Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 353: Thái độ

“Tổng Giám đốc, bây giờ chúng ta phải đi nơi nào?” Tài xế quay đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Khả Hinh đi theo sau lưng Trang Hạo Nhiên, cười thật vui vẻ, thậm chí không biết nói đến chuyện gì, càng cười ha ha, hai mắt anh lộ ra một chút dịu dàng và đau đớn, nhìn cái bóng dáng kia càng chạy càng xa, anh mới từ từ khôi phục suy nghĩ, nói: “Đi bệnh viện.”

“Vâng.” Tài xế lên đáp lời, liền trong mưa, quay xe, chạy về phía bệnh viện.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, nhìn mưa phùn thê lương, nhớ tới đêm hôm đó, Đường Khả Hinh đứng ở phía sau, khóc nói: Ngày mai anh có thời gian rãnh không? Em mời anh xem phim có được hay không? Chúng ta đi xem một bộ phim về tình yêu, anh có thể nghe một câu nói, một cảnh tượng, anh sẽ yêu em…chúng ta có thể ở cùng một chỗ. . . . . . Giọng nói ngọt ngào của cô gái kia vang lên, lại che giấu một chút chua xót. . . . . .

Quả nho ngọt nhất trên thế giới, chính là quả nho chưng cất rượu, nhưng tại sao quả nho ngọt, chưng cất thành rượu, lại chua như vậy? Bởi vì nó trải qua thời gian lắng đọng, lên men, trong thời gian đó chất chua sẽ chậm rãi xuất hiện. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, nhìn mưa phùn trắng xóa, đột nhiên chậm rãi nói: “Trước hết không đi bệnh viện. . . . . .”

Tài xế cầm tay lái, có chút nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, mới nhìn phương xa, sâu kín nói: “Đến rạp chiếu phim quảng trường thế kỷ. . . . . .”

Tài xế suy nghĩ một chút, ngay lập tức im lặng thay đổi phương hướng, lái về phía một hướng khác.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn con đường lớn rừng phong phía ngoài cửa sổ, chạy qua Đường lớn Tân Hải, thấy một đôi tình nhân dựa vào nhau, chống chung một cái dù, vui vẻ như vậy, anh đột nhiên phát hiện mình và cô chưa bao giờ chống chung một cây dù, ngay cả một chút ôn nhu cũng chưa từng cho cô, hai mắt anh mãnh liệt lóe lên, lại nhìn về phía tòa nhà Câu lạc bộ Á Châu phương xa, rất hoành tráng hiện ra trước mặt của mình, cảm thấy gió lạnh mạnh nhào đến. . . . . .

Bầu trời đột nhiên có chút ánh sáng huyền ảo kì lạ, nhớ lại hoàng hôn ngày đó hẹn đi xem phim, có một cô gái, bởi vì trong lòng tràn ngập tình yêu, nhào về phía ngoài cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà kia, cười ngọt ngào, tất cả những thứ đó có liên quan đến anh, nhìn thấy cũng hết sức hấp dẫn, nhịp tim đập mạnh, đó là một loại yêu thật sâu, yêu tất cả thế giới của anh, thậm chí hai tròng mắt của cô lộ ra một chút ngọt ngào, ngọt ngào.. . . . . .

Chiếc Rolls-Royce ở mưa trên đường, nhanh chóng vọt đi.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, nhìn về phía Câu lạc bộ, đột nhiên có loại trực giác, biết cô gái kia, đi ngang qua nơi này nở nụ cười ngọt ngào, trên mặt của anh cũng lộ ra thương yêu.

Hôm nay thành phố thật sự không náo nhiệt, có lẽ bởi vì dòng nước lạnh, có lẽ bởi vì mưa phùn bay bay, nhưng rạp chiếu phim bên kia vẫn chen chúc đông nghẹt, tình lữ dựa vào nhau, thậm chí còn có một số người đàn ông đang cầm hoa, mặc áo khoác ngoài vừa dầy vừa nặng, đang ngắm nhìn về phía trước.

Chiếc Rolls-Royce dừng ở dưới bậc thang quảng trường.

Tài xế lập tức che dù, đi xuống xe, mở ra cửa xe phía sau.

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đi ra, nhận lấy cây dù trong tay tài xế, không nói một câu, đạp bậc thang ướt đẫm, nghe tiếng mưa phùn rào rào, từng bước từng bước đi về phía trước.

“Hôm nay chiếu cô gái những tháng năm kia chúng ta cùng theo đuổi, thật sự rất hay, cái loại ngây thơ tình cảm, để cho chúng ta nhớ tới những năm tháng đó chúng ta thật là ngốc nghếch. . . . . .” Có một vài cô gái tựa vào trong ngực bạn trai, nói câu này.

Tưởng Thiên Lỗi yên lặng nghe những lời này, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

“Tôi đã xem lần thứ ba, vẫn hay như thế, nhưng tại sao phim này bắt đầu chiếu là trời đổ xuống vậy?”

“Cô không nói, tôi cũng không nhớ, ngày đó vừa vặn tôi và bạn trai đến xem, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ cầm một bó hoa hồng, đứng ở trong mưa chờ bạn trai, đợi rất nhiều giờ, chúng ta đi vào, cô ấy ở nơi nào, chúng tôi xem xong rồi, cô ấy vẫn ở chỗ này. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe những lời này, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hai cô gái dắt nhau, vừa bước lên bậc thang, vừa nói những lời này.

“Tại sao muốn tự mua hoa chứ?” Cô bạn ngạc nhiên hỏi: “Thật ngốc quá? Đây không phải là chuyện của đàn ông làm sao?”

“Đúng vậy! Thật đáng thương, ngay cả bạn trai tôi cũng nói, hi vọng bạn trai của cô ấy tới mau, nhìn rất đáng thương, tôi còn nói, nếu như bạn trai cô ấy tới, cô nhất định rất hạnh phúc, chắc chắn tình yêu nồng đậm mới có thể làm chuyện như vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bậc thang trước, nghe những lời này, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, chậm rãi buông cây dù xuống.

Mưa phùn rào rào bay đầy trời, tung bay ở trên thân của người đàn ông.

Ánh đèn cao áp tại Quảng trường thế kỷ phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, chiếu rọi cơn mưa phùn ào ạt, xung quanh người đi đường, bởi vì đã đến giờ, toàn bộ tràn vào rạp chiếu phim, Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người đứng ở trước quảng trường, nhìn về phía đám người nhộn nhịp, anh giống như thấy được một cô gái nhỏ đã từng đứng nơi này, ôm một bó hoa hồng, rất vui vẻ, nở nụ cười đầy ngọt ngào, nhìn về phía trước, toàn tâm toàn ý mong đợi người đàn ông kia đến, mặc dù trong lòng chua xót, nhưng cõi lòng vẫn đầy hi vọng. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi khẽ nắm quyền, ngẩng đầu lên nhìn quảng trường từ từ vắng vẻ, một chút màu xanh dương cuối cùng trên bầu trời đã biến mất, còn sót lại tịch mịch thật sâu, đứa ngốc, em chỉ là một cô gái bình thường, đừng làm chuyện như vậy, chuyện như vậy phải để đàn ông làm, nếu như em không có tới, ít nhất người đàn ông vẫn mạnh mẽ.

Một chút ướt át, tràn vào vành mắt.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước bậc thang, cảm giác mất mát và bi thương ăn mòn tâm trạng của mình.

Có lẽ phim đã bắt đầu, đang phát bài hát: Trở về thuở ban đầu, Trong ký ức của anh, anh thấy gương mặt ngây thơ của em. Đôi ta cuối cùng cũng đến được hôm nay. Những bức ảnh sờn cũ dưới bàn kia, kết nối với vô vàn những kỷ niệm. Hôm nay, chàng trai sẽ có được ngày hẹn cuối với cô gái (1). . . . . .

Mưa phùn vẫn hòa vào nhau như khúc ca nhịp nhàng, tung bay ở trên người của Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt kiên nghị của anh, dần dần ở trong thế giới này, ướt đẫm. . . . . .

‘Phòng tổng thống’.

Bên trong phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp.

Đường Khả Hinh đứng ở trên cửa sổ sát đất, nhìn từng đường mưa nhỏ dài trên tường thủy tinh, liền có chút bất đắc dĩ nói: “Mưa này còn phải bao lâu mới tạnh? Tôi sẽ ngồi xe buýt, nhưng chờ không được.”

Trang Hạo Nhiên đã đổi lại đồ thể thao màu trắng đơn giản, cuốn tay áo lên, cầm đĩa thủy tinh, lúc đi tới phòng bếp, mới nói: “Lo chuyện này làm gì? Tôi đưa cô về.”

“Không cần!” Đường Khả Hinh trực tiếp đi theo phía sau anh, đi về phía trước cười nói: “Anh luôn đi ngủ10 giờ. Hiện tại cũng tám giờ, làm xong rượu trái cây nghỉ ngơi sớm một chút, không nên lãng phí xăng, không làm cho thành phố thêm các-bon-đi ô-xít, như vậy sẽ càng ngày càng không bảo vệ môi trường”

Trang Hạo Nhiên đang cầm đĩa thủy tinh, quay đầu im lặng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, lại đưa ra đôi tay nhét vào trong khuỷu tay của anh, ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào nói: “Tôi ngoan chứ? Tôi nghe lời chứ?”

“Chậc!” Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, đi vào phòng bếp, bên trong đã chuẩn bị xong gần mười bình thủy tinh, đã chứa rượu trắng xong rồi, anh cầm tô thủy tinh để ở một bên, cầm quả dương đào gọt vỏ xong, cắt từng lát từng lát, thỉnh thoảng ăn một miếng nhỏ, có chút chua, nhăn nhẹ lông mày, lại nói: “Rất ngọt, cái này nhất ngọt.”

“Có thật không?” Đường Khả Hinh lập tức đi tới bên cạnh anh, tò mò nhìn anh, hỏi.

“Ừm!” Trang Hạo Nhiên im lặng nói.

“Tôi cũng muốn ăn thử một chút.” Đường Khả Hinh lập tức nói.

“Tốt!” Trang Hạo Nhiên liền cầm lên một mảnh quả dương đào, đưa tới trong miệng Khả Hinh.

Ánh mắt của cô sáng lên, thật vui vẻ ăn miếng quả dương đào, nhất thời cảm thấy chua, làm cho cô nhíu mày, kêu to a a a a.

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười lớn.

“Anh! ! Ghét!” Đường Khả Hinh muốn phun ra.

“Cô dám phun!” Trang Hạo Nhiên quay đầu, nghiêm khắc nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh, nhếch miệng, chua đến khó chịu, muốn phun. . . . . .

“Từ từ ăn.” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười lại xoay người cắt quả dương đào.

Đường Khả Hinh hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới xoay người, cầm lên một cây dao nhỏ, để tấm thớt màu trắng xuống, cũng cầm lấy một quả dương đào cắt, vừa cắt vừa nói: “Tại sao như vậy chứ?”

“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên cắt xong một quả dương đào rất nhanh, sau khi đặt ở trong bình thủy tinh, hỏi.

“Tại sao quả nho ngọt ngào, trải qua thời gian lắng đọng, lên men, ủ ra rượu chua chua, mà có một số trái cây theo thời gian sẽ dần dần trở nên ngọt?” Đường Khả Hinh vừa cười cắt miếng, vừa hỏi.

Trang Hạo Nhiên đã cắt hết một quả dương đào nữa, mới nói: “Bởi vì tất cả mọi thứ trên thế giới này, theo thời gian cũng sẽ thay đổi.”

Đường Khả Hinh dừng động tác trong tay, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tất cả sao?”

“Ừ.”

“Vậy tôi và anh thì sao?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.

“Cũng sẽ.” Trang Hạo Nhiên rất bình tĩnh nói.

Đường Khả Hinh đột nhiên không vui, không lên tiếng cắt quả dương đào.

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cắt quả dương đào một lớn một nhỏ, anh kêu ối một tiếng, để dao xuống, đi tới phía sau của cô, vươn tay bao bọc thân thể của cô, cầm dao, cúi xuống trách cứ nói: “Cô đang nghĩ cái gì hả? Cắt trái cây như vậy, chưng cất rượu uống không ngon!”

Đường Khả Hinh đè nén tức giận không lên tiếng, lại cúi đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cắt đều đặn quả dương đào, cô buồn bực, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh cúi mặt, hờn mát hỏi: “Chúng ta thực sự sẽ thay đổi sao? Tôi cảm thấy chúng ta cả đời cũng sẽ không, đời sau cũng không !”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, khẽ mỉm cười, lấy thêm một quả dương đào, ôm cô vào trong ngực, nhanh chóng cắt từng lát từng lát, mới chậm rãi nói: “Có một số thứ, cô càng sợ mất đi thì sẽ mất càng nhanh, cứ để tự nhiên một chút, mình thoải mái, đối phương mới có thể thoải mái hơn. Cuộc sống gông xiềng rất nặng, không cần thiết phải cho đối phương lời hứa hẹn nặng nề, quan trọng bây giờ, chúng ta trả giá vì nhau là đủ rồi.”

Đường Khả Hinh nghe lời này, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng nhìn cô.

“Nhưng phụ nữ thật thích nghe cam kết, hơn nữa rất ưa thích đàn ông cho cô một cam kết, có, sẽ rất hạnh phúc. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, chậm rãi mở miệng: “Đứa ngốc, trên thế giới này đừng dễ tin lời hứa của người khác cho cô, bởi vì lời hứa này, là của anh ta, không phải của cô. . . . . .mọi thứ có thể hoàn thành trên thế giới này, không phải là lời hứa hẹn, mà là thái độ của riêng mình.”

Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, mắt to chớp chớp, vẫn còn có chút không cam lòng.

Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô gái cố chấp, đột nhiên phốc một tiếng, bật cười, liền cúi xuống, cụng nhẹ trán cô, nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, tôi cho cô một cam kết, tối nay sau khi cô về đến nhà, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô. . . . . .”

“Không cần! Tôi muốn sau này!” Đường Khả Hinh làm nũng!

“Tối nay chờ điện thoại của tôi!” Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, mà xoay người của cô, ôm cô vào trong ngực, mới tiếp tục cắt quả dương đào.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được cười.

Sau khi hai người cắt hết quả dương đào, Đường Khả Hinh đeo bao tay bảo vệ môi trường trong suốt, đem từng miếng dương đào, đặt ở trong rượu trắng, hỏi tiếp: “Cho đường đỏ sao?”

“Đường glucô.” Trang Hạo Nhiên cầm một chén nhỏ, trong chén chứa đường glu-cô màu trắng.

“Tại sao?” Đường Khả Hinh vừa bỏ vào vừa hỏi.

“Bởi vì thịt quả này vốn có màu xanh nhạt, thêm một chút màu trắng đường glu-cô, dịch rượu sẽ đẹp mắt hơn. Nhanh lên một chút, thời gian không còn kịp rồi.”

Hai người nhanh chóng đem từng chai rượu trái cây đã xếp xong đặt vào trong tủ bếp, nghĩ tới hai tuần lễ sau là có thể đưa vào phòng bếp các nơi, các đầu bếp có thể uống…, cũng có thể dùng để nấu ăn, còn sót lại năm bình, Trang Hạo Nhiên đặt ở trong quầy chuyên dụng của mình, cho Khả Hinh, sau khi sắp xếp xong tất cả, Trang Hạo Nhiên tắm rửa, thay T-shirt màu xanh dương, quần thường màu đen, đã sấy khô tóc, nói: “Tôi đưa cô về.”

Đường Khả Hinh nghe lời này, đột nhiên cười xấu xa, lập tức đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nắm chặt tay của anh.

Trang Hạo Nhiên dừng lại nhìn cô.

“Anh đi nào!” Đường Khả Hinh lập tức nắm tay của anh, nhẹ nhàng dắt anh lên cầu thang xoắn ốc.

Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, cười hỏi: “Làm gì?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ kéo Trang Hạo Nhiên đi lên lầu, đi tới trước gian phòng ngủ màu trắng, lập tức kéo anh đến bên giường, đẩy anh ngồi xuống.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên giường, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đường Khả Hinh cười hi hi hi bò lên giường.

“Cô làm gì thế?” Trang Hạo Nhiên lập tức hoảng sợ bảo vệ thân thể, nhìn cô.

Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới vén chăn màu trắng lên, mở ra một đoạn nệm trống, nói: “Nằm xuống.”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

“Nhanh lên một chút!” Đường Khả Hinh tức giận gọi anh!

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền im lặng nằm xuống.

Đường Khả Hinh lập tức đắp chăn cho anh, sau đó khéo léo nhìn anh, khẽ mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên dịu dàng mỉm cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh vươn tay, vỗ vỗ khuôn mặt Trang Hạo Nhiên, giống như cô giáo mẫu giáo, nheo mắt cười nói: “Anh tốt nhất ngủ đi, đừng đưa tôi, bên ngoài lạnh lắm, trở về nữa, phải mất bao lâu thân thể mới ấm lên, hả?”

Trang Hạo Nhiên lại im lặng nhìn về phía cô, đột nhiên bật cười nói: “Tốt. Không bằng chúng ta ngủ chung đi, cô đắp chăn cho tôi.”

“Đi!” Đường Khả Hinh phi anh.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười.

Đường Khả Hinh lập tức tắt hết đèn bàn trước giường, chỉ còn một chút ánh sáng Light Blue ở tầng chót, nhìn khuôn đẹp trai và ánh mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên, cô nhìn thật sâu, cuối cùng sâu kín nói: “Tôi không biết cam kết có ích hay không? Nhưng cả đời tôi vẫn rất nặng cam kết, bao gồm cam kết đã từng phá hủy má bên trái của tôi.”

Cô nhớ đến chai rượu đỏ kia.

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh lại thật lòng chân thành nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù như thế nào, cả đời tôi cũng sẽ sống ở bên cạnh anh ! Cho đến khi anh không cần tôi nữa.”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra một chút dịu dàng.

Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, khẽ mỉm cười, liền muốn đứng dậy. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn bóng dáng sắp đứng dậy, hai mắt chợt lóe, đột nhiên giống như dã thú, mãnh liệt đứng dậy, ôm Đường Khả Hinh vào trong ngực, lập tức ôm cô vào trên giường, đè ở trên người của cô, cúi xuống, hai mắt nóng bỏng nhìn cô.

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

“Cô nhóc! Chấp nhận hứa hẹn lung tung, không biết nặng bao nhiêu! Sau này còn nói lời như vậy, giết chết cô!” Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô gái ngốc nghếch này, nói xong, đột nhiên hôn ở trán của cô!

Đường Khả Hinh rúc người lại, có chút căng thẳng nhắm mắt lại, cảm giác môi của anh lướt qua dòng điện tê dại.

Trang Hạo Nhiên hôn nhẹ trán cô, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói mang theo chút đau tiếc: “Nếu như muốn một mình, vậy thì về nhà sớm đi. Hả?”

Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ mỉm cười, gật đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi buông cô ra.

Đường Khả Hinh liền nhẹ nhàng đứng lên, rất ôn nhu ngồi ở bên giường, kéo nhẹ chăn đắp cho anh.

Hôm nay Trang Hạo Nhiên thật mệt mỏi, liền nhắm mắt lại.

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, vươn tay, tắt ánh đèn ở cuối giường, mới đứng dậy đi xuống dưới lầu, không đến bao lâu, dưới lầu truyền đến một chút tiếng động nhỏ, cửa nhẹ nhàng đóng lại, ánh đèn bên trong phòng hoàn toàn tắt ngấm, Trang Hạo Nhiên mới chậm rãi mở mắt, nhìn bóng đen tịch mịch, nhưng không khỏi mỉm cười.

Đại sảnh rất lạnh.

Đường Khả Hinh trở về tòa nhà nhân viên, đổi lại áo khoác, mới ôm tài liệu, từng bước nhỏ, đi ra đại sảnh, mới vừa muốn đón mưa phùn tí tách, đi về phía trạm xe bus, lại thấy một chiếc Rolls-Royce chậm rãi trên con đường lớn, cuối cùng ngừng lại, cô yên lặng nhìn về phía cửa xe mở ra, Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, vẻ mặt nhàn nhạt đi ra, cũng đang nhìn mình, trong thoáng chốc, hai mắt chợt lóe, cô lại im lặng không lên tiếng, ôm tài liệu, bước đi. . . . . .

“Đường Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cửa, cũng không có xoay người, lại gọi nhỏ.

Chú thích (1): Bài hát những năm tháng ấy