Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 367: Hai lựa chọn

Thang máy đến lầu một.

Đường Khả Hinh lau nhẹ nước mắt, chậm rãi đi ra thang máy, mới vừa muốn im lặng xoay người, đi vào Hoàn Á, lại thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở trong hành lang, mắt ngơ ngác nhìn phía trước, anh giống như mới vừa bị sét đánh, cô ngạc nhiên đi tới, đứng ở bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ ngơ ngác, nhìn về phía trước, ánh mắt lộ ra không thể tưởng tượng nổi, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy, cô cũng không còn có cách nào bi thương, cô nhíu nhíu mày, theo phương hướng của anh, cũng nhìn về phía trước. . . . . .

Một cô gái, mặc váy len dài màu xanh dương, khoác áo da màu đen, mang ủng da màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, thân hình quyến rũ và xinh đẹp, đứng ở trong hành lang, bên trong lạnh lùng, phát ra ánh sáng mãnh liệt, nhìn bốn phía đại sảnh, khẽ chớp mắt đẹp, tuyệt đối gợi cảm!

Đường Khả Hinh nhìn về phía cô, kinh ngạc kêu: “Tinh Xuyên?”

“Cô ấy từ ba ngàn năm trở lại. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngơ ngác nói xong, ánh mắt vốn là thật đẹp trai nhấp nháy, lập tức trừng to, cặp mắt chợt lóe lên hình trái tim trong suốt đỏ thẫm, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười không bình thường, đại não trong chớp mắt thiếu dưỡng khí, giống như dưới chân sắp bước trên mây, bay qua.

“Aiz! ! Anh làm gì thế?” Đường Khả Hinh lập tức liều mạng kéo anh!

“Tôi muốn đi tìm cô ấy! Kiếp này, tôi không thể bỏ qua duyên phận nữa, như vậy tôi sẽ bị trời phạt!” Trang Hạo Nhiên không thể nhịn được nữa, muốn nhào tới muốn hôn môi với người ta!

“Anh đừng như vậy! !” Đường Khả Hinh ra sức kéo cánh tay của anh.

Trang Hạo Nhiên chợt quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên gọi: “Tại sao cô kéo tôi?”

“Anh ấy trở lại tìm tôi rồi !” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, nói rõ từng tiếng!

Trang Hạo Nhiên ngây ngốc nói: “Ai vậy?”

“Tưởng Thiên Lỗi!” Đường Khả Hinh nói thẳng.

Trang Hạo Nhiên chớp mắt, lúc này mới dừng động tác, cười như không cười nói: “Sau đó thì sao?”

“Cho nên tình yêu của tôi cũng không phải rất thất bại!” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh nói: “Mặc dù tôi đã từ chối anh ấy!”

“Ồ. . . . . . Sau đó thì sao?” Anh vẫn không hiểu, nói: “Tình yêu của cô thất bại hay không, có quan hệ gì với tôi?”

“Cho nên anh phải tin tưởng tôi ! Tôi giúp anh theo đuổi chị ấy!” Đường Khả Hinh rất chắc chắn gật đầu nói!

“Chậc!” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, mới nói: “Cô giúp tôi theo đuổi cô ấy! ? Cô dựa vào cái gì?”

“Dựa vào cái đầu thông minh của tôi!”

“Dựa vào cái đầu thông minh của cô, ở trước mặt ông chủ trang trại nho, đập cái ly, mắng nát đầu của người ta?” Trang Hạo Nhiên trừng mắt cô, vẻ mặt lộ ra hết sức gian nan.

Đường Khả Hinh trừng mắt, nhìn anh tức giận nói: “Cho dù tôi xúc động thế nào, tôi cũng là phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới biết mình cần tình yêu như thế nào!”

“Nhưng. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn con bé thấp lùn Đường Khả Hinh, mặc dù cô dựa vào một lần nóng sốt, cao hơn 2 cm, anh vẫn duỗi ngón tay, chỉ về phía Tinh Xuyên đứng ở trong hành lang, giống như đang chờ người, dáng vẻ giống như nữ thần Truyền Kỳ, nói: “Cho dù cô biết mình cần tình yêu như thế nào, nhưng cô và Tinh Xuyên của tôi không cùng cấp bậc!”

“Có nên tổn hại người như vậy hay không? Không muốn tôi giúp anh thì thôi !” Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền tức giận xoay người đi, nói: “Người phụ nữ kia không phải cao hơn tôi 10 cm sao? Rất ghê gớm à? Chị ấy cũng không phải cao 1m72 sao? Mẹ nó!”

“Aiz, aiz, aiz! Xem như nể mặt cô! Tôi tạm thời tin cô một lần!” Trang Hạo Nhiên lập tức kéo Đường Khả Hinh trở về nói: “Nếu như cô giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi có phần thưởng cho cô!”

“Lần trước nói mua xe cho tôi còn chưa có mua !” Đường Khả Hinh tức giận nói!.

“Không phải cô chưa có thi bằng lái sao? Bảo cô tự đi xem xe, cô không xem!” Trang Hạo Nhiên mắng cô nói: “Mình lười, còn dám nói người ta ! Ghét!”

Đường Khả Hinh quay mặt đi, không để ý đến anh!

“Đến đây! ! Nhanh lên một chút, giúp tôi một việc! Làm sao theo đuổi?” Trang Hạo Nhiên cầu cứu Đường Khả Hinh!

Trong chớp mắt Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, cố làm ra vẻ bí ẩn nói: “Dựa vào chuyện tôi mới vừa từ chối Tưởng Thiên Lỗi, đưa ra một kết luận!”

Trang Hạo Nhiên dùng một loại ánh mắt coi thường nhìn cô, buồn cười. . . . . .

“Thật! !” Đường Khả Hinh nhìn anh nói!

“A. . . . . . Gì. . . . . . Gì kết luận?” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.

“Chính là không có được, mãi mãi là tốt nhất!” Đường Khả Hinh rất nghiêm trang nói ra những lời này!

“Sau đó thì sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

“Tôi đã từng xem qua một quyển sách nhân sĩ thành công . . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười nói: “Đàn ông, chỗ hấp dẫn phụ nữ nhất, không phải mặt, không phải là vóc người của anh. . . . . .”

“Cũng không phải là khả năng tình dục. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thay cô nhận, sau đó muốn cười!

Đường Khả Hinh hung ác trợn mắt nhìn anh một cái, mới nói: “Là. . . . . . Quyền lực của anh!”

Trang Hạo Nhiên bừng tỉnh hiểu ra nhìn cô, nói: “Có thật không?”

“Đúng vậy! Tôi ngoại lệ!” Đường Khả Hinh giải thích hết chuyện này, mới ngẩng đầu lên, đột nhiên nheo mắt cười cười nói: “Một người đàn ông quyền lực, chứng tỏ sự thông minh của anh, sức hấp dẫn của anh, năng lực của anh, tất cả mọi thứ của anh. Stop! !”

Trang Hạo Nhiên vươn tay, vạch lên cằm của mình, ngẩng đầu lên, suy nghĩ vấn đề này, nói: “Lời này. . . . . . Cũng có chút mới mẻ!”

“Cho nên. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, dùng dáng vẻ người thông minh, nói: “Kể từ bây giờ, anh không thể như kẻ ngu ngốc, không chút lý trí nhào về phía chị ấy, mà phải cư xử giống như tôi, từng bước từng bước tiến tới. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên muốn rớt con ngươi, nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn anh, có chút thật lòng nói: “Thật mà! Có lúc, tôi thừa nhận, bởi vì anh đến gần, tôi có chút tâm động.”

“Đi!” Trang Hạo Nhiên phi cô, mới vội vàng lại gần cô, cúi đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói: “Đối với cô ấy giống như cô, tôi . . . . . Không làm được. . . . . .”

“Tại sao?” Đường Khả Hinh cảm động nhìn anh, cười có chút ngọt ngào.

“Bởi vì tôi định đối xử với cô ấy tốt gấp một ngàn lần so với cô!” Trang Hạo Nhiên cũng rất cảm động nói.

“K. . . . . . h. . . . . . ông. . . . . .” Đường Khả Hinh đè nén tức giận, nhìn anh.

“Sau đó sau đó thì sao!” Trang Hạo Nhiên lại nghiêm túc hỏi.

“Sau đó lúc đến gần chị ấy, không nên nói cho chị ấy biết, anh đã thích chị ấy, thậm chí coi chị ấy như trong suốt! Không nên quá coi trọng chị ấy! Tự nhiên chị ấy sẽ thấy mất mát, xoay người nhìn anh, như có mất mát cái gì!” Đường Khả Hinh nói!

“Trời ạ! Thật có thể như vậy sao?” Trang Hạo Nhiên rất rung động nhìn cô nói!

“Ừm!”

“Vậy tôi lập tức đi tới, làm bộ như không nhìn thấy cô ấy!” Trang Hạo Nhiên lập tức đi về phía trước!

“Đợi một chút…! ! Anh quên lời tôi mới vừa nói rồi hả ? Phải xuất hiện với quyền lực, thể hiện bản thân anh!” Đường Khả Hinh nắm cánh tay của anh, tức giận nói!

“Vậy tôi phải thể hiện quyền lực của tôi à? Cô thật sự làm gấp chết người!” Trang Hạo Nhiên tức giận nói!

“Cho nên anh phải nghe tôi ! !” Đường Khả Hinh kêu to, sau đó nói: “Cho tôi năm phút đồng hồ! ! Giúp anh giải quyết!”

Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn cô!

Đường Khả Hinh vươn tay, nhẹ nhàng tách ngón tay, tròng mắt hơi híp lại nói: “Bắt đầu hành động! !”

Nói xong, hai người biến mất ở đại sảnh! !

Bên trong đại sảnh, nhân viên làm việc đang bận rộn cầm điện thoại kiểm tra danh sách các minh tinh vào ở trong khách sạn tham gia tổ chức bữa tiệc từ thiện, Từ Trạch Minh đứng ở nơi tiếp tân, cầm tài liệu kiểm tra đối chiếu số số lượng người lần cuối, đột nhiên điện thoại vang lên, anh nhanh chóng cầm điện thoại lên, đáp: “Quầy tiếp tân nghe!”

Phòng thư kí truyền đến âm thanh.

Từ Trạch Minh nắm điện thoại, lập tức ngẩng đầu lên, hết sức cung kính nói: “Vâng! Vâng! Vâng! Tốt! !”

Trong chớp mắt điện thoại của các bộ phận cũng vang lên!

Nhất thời điện thoại cả đại sảnh Khách sạn vang động khắp nơi! !

Tinh Xuyên một mình đứng ở trong hành lang, đang ngạc nhiên nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã qua nửa giờ rồi, tại sao người còn chưa tới?

Lúc này, nhất thời nghe một tiếng kêu, nhân viên làm việc cả đại sảnh đang yên lặng, không khỏi xôn xao, cô nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy rất nhiều cấp quản lý mặc đồng phục màu đen bước nhanh, từ mỗi vị trí như con kiến xông tới, mặt vẻ cẩn thận, cung kính đi ra ngoài, sau đó đứng ở hai bên đại sảnh, lúc này Giám đốc nghiêm nghị đi ra ngoài, đi qua bên cạnh Tinh Xuyên vẫn hết sức lễ phép và khách khí nói: “Xin nhường đường!”

Tinh Xuyên chớp mắt, cùng tân khách có chút nghi ngờ đứng ở một bên.

Lúc này nhân viên tiếp tân cũng lập tức để công việc trong tay xuống, rất nghiêm túc đứng ở quầy tiếp tân, nghiêm túc chờ. . . . . .

Rốt cuộc, đang lúc mọi người nghi ngờ, nghe được một tiếng: Tổng Giám đốc Trang tới. . . . . .

Mọi người lập tức quay đầu lại, đầu tiên nghe thấy tiếng cười vui vẻ, sau đó một người đàn ông mặc màu đen tây trang, áo sơ mi đen, vạt áo trước cài corsage màu tím, một tay cắm túi quần, dáng vẻ hiên ngang, ánh mắt sắc bén, lộ ra nụ cười hấp dẫn, tao nhã phong độ từ phía sau đại sảnh đi ra, đi theo phía sau bốn người đàn ông cũng phong độ đẹp trai, mặc tây trang màu trắng, bọn họ cũng nở nụ cười sức hấp dẫn, đi theo sau lưng Tổng Giám đốc đi về phía trước! (chết cười, giống hát bội quá trời!)

Tinh Xuyên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, ngay sau đó cô sững sờ, mang theo chút nghi ngờ nhìn về phía anh.

“Bảo Tiêu Đồng đem tài liệu họp đến Hoàn Cầu cho tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nghiêng mặt, nhìn Lâm Sở Nhai, nói.

“Vâng!” Lâm Sở Nhai rất cung kính đáp!

Trang Hạo Nhiên không nói chuyện nữa, tiếp tục mỉm cười đi về phía trước, sau đó đi qua bên cạnh Tinh Xuyên thì hơi nhìn cô một cái, hơi lộ ra vẻ giật mình, nhưng cũng chỉ hơi gật đầu, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Tinh Xuyên chậm rãi chớp mắt, không nhịn được quay đầu, nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên hôm nay rất khác và thản nhiên như vậy. . . . . .

“Tổng Giám đốc!” Chúng nhân viên khách sạn rối rít hướng về phía Trang Hạo Nhiên cung kính khom lưng chào hỏi!

“Ừm! Mọi người vất vả.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói xong, sau đó ngồi lên chiếc Rolls-Royce màu trắng nghênh đón mình ở phía trước, hơi sửa sang tây trang một chút, mới hơi quay đầu, nhìn Tinh Xuyên ở phía ngoài cửa sổ đang nghi ngờ nhìn về phía mình, anh khẽ mỉm cười, gật đầu, sau đó căn dặn: “Lái xe. . . . . .”

Tiêu Đồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, căn dặn Thái Hiền bên cạnh, nói: “Lái xe!”

Thái Hiền lập tức lái xe chạy phía tới. . . . . .

Xe dần dần chạy ra đại sảnh, chạy về phía đường lớn rừng phong đỏ thẫm, Trang Hạo Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Khả Hinh ở phía trước, anh lập tức kêu to dừng xe, Đường Khả Hinh mở cửa xe, ngẩng khuôn mặt tươi cười tinh nghịch, vươn tay, yeah một tiếng nói: “Bingo! ! Bước đầu tiên thành công!”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chợt lóe sáng, lộ ra hai trái tim đỏ thẫm, hỏi tiếp: “Bước thứ hai thế nào?”

Đường Khả Hinh hơi híp tròng mắt, nhìn về phía trước mỉm cười bí ẩn!

***

“À?” Tào Anh Kiệt tức giận nhìn về phía ba người đàn ông ở trước mặt, kêu to: “Tôi không muốn! ! Tại sao lại là tôi ! ? Tôi không muốn! ! Tôi mặc kệ ! !”

Tô Lạc Hoành lại nhìn về phía Tào Anh Kiệt, cũng tức giận rống to: “Hai lựa chọn! ! Một là làm cô gái cho ba người đàn ông chúng tôi cưỡng gian! Hai là đi làm chuyện kia! ! !”