"A, a, a, đau chết rồi!" phòng VIP biệt thự độc lập truyền đến tiếng kêu la.
"Mẹ nó. . . . . . kêu cái gì! ? Thật giống như tôi sắp cưỡng bức anh!" Một giọng nói khác truyền đến! !
Mưa to vẫn điên cuồng rơi vãi! !
Từng chập gõ vào cửa sổ trong suốt, đường mưa rối rít chảy xuống.
Bên trong nhà, lò sưởi trong tường kiểu Anh, hiếm thấy đốt sáng ba cây củi, thật ấm áp.
Lâm Sở Nhai mặc đồ ngủ màu trắng, khoác áo ngủ màu trắng, ngồi ở trên sô pha dài, trong tay cầm rượu thuốc, không ngừng xoa xoa rượu thuốc thượng hạng lên cánh tay Trang Hạo Nhiên, vừa chà xát vừa tức giận nói: "Thật không chịu nổi anh! Trong nhà có phụ nữ, tại sao không để cho cô ấy thoa cho anh? Còn phải dời tổ? Anh thật xem anh là Thần Tiên hả?"
Trang Hạo Nhiên chịu đựng đau, bất đắc dĩ nhìn anh, nói: "Tôi nói, muốn cậu bôi rượu thuốc có khó khăn sao?"
Lâm Sở Nhai nhất thời bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: "Tôi nói loại người như anh là số khổ! ! Trong nhà nhiều tiền như vậy, tự mình làm việc, tự mình nấu cơm, ngay cả cái nhà cũng muốn tự mình sửa sang lại! ! Bây giờ ngay cả thư ký Tiểu Đường, anh cũng muốn tự mình chăm sóc? Đây là chuyện gì hả?"
Trang Hạo Nhiên chịu đựng đau, không lên tiếng.
Lâm Sở Nhai trừng mắt liếc nhìn anh một cái, lấy thêm rượu thuốc, nhỏ vài giọt lên bắp thịt cánh tay anh, lại dùng sức chà xát, mới nói: "Thật không hiểu nổi anh! Tại sao phải thương Tiểu Đường như vậy? Vì tình cảm của hai người kia không biết có thể thành hay không, lại cùng với cô ấy chơi trò nhảy xuống biển !"
"Ôi, cậu nhẹ một chút! Tôi có thù oán với cậu hả?" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, trừng anh! !
Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, không nhịn được nhìn anh, tức giận nói: "Nếu anh biết đau, tại sao còn phải liều mạng như vậy! ? Biết cô ấy chỉ có khâu vết thương, liền từ nước Anh ngàn dặm xa xôi trở lại, ! Trở lại, còn phải theo cô ấy chơi trò mạo hiểm như vậy! Tài liệu kia, dựa vào chúng ta, sớm muộn cũng có một ngày có thể cầm tới tay sao!"
"Tôi thấy không vượt qua con trai của Ủy viên Trương được!" Trang Hạo Nhiên nói thẳng.
Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn anh, thở dài, nói: "Đầu óc của anh cấu tạo bằng cái gì? Tôi thật sự muốn mở nó ra xem xem coi cấu tạo bằng cái gì! ? Tại sao anh có thể dung nhiều như vậy ?"
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn Lâm Sở Nhai, cau mày nói: "Có phải cậu cũng giống phụ nữ như Tào Anh Kiệt hay không?"
"Phi! ! Hiện tại Tào Anh Kiệt ngày ngày ôm vợ ngủ! ! Hôm nay tôi khó được để cho nửa người dưới nghỉ ngơi, anh tới quấy rầy tôi, anhmuốn ăn đòn! !" Lâm Sở Nhai lại tức giận nói.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi: "Ai vậy?"
"Phó quản lý Lưu. . . . . ." Lâm Sở Nhai chậm rãi đứng lên, muốn mở cửa. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại đưa chân ngăn cản đường đi của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Làm gì?" Lâm Sở Nhai nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhìn anh, vẻ mặt phách lối, nói: "Tôi luôn có nguyên tắc chính là thỏ không ăn cỏ gần hang, biết chưa?"
"A. . . . . ." Lâm Sở Nhai nhàm chán nhìn anh, đáp.
Trang Hạo Nhiên lại nhìn anh, chợt nhíu mày, lắc lắc đầu, lại nói: "Con thỏ tôi cũng không thể ăn cỏ gần hang, cậu nên biết chứ?"
"Mẹ kiếp anh!" Lâm Sở Nhai tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên, đưa rượu thuốc trong tay, nói: "Nửa đêm canh ba, anh bị Tổng Giám đốc Tưởng đuổi ra ngoài, tới nhà của tôi, muốn tôi thoa rượu thuốc cho anh, chỗ của tôi có rượu thuốc à? Tôi muốn bị thương như anh, nằm ở trên giường, muốn mười mấy cô gái xoa bóp cho tôi, lúc tôi mới vừa đi ra ngoài mua, thấy Quản lý Lưu, tôi thuận tiện hỏi cô ấy, cô ấy nói có, nhưng chưa tìm ra, cái đó tốt hơn, cô ấy trở về tìm! ! Hiện tại chắc là đưa tới đấy?"
Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn anh, nói: "Trễ như thế, còn chưa tan việc sao?"
"Cô ấy trực quá nửa đêm, bởi vì không ngủ được, nên đi tới lui một chút, có duyên với tôi thôi!" Lâm Sở Nhai đá anh văng ra, sải bước đi khỏi, đi tới trước cửa nhà, nhẹ nhàng mở ra.
Một cơn gió lạnh nhào tới. Nhã Tuệ mặc đồng phục màu đen, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo khoác mùa đông khách sạn mới vừa phát ra, buộc búi tóc tao nhã, dịu dàng mỉm cười đứng ở bên cửa, nhìn Lâm Sở Nhai cung kính gọi: "Lâm phó tổng. . . . . ."
"Nhanh nhanh nhanh! Vào đi! Rất lạnh!" Lâm Sở Nhai vươn tay, nắm cánh tay của cô, để cho cô đi vào trong, đóng cửa nhà lại.
"Cám ơn. . . . . ." Nhã Tuệ thở ra một ngụm khí trắng, đi vào phòng, nhất thời ấm áp, liền nhẹ nhàng cởi áo khoác, hỏi: "Tổng Giám đốc đâu?"
"Người ngồi ở trên ghế sa lon như xác chết đó!" Lâm Sở Nhai săn sóc nhận lấy áo khoác trong tay cô, treo lên.
"Nhã Tuệ!" Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Lưu Nhã Tuệ, mỉm cười nói.
"Tổng Giám đốc. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức cầm một chai bên trong có chút thực vật ngâm rượu thuốc, mỉm cười đi tới, cung kính gọi nhỏ: "Tay của anh khá hơn chút nào không?".
"Không có việc gì, mới vừa rổi đột nhiên có chút cứng ngắc, phiền cô đặc biệt đi một chuyến, ngượng ngùng." Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ xin lỗi nói.
"Anh đừng khách sáo. . . . . ." Nhã Tuệ dịu dàng, săn sóc, tính tình cực tốt, là người hơi khiêm tốn, không quá vui vẻ nói chuyện, chỉ thấy cô hơi im lặng ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, theo bản năng nhìn cánh tay anh sưng đỏ, mỉm cười nói: "Tổn thương gân. . . . . ."
"Làm sao cô biết?" Lâm Sở Nhai đi về phía quầy bar ở đầu kia, chuẩn bị pha trà cho cô, mới cười hỏi.
"Trước kia cha là phụ bếp, cho nên thường phải dùng đến sức cánh tay, thường xuyên bị sưng đỏ, cha của Khả Hinh không chỉ là một đầu bếp giỏi, còn biết kiến thức y học, cho nên tìm một số cách điều chế dân gian, làm rượu thuốc tương đối tốt, thỉnh thoảng cho cấp dưới xoa một chút. . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười để chai rượu thuốc trong suốt xuống, nhẹ nhàng cuốn ống tay áo lên.
"Cái này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn chất lỏng màu vàng nhạt nổi lên một chút rễ cây, hỏi: "Đây là cái gì ngâm thành rượu thuốc?"
"Chủ yếu điều chế bằng rễ ớt. . . . . . rượu thuốc này của Khả Hinh làm . . . . . . Cô ấy quen làm những thứ này. . . . . ." Sau khi Nhã Tuệ cuốn ống tay áo xong, cầm thuốc rượu lên, dịu dàng nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Đến đây đi, tôi thoa cho anh, đưa tay ra ngoài. . . . . ."
"À. . . . . ." Mặc dù tính tình của Trang Hạo Nhiên sảng lãng, nhưng đối với cô gái xa lạ, vẫn hành động hết sức quy củ, liền nhìn Nhã Tuệ, có chút ngượng ngùng cười nói: "Không cần. . . . . . để Sở Nhai xoa cho tôi thôi. . . . . ."
"Thoa thuốc rượu, không thể dùng sức mạnh, trầy da đối với thân thể càng thêm không tốt. . . . . . . . . . . ." Nhã Tuệ mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, bởi vì biết ơn anh đối tốt với Khả Hinh, nên đối với anh tăng thêm mấy phần thân thiết.
". . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn Lâm Sở Nhai một cái.
"Đừng giống như đàn bà!" Lâm Sở Nhai nhìn anh, ngang ngược nói.
Trang Hạo Nhiên không có cách nào, hôm nay đôi tay này thật sự đau đớn, chỉ đành phải nhấc lên, nhìn Nhã Tuệ, ngượng ngùng nói: "Vậy. . . . . . Cám ơn cô. . . . . ."
"Không cần khách sáo, bình thường anh đối với Khả Hinh chúng tôi rất tốt, tôi cám ơn còn không kịp, huống chi, đây là một cái nhấc tay nhỏ. . . . . ." Nhã Tuệ hơi lại gần chỗ Trang Hạo Nhiên một chút, sau đó cũng hào phóng tự nhiên đưa bàn tay thon dịu dàng, nắm nhẹ cánh tay của anh, xịt vài giọt rượu thuốc vào bắp thịt của anh, án theo phương pháp cha của Khả Hinh, hai ngón cái từ trên cao đi xuống, chà mạnh xuống, nhưng không có đẩy trở lại, mà nhẹ nhàng mở đôi tay, lại dùng hai ngón cái, từ trên cao đi xuống, chà mạnh xuống. . . . . .
Quả thật rất thư thái, hơn nữa rượu thuốc còn thấu vào.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Thật thoải mái hơn, hơn nữa rượu thuốc này. . . . . ."
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Rượu thuốc này mới điều chế không lâu, vẫn có chút cay, bởi vì lúc trước đã dùng hết rồi, là Khả Hinh tự mình đi xuống ruộng đào rễ ớt, lúc ấy vẫn là ngày hè, đầu đội mũ, đứng ở trong ruộng, hết sức đáng yêu. . . . . ." .
Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Cô thật rất thương cô ấy, tôi thường nghe cô ấy nói về cơ, rất thương cô ấy."
Nhã Tuệ đột nhiên mỉm cười, cảm động nói: "Thật ra mọi người không biết, cô ấy càng thương tôi hơn, từ nhỏ, chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi hơn cô ấy mấy tuổi, hoàn cảnh nhà cô ấy tốt hơn nhà chúng tôi, cô ấy có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, chuyện vui vẻ, cũng sẽ chia sẻ với tôi, đi học tan trường, mặc dù trường học khác nhau, vẫn muốn tài xế vòng lại đón tôi, sau này nhà cô ấy gặp biến cố, tình hình kinh tế trở nên kém, cha mẹ của tôi cũng trở về quê, hai chúng tôi sống chung nhau, cô ấy giống như chưa từng là một tiểu thư nhà giàu, dậy thật sớm, quét dọn trong nhà, nấu ăn, làm đồ uống, đồ chua, phơi khô củ cải, thật ra chúng tôi tương đối lười, bình thường làm món ăn, gần như đều là cô ấy chăm sóc cho tôi . . . . ."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, dịu dàng mỉm cười.
Nhã Tuệ nhớ tới tình nghĩa với Khả Hinh, không nhịn được mỉm cười, lại nói: "Chúng tôi còn nói, hai người tốt như vậy, tương lai nếu như mình có bạn trai, có thể tách ra hay không. . . . . ."
Lâm Sở Nhai mỉm cười bưng trà, đặt trước mặt cô, mới nói: "Vậy cũng không cần tách ra, gả ở một gia đình có hai con trai là được."
Nhã Tuệ cười phốc một tiếng, lại cẩn thận xoa tay cho Trang Hạo Nhiên, vừa xoa vừa tỉ mỉ dặn dò nói: "Anh nhớ kỹ, xoa rượu thuốc này, cũng đừng đụng nước lạnh, 20 phút sau, thuốc ngấm vào da. Như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Ừm! Tốt!" Trang Hạo Nhiên cười nói.
"Rượu thuốc này anh cất đi, nói cho Khả Hinh, để cho cô ấy thường xoa cho anh, kỹ thuật của cô ấy tốt hơn tôi." Nhã Tuệ không nói nữa, hơi nghiêng mặt, vẻ mặt lộ ra dịu dàng, lại từ trên xuống xoa tay cho anh.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Nhã Tuệ đẩy nhẹ, ngẩng đầu lên, tiếp xúc được ánh mắt Trang Hạo Nhiên, lập tức cúi xuống, mặt hơi ửng đỏ, vẫn xoa cho anh.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, cúi đầu, suy nghĩ một chút, mới nói: "A! Dạ dày lại có chút không thoải mái, uống nước biển nhiều quá. Tôi đi toilet."
Trang Hạo Nhiên khó chịu đứng lên, lập tức đi tới toilet.
Lâm Sở Nhai lập tức đi tới, lo lắng gọi: "Này! ! Không chỉ tay của anh có chuyện, ruột gan của anh có chuyện gì hả? Đừng ảnh hưởng đến kiêu ngạo của đàn ông nha!"
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, lại nghe được một tiếng chuông vang lên, theo bản năng cô nhìn điện thoại trên ghế sa lon bên cạnh, vừa lúc là hình ảnh Khả Hinh gọi tới, cô biết tối nay Khả Hinh ở tại nhà Trang Hạo Nhiên, đoán chừng là lo lắng nên gọi tới, liền mỉm cười cầm điện thoại lên, nhấn nút trả lời, hỏi: "Khả Hinh?"
Đường Khả Hinh ngồi trên giường, nghe điện thoại này, ngạc nhiên hỏi: "Nhã Tuệ?"
"Ừ. . . . . . Trang tổng đi toilet rồi, cô tìm anh ấy có chuyện à?" Nhã Tuệ cười hỏi.
Đường Khả Hinh sững sờ, kêu nhỏ: "Cô. . . . . . Tại sao cô ở cùng Tổng Giám đốc?"