Hoàng hôn đã qua, tia sáng cuối cùng rút đi, màn đêm buông xuống.
Nhưng chân trời bên kia, còn cất giấu một mảng lớn đỏ sậm, lúc có người đi qua, giống như hình cắt màu đen của mỗi người, nghe nói đây là điềm báo sẽ có một cơn bão táp sắp đến.
Gió thật lớn.
Khả Hinh đưa Nhã Tuệ đi ra bệnh viện, bởi vì cô phải kí thẻ của phòng ăn, cô mỉm cười nhìn bóng dáng của bạn thân, đi tới chân trời màu đỏ, cô khẽ mỉm cười, xoay người đi vào bệnh viện, đi tới phòng bệnh của mình.
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Cô đi trên hành lang thật dài, cầm điện thoại di động, thấy điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng có chút vui vẻ, ngay lập tức nhận máy, alô một tiếng.
Giọng nói lạnh nhạt của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến: “Thật không cần anh đi qua cùng em?”
Đường Khả Hinh trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng vẫn hơi gật đầu, dịu dàng nói: “Ừm. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không biết nói gì cho phải, trên mặt hơi không vui.
Đường Khả Hinh tiếp tục đi vào trong phòng bệnh, mỉm cười nói: “Nhã Tuệ vẫn. . . . . . Rất sợ thân phận của anh sẽ mang đến cho em tổn thương, lần trước bởi vì chuyện này, suýt chút nữa đã đoạn tuyệt quan hệ với em. . . . . .”
“Cho nên. . . . . . em cảm thấy thân phận của anh không xứng với thư ký Đường em?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày không nói nên lời.
Đường Khả Hinh đứng ở cạnh cửa phòng bệnh của mình, nghe những lời này, lập tức nói: “Ôi chao không phải ý này…, anh hiểu mà.”
“Vậy là ý nào?” Tưởng Thiên Lỗi hỏi.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng kéo cửa phòng bệnh, đi vào, mới dịu dàng nói: “Em không muốn bạn bè tốt nhất của em không vui. . . . . .”
“Sau đó thì sao?”
“Em cũng không muốn anh không vui. . . . . .” Đường Khả Hinh đi tới trước bình Hoa Bách Hợp, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, lại thật lòng nói: “Em đã từng nhìn thấy anh khổ sở, cho nên em muốn tránh khỏi loại khổ sở này, em không muốn lựa chọn, em tình nguyện cô đơn một mình. . . . . . Em tin có một số việc, sẽ từ từ sẽ rõ ràng. . . . . . Thời gian, nếu như anh biết quý trọng, thật ra là một chuyện rất tuyệt vời. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, nghe lời này, hai mắt hơi lộ ra dịu dàng, trên mặt hiện lên nụ cười, mới chậm rãi nói: “Cho nên, em tình nguyện không gặp anh . . . . .”
“Em . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói chuyện, cầm điện thoại di động, lại sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc gương trong suốt ở trước mặt, phản chiếu hình ảnh một người đàn ông kiên nghị, cô kinh ngạc trợn to hai mắt, chậm rãi xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã tựa vào cạnh cửa, nở nụ cười, dịu dàng nhìn mình, cô khiếp sợ nắm điện thoại, không thể tin nổi nhìn về phía anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cửa, dịu dàng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, hai mắt rưng rưng, thật kích động tiến lên, nhào tới anh, lập tức vọt vào trong ngực của anh.
Tưởng Thiên Lỗi đưa tay nhận không kịp, ôm lấy trọng lực của cô tựa vào bên tường, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh vẫn cho rằng đang nằm mộng, thở mạnh, ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn cô, trong tròng mắt thoáng qua một chút ánh sáng nóng bỏng.
Hai người không nói lời nào, chỉ im lặng ôm nhau, hôn cuồng nhiệt, đôi tay to lớn của anh ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay vuốt ve eo của cô, đầu lưỡi kích động xông vào cùng với đầu lưỡi cô nặng nề quấn lấy, mút chút hương ngọt ngào, mỗi lần hôn cũng giống như được hồi sinh, mang đến cảm giác mới lạ, tốt đẹp, nghĩ tới đây, anh đột nhiên ôm chặt eo nhỏ của cô, bế cô lên.
Đường Khả Hinh ôm cổ của anh, ấm áp nhìn hai mắt anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn cô, nhẹ nhàng đè cô xuống giường, nhìn chằm chằm, mới chậm rãi cởi tây trang của mình, để nó qua một bên, lại cúi đầu mút nhẹ cánh môi giống như hoa anh đào. . . . . .
Đường Khả Hinh hơi cuộn hai chân, vươn tay ôm nhẹ cổ của anh, đón nhận nụ hôn của anh, cảm thấy hơi thở đàn ông của anh đang nhào về phía mình, cô say sưa, cô trầm mê, cô lại trầm mê một lần nữa.
Tưởng Thiên Lỗi nửa ngồi ở trên giường, nửa ôm cô gái trước mặt, sau một lúc cuồng nhiệt ôm hôn, anh mới dịu dàng kết thúc nụ hôn kia, hơi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, đôi mắt mơ mộng lấp lánh, con ngươi anh hơi xoay chuyển, giọng nói hơi khàn khan, cảm tính hỏi: “Em muốn cái gì?”
“À?” Đường Khả Hinh có chút không hiểu ôm cổ của anh, hai mắt mê ly không hiểu nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thật sâu khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, càng đau lòng hỏi: “Ở bên cạnh anh, không uất ức sao? Thời gian có thể sẽ rất khổ sở. . . . . .”
Anh cũng đã từng vượt qua thật nhiều năm tháng như vậy, nghe được câu kia, thời gian, nếu như anh biết quý trọng, thật ra là một chuyện rất tuyệt vời, tim của anh lại đau như dao cắt.
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, nhìn anh, thật lòng cười nói: “Em muốn bất cứ cái gì anh đều cho em không?”
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn có đôi mắt to chân thành, khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng rơi vào lông mày của cô, mới thật chậm rãi đáp: “Ừ. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, khẽ chớp mắt, nói: “Em muốn anh hạnh phúc. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi hơi trầm ngâm nhìn cô, có chút kinh ngạc nói: “Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm nói.
“Anh cho là. . . . . . Em sẽ muốn cái khác. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ở khoảng cách thật gần nhìn đôi mắt to xinh đẹp của cô, đầy ắp vô hạn dịu dàng.
“Cái gì?” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng hỏi anh.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, nói: “Anh . . . . . .”
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ môi ngọt của cô, mới thở dài nói: “Em là đồ ngốc.”
Đường Khả Hinh lại mỉm cười nói: “Nếu anh yêu em, nếu anh là của em, anh không được hạnh phúc, vậy chúng ta ở chung một chỗ, còn có ý nghĩa gì? Em chỉ hy vọng anh có thể hạnh phúc, sau này anh và người nào ở chung một chỗ, em cũng sẽ chúc phúc cho anh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này có ẩn ý khác, hỏi: “Em không tin anh sao?”
“. . . . . . . . . . . .” Cô im lặng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi lại cúi đầu nhìn cô nói: “Không tin chúng ta có thể ở bên nhau sao?”
“Em không thể gây thêm áp lực cho anh. . . . . . Thoải mái một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng nhìn nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, đột nhiên có chút bất đắc dĩ cười nói: “Em bảo anh làm sao có thể không thương em?”
Đường Khả Hinh tinh nghịch mỉm cười, nói: “Này! Đừng nói lời này, lúc mới quen em, anh ném em ở trên đường, rất tuyệt tình. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi chợt mỉm cười, dịu dàng nói: “Lúc nào cũng vậy nói chuyện, không phải tức giận thì xấu tính kêu la, gọi cả tên họ của người ta, có lúc anh cũng cảm giác giữa chúng ta có khoảng cách thật lớn. . . . . .”
“Không phải sao? Anh là Tổng Giám đốc. . . . . . Em chỉ là một thư ký, đây vốn là khoảng cách rất lớn. . . . . .” Đường Khả Hinh ngọt ngào nói.
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, cúi đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười nói: “Anh có một cách, chính là rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta. . . . . .”
Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra ngượng ngùng, nói: “Tối nay anh ở lại, giữa chúng ta sẽ không còn khoảng cách nữa. . . . . .”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận, muốn đưa nắm tay nhỏ đấm anh, Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng chụp lấy, nhìn cô thật lòng nói: “Gọi tên của anh. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, sửng sốt nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thật sâu, hơi lộ ra nụ cười ôn nhu, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé mềm mại, rất bá đạo nhưng giống như cầu xin: “Sau này. . . . . . Không được gọi cả tên họ của anh . . . . . Gọi tên của anh thôi!”
Trên mặt Đường Khả Hinh tràn qua nụ cười, trong trong long dâng lên cảm xúc thật kích động, nhìn khuôn mặt kiên nghị hoàn mỹ của người đàn ông, nổi có chút dũng khí, nhẹ nhàng mở môi, gọi nhỏ: “Thiên Lỗi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi này, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng rực, nhìn cô, chậm rãi mỉm cười, lại cưng chìu ra lệnh: “Gọi nữa. . . . . .”
“Thiên Lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh gọi rất ngọt ngào, mặt đột nhiên đỏ bừng.
Tưởng Thiên Lỗi lại nghe tiếng gọi này, trong thân thể trào dâng lên khát vọng, cúi xuống cuồng nhiệt hôn cô gái trước mặt, mút nhẹ cánh môi của cô, giống như từng đợt sóng tuôn trào, kéo tấm nệm màu trắng đắp lên lẫn nhau.
Đường Khả Hinh căng thẳng, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, khẽ nhắm mắt lại, tiếp nhận kích tình.
***
Hành lang lộ thiên ngoài phòng bệnh, gió thật to! !
Hai tay Đường Khả Hinh chống ở trên thành cửa, trên mặt lộ ra ngọt ngào, nhìn về phía rừng trúc chìm ở trong bóng đêm, lay động mạnh, trong lòng của cô từ từ bị ngọt ngào bao quanh, nhộn nhạo, hai mắt xoay tròn, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi mới vừa ở trong chăn, hôn nhẹ mình, giống như nói lời thì thầm, thật bá đạo hỏi: “Yêu anh không?”
Yêu . . . . . .
Tiếng đáp lại rất ngọt ngào bay trong không khí.
Đường Khả Hinh không nhịn được mỉm cười, đón gió lớn, có chút xấu hổ nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi hôn ở trên người mình, cảm thấy người đàn ông này rất khát vọng, mặt của cô đỏ lên, thở ra một hơi, không nhịn được xoay người, nhìn về phía người đàn ông nửa nằm ở trên giường, anh có chút mệt mỏi đã ngủ, giống như ngày bình thường, cánh tay gác nhẹ ở trán, trong tao nhã lộ ra một chút thâm trầm.
Cô ngọt ngào cúi đầu, ngẩng đầu lên nhìn ánh sao trên bầu trời, ngắm nhìn thật lâu thật lâu, trong lúc bất chợt thật nhớ cha, nhẹ nhàng kêu lên: “Cha. . . . . . Con có người trong lòng. . . . . . Không biết sau này anh ấy có thể cùng với con đi thăm cha một chút không?”
“Có thể. . . . . .” Một giọng nói trầm ấm từ phía sau truyền đến.
Cô sững sờ, quay đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã cầm chăn nhẹ nhàng phủ lên trên người của cô, nắm nhẹ bả vai của cô, lại từ sau lưng ôm nhẹ cô, hôn mái tóc cô, mới nói: “Có thời gian, anh với em đi gặp chú. . . . . .”
Một tiếng gọi kia.
Đường Khả Hinh có chút kích động xoay người, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cúi xuống nhìn cô, hai mắt nóng rực lóe lên ở trong màn đêm.
Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, đột nhiên vươn tay, ôm cổ của anh, hôn lên môi mỏng của anh.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, cũng ôm chặt thân thể của cô, cúi xuống hôn lên môi ngọt của cô.
Bóng đêm rất yên tĩnh, bóng trúc lay động thật mạnh làm cho ánh trăng dịu dàng cũng lắc lư.
Hai người rất cuồng nhiệt dán vào nhau, nhiệt tình hôn đối phương.
Ao nhỏ mùa thu gợn lên những con sóng nhỏ, nhộn nhạo nhu tình vô hạn.
“Kì lạ, tại sao Nhã Tuệ còn chưa trở lại?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, thần bí mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt kia, liền tức giận đánh bờ vai của anh một cái, nói: “Anh lại làm gì vậy ? Hai ngày nay cô ấy đã rất vất vả rồi, vẫn còn giao chuyện cho cô ấy làm?”
“Anh sẽ bồi thường cho cô ấy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Khả Hinh, bật cười nói.
“Ghét!” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, đấm mạnh vào lồng ngực của anh, mặt lại ửng đỏ dán trong lồng ngực kiên cố của anh.
Bóng đêm vẫn thật sâu.
Nhã Tuệ một mình đi qua sân sau Câu lạc bộ Á Châu, bước qua một con đường mòn tối, đi về phía bệnh viện, vừa đi vừa suy nghĩ, không biết Khả Hinh có chờ mình hay không, nếu cô ở một mình nhàm chán, làm thế nào? Cô nghĩ tới đây, liền gia tăng tốc độ đi về phía trước.
Một bóng đen di động ở trước một bụi cây vạn tuế cao lớn, trong tay lóe ra một thanh dao nhỏ bén nhọn.