Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 300: Bình phong của tôi

Sắc mặt của Đường Khả Hinh càng trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, đã qua năm giờ năm phút!

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh cũng không buông tha nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khóc nói: “Không phải anh vẫn luôn dạy tôi, làm người phải linh hoạt một chút sao? Cho tôi một cơ hội đi, Tổng Giám đốc! Xin cho tôi một cơ hội, Tổng Giám đốc! Tôi cầu xin anh !”.

Trang Hạo Nhiên cười lạnh lùng nhìn về phía cô nói: “Đường Khả Hinh, cô thật sự là không đổi tính xấu, hết lần này đến lần khác khiêu chiến quy định khách sạn. Cô cảm thấy, mấy ngàn người tranh tài, là chuyện đùa sao? Hay là có rất nhiều rất nhiều người, bọn họ vẫn còn ở trên đường, cũng không kịp thời gian, tôi cũng cho bọn họ một cơ hội? Cơ hội dễ dàng có được như vậy sao? Tôi nói một lần, quy định là để tuân thủ, không phải để cho cô phá hư!”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nghiêm nghị chợt lóe, nhưng vẫn bất đắc dĩ thở dốc một hơi.

Ký giả nhìn cảnh tượng này, rối rít cầm cameras, chụp lại hình ảnh kì lạ này.

Tiêu Hào Oánh cũng đứng ở trong đó, nhìn cảnh tượng này.

Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống, dùng tấm lòng rất đơn thuần của mình, nhìn về phía khuôn mặt vô tình và lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên, nói: “Chẳng lẽ. . . . . . ở trên đường, anh phát hiện thật sự có một người rất thích rất thích rất thích rượu đỏ, cô ấy có thể vì nó dâng hiến tất cả, nhiệt tình dâng hiến tất cả, cũng không chịu mở một con đường sao?”

Trang Hạo Nhiên dừng lại nhìn cô một lúc lâu, mới nói: “Không được!”

“Trang Hạo Nhiên!” Đường Khả Hinh rất đau lòng khóc kêu anh: “Cho tôi một cơ hội! ! Cầu xin anh! Cầu xin anh!”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt chợt lóe, nhìn về phía cô nói: “Cô không có tư cách so tài chuyên gia hầu rượu lần này, cũng không có tư cách đi vào Khách sạn Á Châu, cô không phải là khách! ! Kéo cô ấy đi ra ngoài! Không nên quấy rầy cuộc họp báo của chúng !”

“Trang Hạo Nhiên! Có chừng mực! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, gầm nhẹ một tiếng, liền để cho Đông Anh dịu dàng tiến lên đỡ cô đi ra ngoài!

“Tổng Giám đốc. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh khóc buông tay của Đông Anh và hai bảo vệ ra, lại đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, thân thể đã cực độ mệt mỏi và hư mềm, bởi vì mắc mưa, thân thể nhanh chóng phát sốt, nhưng vẫn ôm chặt cái hộp kia, nhìn về phía anh, khổ khổ rơi lệ nói: “Cho tôi một cơ hội! Cầu xin anh ! Cho tôi một cơ hội! Mỗi ngày tôi chạy bộ lên núi với anh, tôi . . . . . mỗi ngày tôi làm bữa sáng cho anh. . . . . . Được không? Cho tôi một cơ hội đi, xin anh. . . . . .”

Laurence mới vừa từ sảnh tiệc lầu hai đi xuống, nghe tiếng khóc, cũng tò mò đi vào đám người, không ngờ nhìn thấy Đường Khả Hinh, ông ta kêu lên: “Là cô?”

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đứng ở nơi đó, nhìn về phía cô nhưng vẫn tức giận nói: “Nói cho tôi biết, tại sao tới trễ?”

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh cũng không quen cường điệu nổ lực của mình đối với người khác, cô không biết nói gì, chỉ ôm chặt cái hộp gỗ, hai mắt hiện lên nước mắt, thật gấp nhìn về phía anh, mới vừa muốn mở miệng. . . . . .

“Ngay cả một lý do cô cũng không có sao?” Trang Hạo Nhiên gầm nhẹ: “Có chuyện gì tới trễ ? Có chuyện gì tới trễ? Đã xảy ra chuyện gì, từ nhà cô đến Khách sạn Á Châu, cần ba ngày sao? Lộ trình chỉ ngắn ngủn nửa giờ! ! Cần ba ngày sao? Cô cho tôi một lý do!”

Giọng nói lạnh lẽo. Tưởng Thiên Lỗi cũng nghi ngờ nhìn về phía cô, nhanh chóng nói: “Đường Khả Hinh! ! Trước mặt nhiều người, cho Tổng Giám đốc Trang một lý do! Cho mọi người một lý do, tại sao tới trễ?”

“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi muốn để cho anh chính thức tha thứ cho tôi, muốn cho anh hiểu tấm lòng của tôi, để cho tôi làm thư ký của anh, tham gia cuộc tranh tài lần này, đem kiến thức anh dạy cho tôi, thể hiện cho mọi người, tôi thực sự rất khát vọng. . . . . .” Đường Khả Hinh thật gấp gáp ôm cái hộp kia, nước mắt lăn xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Nhã Tuệ nghe được tin tức, lúc này cũng vọt vào đám người, nhìn bạn thân bị uất ức như vậy, hai mắt của cô đỏ lên, đau lòng rơi lệ. . . . . .

“Tôi không cần biết cô có tâm tư gì! Tôi đã nói với cô một lần, công việc là công việc! Chuyện riêng là chuyện riêng! Hôm nay trước mặt mọi người, ngay trước truyền thông toàn thế giới, cô bỏ đi quy tắc và chuẩn mực của chính mình, cô đã không đạt yêu cầu! ! Tình cảm riêng dùng để giải quyết chuyện sau này, không phải cho cô lợi dụng đạt tới mục đích !” Trang Hạo Nhiên giận dữ nói!

Nhã Tuệ nghe nói như thế, nghĩ tới bạn thân vất vả ba ngày này, thật là uổng phí, cô lập tức xông lên trước, vừa muốn nói gì đó.

Đường Khả Hinh lại ngăn ở trước mặt của Nhã Tuệ, rất gấp gáp ôm hộp gỗ của mình, cả người gần như ngất xỉu nhìn Trang Hạo Nhiên trước mặt nói: “Tôi sai rồi!”

“Cô lại sai rồi! Rốt cuộc đến khi nào thì cô mới học được không cần nói xin lỗi! ! Làm một chút chuyện để cho tôi cảm thấy cô làm đúng! Luôn phạm sai lầm ở trước mặt nhiều người!” Trang Hạo Nhiên thật sự hết sức tức giận, hận cô vô dụng như thế ! !

“Hạo Nhiên! Đủ rồi!” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận kêu anh.

“Anh muốn cô ấy thì anh nhận đi! ! Bây giờ cô ấy đã không phải của nhân viên của tôi! Tôi không quản lý cô ấy, tôi cũng không muốn trông nom cô ấy!” Trang Hạo Nhiên nói dứt lời, cũng đã vòng qua cái bàn, cũng không ký tài liệu, trong ánh mắt mọi người, sải bước đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, muốn rời khỏi.

“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đường Khả Hinh xoay người, toàn thân nóng lên, đầu nặng trĩu choáng váng, nước mắt ào ào chảy xuống, nhưng vẫn mơ hồ nhìn về phía người đàn ông trước mặt sắp đi khỏi.

Nhã Tuệ tức giận đến khó chịu, đau lòng hét to với Đường Khả Hinh: “Tôi bảo cô đừng thêu vật này! Vì cái này ba ngày ba đêm không ngủ! ! Người ta cũng không lãnh tình của cô! Mất việc, còn bỏ qua cuộc tranh tài này, tôi hận chết vật này! !”

Cô nói xong, chụp hộp gỗ trong tay Đường Khả Hinh ném đi!

Hộp gỗ bộp một tiếng rơi trên mặt đất, nắp gỗ bung ra, bốp một tiếng, tấm bình phong Gỗ mun chín con rồng văng ra ngoài. Thủy tinh bắn ra bốn phía! !

“A . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh nhìn về phía này tấm bình phong, vừa khóc, vừa xông lên trước ôm lấy tấm bình phong này!

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng động như thế, chậm rãi xoay người, nhìn thấy một tấm bình phong nhỏ bằng Gỗ mun, thủy tinh bể tan tành bắn ra bốn phía, hình ảnh con cáo nhỏ quen thuộc nhanh chóng đập vào trước mắt của mình, anh kêu khẽ một tiếng, nhìn Đường Khả Hinh khóc ôm lấy tấm bình phong, tay đâm vào trong thủy tinh, khóc rống: “Vỡ rồi! Vỡ rồi! Làm sao đây ? Làm sao đây?”

Cô khổ sở ngẩng đầu khóc xong, cả người cảm thấy choáng váng, trước mặt bỗng tối sầm, liền ngã xuống đất.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bóng dáng ngất đi, đồng thời kinh hãi, chạy gấp tới, Trang Hạo Nhiên đã vượt lên trước một bước, ôm lấy thân thể Khả Hinh, nhìn hai mắt cô đóng chặt, đau lòng kêu to: “Đường Khả Hinh! !”

“Khả Hinh . . . . . .” Nhã Tuệ lập tức tiến lên, đau lòng xin lỗi khóc nói: “Tôi sai rồi, thật xin lỗi, tôi không nên đập vỡ bình phong của cô! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”

Trang Hạo Nhiên thở dài, lập tức ôm cô chạy về phía phòng cấp cứu, kêu to: “Kêu bác sĩ! ! Mau! !”

***

Bệnh viện nằm ở phía sau Câu lạc bộ Á Châu, một tòa nhà trang nhã màu trắng, được nước mưa nhẹ nhàng tẩy rửa, vô cùng sạch sẽ.

Bệnh viện là nơi, hoặc là bạn bị thương tiến vào để được cứu chữa, hoặc là bạn đã được chữa khỏi, vui vẻ rời đi.

Chỉ khổ cho những người vẫn còn bị thương.

Một phòng bệnh VIP đặc cấp ở cuối bệnh viện, bên ngoài là một ao sen, bởi vì mùa thu đã đến, cho nên có chút lá xanh đã bắt đầu tàn lụi, bên trong phòng bệnh bày biện trang nhã, sang trọng, bởi vì đây là tuyến bệnh viện Tưởng thị mở ra, chuyên dùng để đón tiếp khách và nhân viên cấp cao của tập đoàn, cho nên lắp đặt thiết bị hết sức sang trọng, nhưng mùi thuốc này làm cho người ta cảm giác, nơi này là một nơi để cho người ta dưỡng bệnh.

Có một cô gái nằm ở trên khăn trải giường trắng tinh, đôi tay quấn băng gạc, ngủ say. . . . . . Bởi vì đã ba ngày ba đêm cô không ngủ, đoán chừng là mệt mỏi, mới vừa truyền dịch xong, thân thể càng không khỏe.

Trang Hạo Nhiên ngồi trên ghế sa lon ở mép giường, ngón tay chạy ở trên môi, hai mắt lộ ra dịu dàng nhìn về phía cô gái hôn mê trên giường, nhìn thật lâu thật lâu, nhớ tới lúc nảy ở đại sảnh cô nói: muốn cho anh chính thức tha thứ tôi, muốn cho anh hiểu tấm lòng của tôi, để cho tôi làm thư ký của anh, tham gia cuộc tranh tài lần này, đem kiến thức anh dạy cho tôi, thể hiện cho mọi người, tôi thực sự rất khát vọng. . . . . . Anh ngẫm nghĩ những lời này, hơi nhắc mí mắt, nhìn cô gái trên giường, cô vẫn ngủ say, đôi bàn tay nhỏ bé, quấn băng gạc, lộ ra ngón tay út màu hồng, anh nhìn chăm chú. . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên.

Anh mới từ từ quay đầu, đáp khẽ: “Vào đi. . . . . .”

Bác sĩ đi tới.

Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng lập tức đứng dậy, nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ Lưu cung kính nói với Trang Hạo Nhiên nói: “Trang tổng, chúng tôi đã xét nghiệm máu cho cô ấy, còn có chụp X quang, kết quả cho ra, cô ấy bị viêm phổi nhẹ, có thể do mấy ngày trước vẫn còn bị sốt, không có nghỉ ngơi tốt, lại mắc mưa, cho nên mới như vậy. . . . . .”

“Vậy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật căng thẳng hỏi.

“Ngài yên tâm, không có gì đáng ngại, truyền dịch, hạ sốt. . . . . . Ở trong bệnh viện quan sát hai ngày, có lẽ không đáng ngại.” Bác sĩ Lưu an ủi anh trước, mỉm cười nói.

“Cám ơn ông, bác sĩ.” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền không nhịn được quay đầu nhìn Khả Hinh nằm ở trên giường, khuôn mặt tái nhợt, lộ ra một chút đau buồn tĩnh mịch, hai mắt anh trở nên dịu dàng, chậm rãi ngồi ở bên giường của cô, nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua ngón tay nhỏ bé của cô, nhìn cô gái đang ngủ say, đau lòng thở dốc. . . . . .

Thời gian không biết qua bao lâu.

Mưa phùn vẫn rơi xuống.

Bên trong phòng bệnh yên tĩnh, truyền đến một tiếng thở dốc.

Đường Khả Hinh có chút khó chịu nằm ở trên giường, ngón tay khẽ nhúc nhích, hai mắt nhẹ nhàng di động, chớp nhẹ lông mi.

Một bàn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, xoa lấy.

Bàn tay của cô ấm áp, nhất thời cảm giác cả người đều ấm áp, một cảm giác thư thái chạy khắp thân thể, từ trong choáng váng, cô chậm rãi mở mắt, thấy Nhã Tuệ đang lo lắng nhìn mình, Tiểu Nhu cũng nhìn mình, chớp chớp mắt một cái, thật lo lắng. . . . . . Cô thở dốc một hơi, kêu nhỏ. . . . . .”Bình phong của tôi. . . . . . Bình phong của tôi đâu?”

Nhã Tuệ nghe nói như vậy, ánh mắt ngưng tụ, khổ sở nhìn về phía cô.

Tiểu Nhu cũng buồn bã nhìn về phía cô.