Editor: Ngày Đẹp Tươi
Mùa thu, thực sự đã đến!!
Nhiệt độ dần dần giảm xuống, một cơn gió, từ hướng Nam quét xuyên qua những chiếc lá xanh xanh, trái phải lay động!!
Tiểu Nhu mặc chiếc áo len lông thỏ tuyết trắng, quần đùi màu đen, mang đôi bốt ngắn đen, đeo ba lô, nhanh chóng đi ra khỏi tòa nhà, mặt lộ vẻ khẩn trương cùng kích động, bước trên bãi cỏ xanh kia, căn cứ theo sự căn dặn của lão đầu bếp, đi đến chỗ chú Chu ở bộ phận cây xanh, lấy loại cẩu kỷ mà ông cụ vừa trồng trong vườn về, cô vừa giẫm lên cỏ xanh mềm mại đi về phía trước, vừa có chút cấp thiết nhìn xung quanh bộ phận cây xanh phía bên kia, vừa vặn nhìn thấy chú Chu, đang dưới bóng một gốc cây xoài đi ra, cô vội vã bước qua, hướng về phía chú Chu giải thích nguyên do!!
Chú Chu nghe, liền cười mắng lão đầu bếp một câu, mới đưa một chén sứ trắng lớn bằng bàn tay, đưa cho Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu lập tức cười ngọt ngào thật thà phúc hậu vui vẻ nhận lấy, hướng về phía chú Chu khéo léo nói lời cảm ơn, liền tức khắc ôm chén cẩu kỷ kia, nhanh chóng đi về phía phòng ăn Ngự Tôn!!
Phòng bếp!!
Lão đầu bếp đang đứng trước nóc lò nóng hổi, tay cầm một con dao phay sắc bén, trước mặt hai học trò, đem nhân sâm tám trăm tuổi, đưa đến trên thớt gỗ, đầu tiên là đập mạnh một cái, sau đó cach cạch cạch cạch cạch đem nhân sâm cắt thành hạt nhỏ, lại bỏ chúng vào trong chung sứ, dùng chày không ngừng giã nát, vừa giã vừa ngửi được mùi vị nhân sâm hoang dại hiếm hoi kia thực sự vô cùng nồng đậm, nghĩ loại nhân sâm tám trăm năm này, tùy ý dùng làm canh uống, thật là lãng phí a!
“Sư phụ, gạo nếp đã chuẩn bị xong!!” Một học trò đem gạo nếp trắng đã được chuẩn bị đưa đến trước mặt lão đầu bếp, lại đem táo tàu, gừng ngọt, đưa đến trước mặt lão đầu bếp!
“Cẩu kỷ tới đây!!” Tiểu Nhu vẻ mặt nhiệt tình cùng hưng phấn cầm chén cẩu kỷ kia, đi vào phòng bếp, vui vẻ cười nói!
“Được! Đặt ở đây!” Lão đầu bếp đầu tiên đem gạo nếp cùng táo tàu ngâm rồi dùng bàn tay mình ấn chặt, quay sang Tiểu Nhu, mới nói đùa: “Tiểu Nhu a! Cô đem nhâm sâm tám trăm năm này hầm canh cho người khác uống, cô không đau lòng a?”
“Không đau lòng!” Tiểu Nhu tức khắc ngây ngô hiền lành cười rộ lên nói: “Lãnh phó tổng là bạn của tôi mà!!”
“Ha ha ha ha ha...” Lão đầu bếp nghe được lời nói ngốc nghêch này, dù sao cũng là người thế hệ trước, tự nhiên hiểu được đạo lý này, liền nói đùa: “Tôi nghĩ là! Nhân sâm trân quý như vậy đem cho Lãnh phó tổng ăn, phải con rễ cha cô mới có thể báo đáp lại được a!”
Tiểu Nhu mặt đỏ bừng, vội vội vàng vàng ngẩng đầu, nhìn về phía lão đầu bếp nói: “Không có không có! Không có ý này!”
“Ha ha ha!!” Lão đầu bếp lại một trận bật cười!!
Cửa, phịch một tiếng mở ra!!
Trần Mạn Hồng đột nhiên hệt như tượng Phật, đứng ngay cạnh cửa, ôm vai nhìn những người này bên trong phòng bếp!!
Tiểu Nhu cũng xoay người, thật khẩn trương nhìn về phía Trần Mạn Hồng, sợ đến mức nói không nên lời, vô thức dịch chuyển người qua, muốn che giấu gốc nhân sâm tám trăm năm kia.
“Che giấu cái gì đó?” Trần Mạn Hồng bước nhanh qua, lạnh như băng đẩy Tiểu Nhu ra, liếc mắt nhìn mảnh nhân sâm nhỏ trong chén kia, nói thẳng: “Người này, thật sự không phải lấy nhân sâm từ trong kho lạnh phòng ăn đem ra đấy chứ? Bày lên mặt bàn xem? Nhân sâm phòng ăn chúng ta, ít nhất mười năm trở lên a!!”
Lão đầu bếp nghe lời này, vẫn còn đang vo gạo, lại rửa lá cẩu kỷ, vẫn chỉ cười cười không lên tiếng!
Tiểu Nhu mở to mắt, đứng ở một bên, không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu thấp!
Trần Mạn Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm cái nha đầu chết tiệt kia, dáng vẻ sợ hãi rụt rè, hừ một tiếng nói: “Đợi một lát khi đưa chén canh sâm qua đó, cẩn thận một chút! Nghe nói Hoàn Á bên kia, có một nữ phó tổng từ nước Anh quay về, người kia người giúp đỡ tổng giám đốc Trang, làm việc hết sức anh minh cùng nhanh nhẹn, ánh mắt rất sắc bén, một lát khi qua đó, đừng làm mất mặt của tôi! Biết không?”
Tiểu Nhu dừng lại một chút, mới trực tiếp ấp a ấp úng nói: “Biết... Biết...”
Trần Mạn Hồng lại hung ác trợn mắt liếc cô một cái, mới xoay người đi ra ngoài!
“Này, Trần quản lý!” Lão đầu bếp vừa đem gạo nếp cùng bột nhân sâm nhét vào trong bụng gà, mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mạn Hồng cười rộ lên nói: “Giá nhân sâm Tiểu Nhu mang ra, hôm nay hóa đơn này tính cho ai!?”
Trần Mạn Hồng tức khắc sắc bén xoay người, nhìn về phía lão đầu bếp tức giận nói: “Đương nhiên căn cứ theo nhân sâm mười năm, tính cho tổng giám đốc Trang!! Hoặc là phó tổng!! Tờ hóa đơn này, cầm lấy đi, ai ký tính người đó! Dù sao cũng không phải Trần Mạn Hồng tôi!! Cũng khẳng định không tính cho phòng ăn Ngự Tôn tôi! Dựa vào cái gì a!? Hừ!!”
Cô vừa nói xong, đã nhanh chóng xoay người, phịch một tiếng, đóng cửa lại đi thẳng ra ngoài!!
Tiểu Nhu nhìn Trần Mạn Hồng đi ra ngoài, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão đầu bếp lại cười rộ lên, khôi hài nói: “Nếu như cô ấy biết, đây là củ nhân sâm tám trăm năm nhà cô, nhất định tự mình lấy giá trên trời, để cho tổng giám đốc ký!! Như vậy, khẳng định tích hiệu của cô ấy tháng này, nhất định đạt được hoàn toàn.”
Mọi người cùng nhau cười rộ lên, Tiểu Nhu cũng chỉ ngây ngốc cười một chút, liền lại khẩn trương ngốc nghếch, nhìn lão đầu bếp tiếp tục nấu canh gà nhân sâm kia!!
***
Bệnh viện!!
Lãnh Mặc Hàn nằm nghiêng trên giường, nhìn Tô Lạc Hoành cùng Lâm Sở Nhai ngồi cùng một chỗ vừa nói vừa cười, Tiêu Đồng đang ngồi bên kia, gọt táo cho mọi người ăn, sau đó Trang Hạo Nhiên cũng lợi dụng thời gian ngắn nghỉ ngơi, ngồi một mình trên sô pha, mặt bộc lộ vẻ nghiêm túc, căn dặn Tào Anh Kiệt nói, cuộc khảo hạch cuối năm để thăng chức của các khách sạn thuộc tập đoàn Á Châu đã bắt đầu, mà cuộc khảo hạch năm của các khách sạn thuộc Hoàn Á bên châu Âu cũng đang khẩn trương được chuẩn bị, bảo Tào Anh Kiệt giám sát một chút!
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, theo thói quen hai tròng mắt lóe lên, dừng lại, suy nghĩ một số chuyện, mới xoay người, nhìn Tào Anh Kiệt nói: “Cậu có thời gian, bắt tay vào chuẩn bị một cuộc thi đấu chức vị chuyên nghiệp cho tập đoàn Á Châu và Hoàn Á! Mỗi nơi cử ra tuyển thủ ưu tú nhất tham gia dự thi! Có thời gian, thiết kế một phần tài liệu đưa cho tôi!”
“Được!” Tào Anh Kiệt hơi nghiêm mặt gật gật đầu, anh tốt nghiệp trường quản lý khách sạn xuất sắc nhất thế giới, đối với nghiệp vụ và điều khiển khách sạn, có tiếng thành thạo trong ngành, từng có bằng kỹ năng chuyên nghiệp, cứu vãn sự nghiệp ẩm thực của vô số khách sạn!!
Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng lẳng lặng ngồi trên giường bệnh, như có như không nghe bọn họ nói vài lời, hai tròng mắt lại thỉnh thoảng vô thức liếc về phía cạnh cửa, không hiểu sao có chút khẩn trương...
Trương Thục Dao đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, trước hai chiếc bàn tròn cỡ lớn, đặt lên gần ba mươi hai tách trà lài, nước trái cây, còn có trà sâm, nghĩ Lãnh Mặc Hàn vừa tỉnh lại, hoa quả cũng không muốn ăn, trà không muốn uống, cơm cũng không muốn ăn, cô cũng gấp gáp muốn chết, bưng nước việt quất mà mình vừa pha chế, mặt bộc lộ ôn nhu tươi cười, đi tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, đem nước trái cây đưa tới, nói: “Đến! Uống đi... Nước việt quất nóng!”
Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng, chỉ bộc lộ vẻ nhàn nhạt, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“......” Trương Thục Dao nhất thời im lặng bưng lý nước trái cây kia, thật sự bất đắc dĩ, nói thẳng: “Tôi nói! Anh rốt cuộc muốn uống cái gì chứ? Vừa rồi bác sĩ đã vào, nói anh có thể ăn uống được, ít nhất cũng phải uống thứ gì đó chứ?”
“Không cần, nhạt miệng, không có khẩu vị!” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhàn nhạt cự tuyệt.
Tiêu Đồng vừa gọt táo, vừa nhịn cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn một cái...
Trương Thục Dao tức khắc vô cùng sắc bén liếc mắt nhìn Tiêu Đồng, cố ý nói: “Có phải cô biết chuyện gì hay không? Đại loại như anh ấy thích ăn gì, uống gì?”
“Tôi không nói cho cô! Mặc Hàn là của tôi!” Tiêu Đồng không nói hai lời, liền ngồi sát Lãnh Mặc Hàn, đầu hơi dựa trên bả vai anh!
Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở hổn hển một hơi, bất đắc dĩ ngẩng đầu, lại vô thức liếc nhìn cánh cửa kia một cái.
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, ngước mắt, nhìn về phía dáng vẻ của Lãnh Mặc Hàn, hơi nghi hoặc.
Rốt cuộc...
Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, sau đó bóng người chiếu lên bức tường trong suốt bên trong phòng bệnh, mặc dù dừng trước cửa sổ, nhưng vẫn có thể thấy bóng người kia không cao, Lãnh Mặc Hàn tức khắc có chút khẩn trương, hai tròng mắt nhanh chóng chớp chớp, nhìn chằm chằm cánh cửa kia...
Tiếng gõ cửa quả thực lặng lẽ vang lên.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, lại quay mặt sang nhìn về phía cánh cửa kia, mới lấy thân phận tổng giám đốc, đáp lại: “Tiến vào!”
Cửa, nhẹ nhàng đẩy ra...
Lãnh Mặc Hàn tức khắc hơi ngồi dậy, hai mắt nóng cháy nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp ngoài cửa kia, vừa mới kích động, lại nhanh chóng tối sầm lại.
Văn Văn mặc đồng phục khách sạn, tay cầm hộp giữ nhiệt chuyên dùng của khách sạn, vô cùng tôn kính đứng ở cạnh cửa, thật khẩn trương hướng về phía tong giám đốc và các vị phó tổng giữa phòng gật đầu, nói: “Tổng giám đốc, các vị phó tổng, tôi là trưởng bộ phận phòng ăn Ngự Tôn, Trần Văn Văn! Nghe thư ký Tiêu nói Lãnh phó tổng thân thể không thoải mái, muốn uống canh sâm, chúng tôi liền để lão đầu bếp đặc biệt hầm canh sâm mười năm, đưa tới cho phó tổng!”
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt có chút sắc bén, nhìn về phía Văn Văn, có chút dò xét, mới mỉm cười nói: “Đưa vào đây!”
“Vâng!” Trong lòng Văn Văn khẽ kêu lên một tiếng, thật cẩn thận đưa canh sâm tiến vào, Lãnh Mặc Hàn ngồi trên giường bệnh, cảm giác thần kinh của mình căng đến mức siết chặt, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn dáng vẻ khẩn trương cùng âm thanh vâng dạ kia của Văn Văn, cảm giác hơi thở vừa mới nén lại nơi lồng ngực, lại muốn nổ tung!!
“Ai!!” Lâm Sở Nhai nhìn Văn Văn khẩn trương đi tới, liền cười hỏi: “Kỳ quái!! Tôi còn tưởng rằng Tiểu Nhu đưa tới đây!”
“Đúng vậy!” Tiêu Đồng cũng kỳ quái nhìn về phía Văn Văn, cười hỏi: “Tôi không phải dặn, bảo Tiểu Nhu đưa tới sao?”
Trương Thục Dao nghe lời này, liền có chút kỳ quái nhìn về phía Văn Văn!
Lãnh Mặc Hàn cũng lạnh lùng nhìn chằm chằmcô!!
Văn Văn đứng một bên, có chút khẩn trương cười nói: “Tiểu Nhu ngày mai sẽ phải khảo hạch thăng chức, cho nên không thể qua đây! Đây là đợt khảo hạch trưởng ca lần thứ ba của cô ấy, nếu như không qua, có thể sẽ bị khấu trừ tiền lương, có thể chính vì như vậy, nên có chút khẩn trương...”
Lãnh Mặc Hàn mặt cứng rắn, hai tròng mắt cường liệt lóe ra, tay bất giác nắm chặt ga giường, mím chặt môi không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên vô thức liếc mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn, mới mỉm cười, nhìn về phía Văn Văn nói: “Biết rồi. Đặt xuống đi!”
“Vâng...” Văn Văn liền thật cẩn thận đem canh sâm từ trong hộp giữ nhiệt bưng ra, đặt trên bàn nhỏ chỗ giường bệnh, lại cẩn thận mở nắp lên, lập tức một trận mùi hương nhân sâm nồng đậm, ngập tràn toàn bộ phòng bệnh, làm người ngửi được đều cảm giác tinh thần sảng khoái!!
Trang Hạo Nhiên khứu giác nhạy bén, ngửi được mùi nhân sâm này, mới nghi ngờ cười nói: “Đây... Chỉ là nhân sâm mười năm?”
“Vâng!” Văn Văn tôn kính gật đầu, liền bưng canh lên, đưa về phía Lãnh Mặc Hàn, nói: “Canh sâm này là lão đầu bếp chúng tôi tự mình giám sát, đoán chừng đủ niên đại! Phòng thu mua cũng có ghi lại!”
Cô nói hết lời, liền quy quy củ củ bưng đưa đến trước mặt Lãnh Mặc Hàn...
Lãnh Mặc Hàn sắc mặt cứng rắn, trực tiếp tức giận dùng tay ngăn cản, vô ý quét qua chén canh kia, nói câu không uống!
Rầm ————
Văn Văn bất ngờ, tay bưng canh sâm, bị Lãnh Mặc Hàn lật úp lại, cả chén canh sâm liền rầm một tiếng, rơi trên mặt đất, văng tung tóe đầy đất!!
“Đừng ——————” Một thanh âm, đột nhiên đau lòng từ bên ngoài phòng truyền đến!!
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, cư nhiên kinh ngạc nhìn thấy Tiểu Nhu mặc áo lông trắng cùng quần đùi đen, cấp thiết chạy vào phòng bệnh, mặt bộc lộ sự đau lòng, hai mắt đẫm lệ, nhìn về phía chén canh kia cứ như vậy bị rơi vỡ trên mặt đất, đó chính là canh sâm mình canh giữ gần ba giờ đồng hồ ————
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, cũng tức khắc ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu!!