Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 438: Đói

Cô nhìn về phía anh, ngây người.

Trang Hạo Nhiên vẫn cúi đầu xem tài liệu, mày nhăn nhẹ, tay cầm bút máy, chỉ trên số liệu, lồng ngực hơi phập phồng.

Đường Khả Hinh vẫn đứng ở bên cửa, giống như bị người điểm huyệt, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên để xuống bút máy, ngón tay thon dài đẹp mắt, lấy Laptop bên cạnh mở một cửa sổ, đang muốn cân nhắc số liệu phía trên và số liệu trong tài liệu, có phù hợp hay không, trong chớp mắt ngẩng đầu mới phát hiện bên trong phòng làm việc còn có người, nhìn Đường Khả Hinh, sắc mặt bình tĩnh, ngạc nhiên hỏi: "Cô còn đứng ì làm gì? Còn không đi làm việc?"

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, sắc mặt bình tĩnh nhẹ nhàng, ngây ngốc đáp: "Ồ. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên tiếp tục quay đầu, nhìn số liệu trong máy vi tính.

Trái tim Đường Khả Hinh nhảy thình thịch, ngón tay không còn chút sức lực nào nắm trên cửa khóa cửa, nhẹ nhàng vặn một cái, mở cửa, cả người như ở trong đám mây, hai chân bồng bềnh chậm rãi đi ra ngoài, vừa vặn thấy Tiêu Đồng đang cùng bộ phận hành chính trò chuyện vấn đề gì, cô nhẹ nhàng gọi: "Tiêu Đồng. . . . . ."

"À!" Tiêu Đồng mỉm cười xoay người, nhìn cô.

Cửa nhẹ nhàng đóng.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, nhìn cô, hai mắt nhấp nháy tâm trạng kích động, nhẹ nhàng hỏi: "Anh ấy. . . . . . Trở về lúc nào?"

Tiêu Đồng bật cười nói: "Mới vừa trở lại chưa tới một tiếng."

Sắc mặt Đường Khả Hinh vẫn tái nhợt, cả người vẫn lạnh lẽo, nghe nói như thế, trái tim xẹt qua ấm áp, một chút cảm giác chân thật rốt cuộc trở lại, lại nhìn Tiêu Đồng, nhẹ nhàng nói: "Vậy. . . . . . Không phải. . . . . . Khẩu vị không tốt lắm?"

Tiêu Đồng lập tức cười nói: "Vậy thì cô hiểu anh ấy."

Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng. Bởi vì nhớ lại trước khi Trang Hạo Nhiên rời nước, hai người gây gổ.

"Làm sao vậy?" Tiêu Đồng nhìn cô, ngạc nhiên cười hỏi.

"Không có việc gì. . . . . ." Đường Khả Hinh lắc đầu, chậm rãi rời phòng làm việc, từng bước từng bước di chuyển về phía trước. . . . . .

Tiêu Đồng im lặng xoay người, nhìn bóng lưng Khả Hinh hư mềm, hai mắt thoáng qua chút đau lòng.

Đường Khả Hinh không còn hơi sức đi vào phòng nghỉ ngơi, sắc mặt bình tĩnh mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra mấy trái dâu tây ngọt đỏ tươi, rửa sạch, bỏ vào trong hộp máy ép trái cây ở bên cạnh máy xây cà phê, bỏ đá vào, nhẹ nhàng đậy nắp lên, nhấn nút xuống, máy ép trái cây ầm ầm quay vòng, Khả Hinh nhìn khung máy không ngừng quay, cầm thủy tinh ly cao cổ, đặt ở bên cạnh khung máy, rót nước dâu tây bên trong máy ép trái cây vào ly thủy tinh, sau đó mới bỏ phần xác hoa quả vào cái đĩa nhỏ, từ trong tủ lạnh lấy ra sữa kem màu trắng cho vào, dùng muỗng nhỏ khuấy thành màu hồng rất đẹp mắt, bỏ mấy viên đá vào ly nước ép dâu tây trôi lơ lửng phía trên, mới lấy kem tươi trải lên viên đá, hoàn thành kem dâu tây hết sức mộng ảo. . . . . .

Ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng cầm một ống hút, cắm nhẹ vào trong ly, rốt cuộc hai tròng mắt của cô lại hiện lên một chút cảm xúc kích động, bưng ly nước trái cây, đặt lên khay, mới thật cẩn thận cầm nó đi ra ngoài, đi qua hành lang thật dài, trong lòng vẫn trống rỗng, đi tới trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa, im lặng chờ đợi. . . . . .

"Vào đi. . . . . ." Có người ở bên trong đáp.

Trái tim nhảy lên.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh cầm nước ép dâu tây, đẩy nhẹ cửa đi vào, gió biển mãnh liệt đập vào mặt, phòng làm việc này, từ trước đến giờ ánh sáng rất đầy đủ, gió biển ập vào người, trong tiếng sóng biển, cô chậm rãi cẩn thận đặt ly dâu tây xuống, nhìn người trước mặt, dịu dàng nói: "Cái này. . . . . . Biết anh mới vừa xuống máy bay, đoán chừng khẩu vị không quá tốt, tôi ép một chút nước dâu tây, pha một chút kem tươi cho anh uống"

"Cám ơn. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu trước mặt, chăm chú nhìn số liệu phía trên, được một lúc, mới nói: "Nghe nói cô đến phòng ăn ngự tôn làm việc?"

Hai mắt Đường Khả Hinh rời rạc, hơi xoay tròn, nhìn anh, đáp nhẹ: "Đúng vậy. . . . . ."

"Ừ." Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục xem tài liệu.

Đường Khả Hinh cảm giác mình trái tim dần dần buộc chặt, giống như có chút hít thở không thông, ở khoảng cách thật gần nhìn anh, biết anh còn có lời muốn nói. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại lật một tờ tài liệu, mới hỏi: "Công việc ở nơi đó vất vả không?"

"Không vất vả. . . . . ." Đường Khả Hinh khẽ lắc lắc đầu, đáp nhỏ.

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên xem xong tài liệu, tay cầm bút máy ký tên xong, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhăn nhẹ lông mày, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn xếp li màu xám tro, bên ngoài khoác áo ghi lê màu xanh dương đậm, nổi bật sắc mặt tiều tụy tái nhợt càng tái nhợt hơn, hai mắt rời rạc rũ xuống, cánh môi không có chút huyết sắc, thậm chí có chút khô tróc, anh im lặng cầm bút máy đồng, nhẹ nhàng đậy nắp, lúc này mới nói: "Tôi mới rời khỏi mấy ngày, tại sao cô trở nên như vậy?"

Sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh, giống như tro bụi, nhẹ nhàng chớp mắt, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn vẻ mặt cô im lặng, vừa đóng tài liệu, nghe được tiếng gõ cửa vang lên, liền đáp: "Vào đi. . . . . ."

Tiêu Đồng đẩy cửa ra, nở nụ cười rực rỡ, đi tới nhìn Trang Hạo Nhiên nói: "Lão đại! ! Điểm tâm đã chuẩn bị xong."

"Ừm! Đưa vào đi." Trang Hạo Nhiên đứng lên, buông lỏng cúc áo tây trang, có chút mệt mỏi cởi ra, đưa nó ném sang một bên, xắn ống tay áo sơ mi trắng, đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, đi về phía ghế sa lon đầu kia, ngồi xuống, mới hỏi: "Dùng điểm tâm chưa?"

Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên, giống như không có nghe được.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô.

Tiêu Đồng không lên tiếng, chỉ căn dặn nhân viên phục vụ đưa điểm tâm phong phú, mọi thứ đặt ở trên bàn thủy tinh và đặt ly sữa nóng xuống, mới quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên, gọi: "Khả Hinh? Tới đây, giúp một chút việc."

"Ồ. . . . . ." Lúc này Đường Khả Hinh mới hơi tỉnh hồn đi tới, nhìn bữa điểm tâm rất phong phú trước mặt, bánh mì nướng kiểu pháp, các loại mứt trái cây và thịt nguội, bánh mì nướng thịt bò, Gà nướng lá chanh kiểu pháp, cuối cùng cô nhìn thấy có một cái đĩa hình tròn bao giấy bạc xung quanh, liền khom người xuống, nhẹ tháo giấy bạc ra, mới nhìn đến bánh sandwich nướng, bên trong là thịt ốc cao cấp. . . . . .

Tiêu Đồng lại cầm sữa nóng đưa về phía Trang Hạo Nhiên. . . . . .

"Cho tôi ly đồ uống lạnh kia. . . . . ." Trang Hạo Nhiên nhìn ly nước dâu tây trước bàn làm việc.

"Được!" Tiêu Đồng cười đứng lên, đi về phía trước bàn làm việc, bưng ly dâu tây, cười đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhận lấy, dùng ống hút khuấy kem một cái, mới bưng nó lên, hớp một ngụm lớn, cảm giác trong sạch chua ngọt ngon miệng, khẩu vị lập tức được mở ra.

Tiêu Đồng không đợi Khả Hinh mở giấy bạc ra, cười nói với Trang Hạo Nhiên: "Lão đại, bữa ăn sáng đưa tới xong, tôi đi ra ngoài trước."

"Ừ." Trang Hạo Nhiên không có trả lời, chỉ cầm ly uống một hớp dâu tây nữa.

Tiêu Đồng dẫn nhân viên phục vụ im lặng đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại, lập tức thấy mấy người Tào Anh Kiệt lại gần, kinh ngạc hỏi: "Lão đại trở lại?"

"Ừm!" Tiêu Đồng cười nói.

"Từ lúc nào? Chúng tôi lại không biết!" Lâm Sở Nhai giật mình hỏi.

Tiêu Đồng nghe vậy liền mỉm cười nói: "Chắc là anh nói chuyện điện thoại xong, không đến bao lâu, liền trực tiếp từ trên bữa tiệc trở lại. . . . . ."

"À?" Bốn người kêu lên sợ hãi, nói: "Không thể nào đâu? Anh ấy làm sao biết. . . . . ."

Tiêu Đồng nghe vậy, cúi đầu, cười không lên tiếng, nhớ tới sau khi Khả Hinh khâu vết thương, Trang Hạo Nhiên trực tiếp gọi điện thoại cho cô, cô không tiếp tục giấu diếm, nói hết tất cả, lúc đó anh không có lên tiếng, cúp điện thoại, sau một tiếng, thư ký ở nước Anh gửi điện thoại tín, nói lão đại lên máy bay rồi. . . . . .

"Tôi muốn vào xem anh ấy! Tôi rất nhớ anh ấy! !" Tô Lạc Hoành muốn xông vào ! !

"Này! !" Tiêu Đồng lập tức ngăn anh, nói: "Đừng làm rộn! Khả Hinh ở bên trong !"

Mấy người sững sờ, liền cùng nhau không lên tiếng.

***

Bên trong phòng làm việc, hoàn toàn yên tĩnh.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng mở giấy bạc xong, cũng im lặng khẽ gật đầu, xoay người, muốn rời khỏi. . . . . .

"Dùng điểm tâm rồi hả ?" Trang Hạo Nhiên cũng không quay đầu lại, hỏi tiếp.

Đường Khả Hinh dừng bước chân, đáp nhẹ: "Không có. . . . . ."

"Ăn chung đi. . . . . ." Trang Hạo Nhiên cầm miếng bánh sandwich thịt ốc, cắn một miếng vào trong miệng, nhai nuốt.

Đường Khả Hinh dừng ở tại chỗ, hai mắt dịu dàng xoay tròn, lại nhẹ nhàng nói: "Không. . . . . . không cần. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên lấy thêm một miếng bánh sandwich, bỏ vào trong miệng, nhai vài cái, mới ra lệnh: "Ngồi xuống đi."

Đường Khả Hinh nghe vậy, im lặng xoay người, vòng qua ghế sa lon một người, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh ghế dài, không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên im lặng, chỉ cầm một phần bánh sandwich đặt vào đĩa đưa tới trước mặt cô, tự mình cầm nĩa, ăn bánh mì nướng thịt bò, gà lá chanh kiểu pháp, ăn say sưa ngon lành.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ở khoảng cách thật gần nhìn anh, hết sức im lặng, chăm chú ăn bữa ăn sáng, ngay cả nhai cũng hết sức tao nhã, cô lẳng lặng nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại bưng ly dâu tây, uống một hớp nhỏ, mới hỏi: "Học tập với Vitas, cảm giác như thế nào?"

"Rất tốt. . . . . . Ông ấy chấp nhận dạy cho tôi, nhưng tôi hơi ngốc. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút ảo não cúi đầu, xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé, nói.

Trang Hạo Nhiên lại xắn lên một miếng bánh mì nướng kiểu pháp, ăn hết sức ngon lành.

Đường Khả Hinh hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn anh, dịu dàng hỏi: "Ở trên máy bay. . . . . . Không có ăn cái gì sao? Tại sao bị đói như vậy. . . . . ."

"Chưa ăn. . . . . ." Anh đáp đơn giản: "Món ăn không có chế biến, ăn không ngon."

Đường Khả Hinh không dám nói tiếp nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú ăn, giống như thật đói bụng, ăn gà lá chanh có chút gấp gáp, bị sặc, ho nhẹ mấy tiếng, cô lập tức đưa nước trái cây cho anh, anh thuận tay nhận lấy, uống một hớp, mới để xuống, tiếp tục ăn điểm tâm. . . . . .

Không biết vì sao,  Đường Khả Hinh nhìn anh gấp gáp ăn mấy thứ linh tinh như vậy, hai mắt không khỏi đỏ lên.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, nước mắt xẹt qua khuôn mặt tái nhợt.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn cô, vừa nhai phần bánh sandwich cuối cùng, đúng lúc này điện thoại di động, vang lên, anh thuận tay nhận, đáp: "Ừ. . . . . ."

Nghe nội dung cuộc nói chuyện.

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng mặt, sảng lãng bật cười, nói: "Tốt! Chút nữa cứ tới đây!"

Tắt máy.

Trang Hạo Nhiên đứng dậy, đi về phía bàn làm việc bên cạnh, nhắc tây trang, mặc vào, mới nói: "Vào phòng nghỉ ngơi lấy hành lý của tôi ra."

Đường Khả Hinh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "À?"

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn cô, sửa sang lại cổ áo tây trang, mới phát hiện cô phản ứng có chút chậm chạp, cao giọng nói: "Vào phòng nghỉ ngơi lấy rương hành lý của tôi ra đây! Tôi muốn trở về ‘phòng tổng thống", tắm, có chuyện phải đi ra ngoài."

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đứng dậy, đi về phòng nghỉ ngơi phía sau tấm bình phong, quả nhiên thấy rương hành lý màu xanh không lớn lắm, xách lên, đi ra ngoài, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên mở cửa đi ra ngoài, cô hoảng hốt, vội vàng đi theo ra ngoài. . . . . .