Edit: Hương Giang
Bệnh viện!!
Giữa trưa, từng giọt nắng cuối thu, chiếu vào hậu hoa viên, làm bãi cỏ ánh lên ánh xanh, những bông hoa cúc trắng đón gió tùy ý đung đưa.
Bên trong phòng bệnh, rèm cửa sổ ren trắng, đón gió lay động, trêu chọc ánh nắng, để lại trên mặt đất từng chiếc bóng mờ như mặt đất nở hoa, ánh nắng chiếu lên bình hoa thủy tinh trên cửa sổ, chiết xạ ánh sáng ra như kim cương, bình hoa lựu đỏ, vừa kiên nghị vừa ưu nhã...
Gió, gảy rèm cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, lại không làm kinh động thân ảnh ôn nhu bên giường.
Cô vẫn như cũ nhìn sâu vào người trên giường, hai mắt thỉnh thoảng lóe ra một điểm động tình ôn nhu, đẹp như hoa, kiều như mây.
Một trận tiếng thở dốc truyền đến.
Lãnh Mặc Hàn mặc áo bệnh nhân màu trắng, mặt tái nhợt tiều tụy nằm trên giường bệnh, một ống màu xanh dẫn từ lồng ngực anh ra, thiết bị bên giường va vào nhau lạch cạch, anh dường như còn đang nặng nề trong lúc ngủ mơ, theo thói quen nhăn mặt, vẫn như cũ lộ ra khí thế không thể phá vỡ, chỉ là giữa lông mày có nét u ám, cho thấy anh có tâm sự, hô hấp trầm trọng, lồng ngực phập phồng bất ổn, sau một lúc thở dốc, mắt của anh rốt cuộc hơi di động, bị hơi lạnh của gió làm tỉnh giấc, hơi mở hai mắt, lộ ra một điểm mệt mỏi...
Vẫn như cũ như lần trước vậy, toàn bộ thế giới bị ánh sáng chói mắt, chiết xạ được một mảnh tái nhợt, chỉ là thân ảnh màu lam kia, lại lần nữa mơ mơ hồ hồ xuất hiện...
Anh có chút không dám tin, hai mắt tiều tụy mệt mỏi, bị chiếu đến chói, vô thức muốn thấy rõ người phía trước...
Toàn bộ thế giới một mảnh mơ hồ, dường như chỉ có vô số chấm tròn nhỏ, trên không trung khoái trá tùy ý phiêu động, sau đó không lâu, rốt cuộc tan đi, thân ảnh màu lam kia chậm rãi rõ ràng, Thục Dao mặc áo sơ mi màu lam cùng quần trắng bó sát người, ôn nhu ngồi bên giường, vén tóc ra sau tai, phủ mặt ôn nhu nhìn về phía chính mình, lộ ra nụ cười ôn nhu lay động nhân tâm, ánh sáng chói chiếu vào một bên sườn mặt ôn nhu của cô, có vẻ có chút không chân thực.
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, mắt khẽ động, mang theo một điểm nghi hoặc, lại vô ý thức mở hai mắt, rốt cuộc nhìn thấy Thục Dao đang mỉm cười, chân chân thật thật, an ủi nhìn mình, anh rốt cuộc khôi phục tất cả lý trí, nặng nề thở một cái, cảm giác thân thể của mình lại đau đớn, làm anh nặng nề thở một cái, nhưng lại vui sướng mỉm cười, hai tay làm bộ nhẹ chống đệm giường, muốn ngồi dậy, khàn khàn hỏi: “Trở về lúc nào?”
“Ngày anh hôn mê nhập viện!” Trương Thục Dao nhìn Lãnh Mặc Hàn, đang khổ sở chống thân thể ngồi dậy, cô vội vã vươn tay hai tay, nhẹ nắm cánh tay anh, quan tâm nói: “Anh không cần ngồi dậy, thân thể anh chưa hồi phục hẳn, cứ nằm nghỉ đi...”
Lãnh Mặc Hàn trầm mặc đau đớn nhẹ tách tay cô ra, tính cố chấp làm anh nghiêm mặt lại, cô chống thân thể ngồi dậy, cúi đầu nhìn thứ trên lồng ngực mình, liền có vẻ có chút không thoải mái cau mày, tiện tay trực tiếp tháo nó ra...
“Ai!!” Y tá vừa thúc xe đi tới, nhìn Lãnh Mặc Hàn cư nhiên vừa mới tỉnh lại, liền đem tháo cái ống cấp ra, cô nóng ruột kêu: “Sao anh có thể tháo nó ra? Không được làm vậy!”
Lãnh Mặc Hàn trầm mặt, dường như không nghe được lời của cô, chỉ là chợt cảm thấy mệt mỏi ngồi dựa vào ở trên giường, nhắm mắt lại, lại nghỉ ngơi một lúc!
“Ai...” Y tá lại cấp thiết nhìn hắn.
Trương Thục Dao hiểu ngồi ở bên giường, mặt không lộ ra tươi cười, nhìn về phía thái độ lãnh ngạnh, đạm mạc của Lãnh Mặc Hàn, đành phải lắc lắc đầu, hơi xoay người, nhìn về phía y tá nói: “Cô bỏ qua cho, người này chính là như vậy, phiền cô đi báo cho bác sĩ, bệnh nhân tỉnh, để bọn họ mười lăm phút sau tới nữa...”
“Này...” Y tá nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Đi đi!” Trương Thục Dao mỉm cười gật gật đầu.
“Được...” Y tá nghe thế, đành phải cất xe rồi xoay người bước đi.
Trương Thục Dao nhìn thấy y tá đã ra ngoài, khép cửa lại, mới ôn nhu quay mặt sang, nhìn Lãnh Mặc Hàn vừa mới tỉnh lại, cả người lộn xộn tựa trên giường bệnh, lại hơi nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào ý thức của mình, khôi phục thể lực... Cô liền trầm mặc cầm lên một chiếc gối dựa màu trắng, mỉm cười đem kê dưới lưng Lãnh Mặc Hàn, để anh thoải mái dựa vào, mới nhấc mí mắt, nhìn anh một cái, mềm giọng nói: “Lâu như vậy không gặp, mà anh chẳng thay đổi chút nào cả!”
Lãnh Mặc Hàn nặng nề thở một cái, mới hơi mở ra hai mắt, liếc mắt nhìn Trương Thục Dao, thanh âm vẫn như cũ khàn khàn hỏi: “Mới bao lâu không thấy?”
Trương Thục Dao chỉ thật trầm mặc cúi đầu cười.
Lãnh Mặc Hàn yên lặng nhìn cô một cái, kìm lòng không được quét ánh mắt đến bình hoa lựu bên cạnh cửa sổ đang tắm trong ánh nắng, thập phần xinh đẹp… Trương Thục Dao cũng quay mặt sang, mỉm cười liếc mắt nhìn kia hoa lựu, mới ôn nhu nói: “Em vừa đi thẩm vấn Như Mạt, nhìn thấy một gốc hoa lựu mọc giữa khe đá, em nhớ, ngày trước anh thích leo núi với Trang tổng, vẫn thi đấu xem ai có thể bắt được bụi cây hoa lựu kia, nhưng anh lúc nào cũng thua! Nhưng là bất kể thế nào, khi các anh mang được hoa về nó đều đã héo rũ!”
Lãnh Mặc Hàn tiều tụy, lộ ra một điểm tươi cười, hai mắt hơi lưu chuyển, liền khôi phục thái độ nghiêm túc hỏi: “Thẩm vấn Như Mạt thế nào?”
Trương Thục Dao ngẩng đầu, nhìn về phía anh, cười tự tin, nói: “Cái gì nên hỏi thì hỏi, bắt cô ta phải khai hết!! chỉ là danh sách mấy ông lãnh đạo tham ô, còn cần một chút thời gian nữa! Em thắc mắc mãi chủ tịch khách sạn Uy Tư Đinh lại có gan lớn đến vậy, đi khiêu chiến với Hoàn Cầu! Thì ra hắn hợp tác với Như Mạt mở mười ba công ty, chuẩn bị rửa tiền đen!”
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trương Thục Dao, hai mắt híp lại, có điểm không tin nói: “Chủ tịch khách sạn Uy Tư Đinh?”
“Đúng vậy!” Trương Thục Dao gật đầu!!
Lãnh Mặc Hàn hai mắt chợt lóe, bản năng phản ứng nhớ lại Đường Chí Long từng có mặt tại sự kiện khách sạn Uy Tư Đinh bị cháy!
Trương Thục Dao rót một chén nước ấm cho anh, nói: “Mấy ngày nay em muốn bắt tay vào làm, điều tra mật mã Như Mạt từ miệng cùng chuyện của công ty! Chỉ là giao dịch chợ đen, còn cần anh chỉ điểm! Hay là! Em cũng đến ở bên cạnh phòng bệnh của anh đi, có việc gì cũng tiện trao đổi!”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như thế, hơi giật mình, vẻ mặt cổ quái, nói với cô: “em bị bệnh sao?”
“Không có!” Trương Thục Dao nhịn không được bật cười nói.
“Vậy em ở bệnh viện làm gì?” Lãnh Mặc Hàn hơi nhấc mắt, có chút trách cứ nhìn cô một cái.
Trương Thục Dao nâng cốc nước ấm, nhịn cười đưa đến bên miệng anh, nói: “Để tiện chăm sóc anh a!”
“......” Lãnh Mặc Hàn thân thủ nhẹ nhàng ngăn chén thủy tinh Trương Thục Dao đưa qua, mặt bộc lộ mấy phần tiều tụy, không muốn uống nước sôi, không hiểu có chút nhớ nhân sâm nhân sâm ngàn năm...
Trương Thục Dao cố ý oán trách nắm chén nước, nhìn về phía anh!
Lãnh Mặc Hàn đảo hai tròng mắt, nặng nề thở dốc một hơi, mới nhìn cảnh vật bốn phía yên lặng, có chút bất mãn nói: “Huynh đệ gì chứ đều là giả! Anh bị bệnh nặng như vậy cũng không có lấy một bóng dáng vào thăm hỏi!”
Phốc!
Trương Thục Dao kìm lòng không được cúi đầu cười rộ lên, vừa muốn giải thích...
“Mặc Hàn —————— “
Một tiếng gọi tha thiết, đột nhiên, từ hành lang bên ngoài truyền đến, hai người bên trong phòng bệnh còn chưa kịp phản ứng, ngoài tấm thủy tinh lóe lên một bóng đen, đã thấy Tô Lạc Hoành mặc hắc sơ mi cùng quần đen, kích động đẩy cửa xông tới, không thể tin tưởng mở to mắt, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn quả nhiên đã tỉnh lại, nửa nằm ở trước giường bệnh, cậu oa một trận khóc lên, không nói hai lời, tựa như vận động viên nhảy, bổ nhào tới, kêu to: “Cậu rốt cuộc tỉnh rồi!! Tâm can của tôi!”
Lãnh Mặc Hàn cảm giác được trước mắt bóng đen chợt lóe, còn chưa kịp ngăn cản, liền bị một vật thể to lớn, nện ở vào người mình, đầu còn đánh thẳng hướng lồng ngực của mình, anh a một tiếng, nhăn mặt lại một trận một trận đau đớn kêu lên...
“Oa oa oa!! Lão tử tưởng cậu sẽ không tỉnh lại nữa! hù chết lão tử!” Tô Lạc Hoành một bên nhào vào người Lãnh Mặc Hàn, lại sờ lông ngực gợi cảm của anh, khóc đến chết đi sống lại!
Lãnh Mặc Hàn lồng ngực đau đến không thở nổi, muốn ngẩng đầu kêu lên lại không kêu nổi!
“Mặc Hàn ——————” hai thanh âm nữa lại truyền đến!!
Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt tức khắc kích động vọt vào gian phòng, cũng mở to mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn quả nhiên tỉnh, bọn họ lập tức cũng kích động kinh hỉ quát to một tiếng, sau đó lại như vận động viên nhảy, lao thẳng tới hướng Lãnh Mặc Hàn, kêu to: “Mặc Hàn!! Cậu rốt cuộc tỉnh rồi!!”
“Phanh!!” Một tiếng!! giường kẽo kẹt vang lên!!
Lãnh Mặc Hàn lại đau đến nói không nên lời đến, sắc mặt tức khắc tái nhợt, mồ hôi lạnh tỏa ra, cảm giác lồng ngực của mình như bị xé rách rất đau, anh muốn nói chuyện, lại nói không nên lời, tay nắm chắc âu phục của Lâm Sở Nhai, muốn đẩy cậu ta ra…
“Mặc Hàn, cậu làm tôi lo lắng muốn chết a!!” Lâm Sở Nhai xoát một trận nhảy lên, gấp thiết thở dốc vươn tay, cuồng loạn cởi âu phục ngoài của mình, mặc áo sơ mi trắng, xôn xao một trận, vừa nện xuống, sống chết ôm lồng ngực Lãnh Mặc Hàn, vuốt đầu của anh!!
Lãnh Mặc Hàn triệt để không chịu nổi, ngẩng mặt lên, mồ hôi lạnh tỏa ra thở dốc...
Phốc!
Trương Thục Dao đứng ở bên giường, nhịn không được một trận cười.
Lúc này, Trang Hạo Nhiên mới nhanh chóng dẫn Tiêu Đồng đi vào phòng bệnh, vẻ mặt kích động kinh hỉ nhìn Lãnh Mặc Hàn quả thực tỉnh, lại bị mấy súc sinh ép tới không thở nổi, anh còn không kịp tươi cười, liền đi qua tức giận nói: “Mấy súc sinh nhà các cậu, đứng lên hết cho tôi!! Nếu đè chết cậu ấy, mấy người các cậu có xếp thành la hán tượng Phật đền cho tôi, tôi cũng không cần đâu!”
Tiêu Đồng đi nhanh lên phía trước, kéo tai từng tên lôi ra, nhất là Tô Lạc Hoành, trực tiếp lắc lắc tai cậu, nói: “Anh ấy bị thương thành như vậy, mới vừa hồi phục lại một chút! Anh lại đến đè lên anh ấy!!”
Tô Lạc Hoành kích động đứng lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn thực sự chưa chết, lại nghĩ tới não bộ của anh bị chấn động, cùng một bộ dáng hôn mê không tỉnh, lại muốn bổ nhào tới!
“Được rồi!” Tiêu Đồng một phen kéo ống tay áo của cậu lại, nghi ngờ nói với Trương Thục Dao: “Đúng rồi, chúng ta cùng một lúc nhận được tin tức, nói Mặc Hàn đã tỉnh lại, cô thế nào đến nhanh như vậy!?”
“Tôi ngồi máy bay trực thăng, đương nhiên nhanh!! Không cần chờ đèn xanh đèn đỏ thôi!” Trương Thục Dao nói cho hết lời, lại ôn nhu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, thật tình mỉm cười nói: “Dù thế giới này xảy ra bất cứ chuyện gì, đối với tôi anh ấy vẫn là quan trọng nhất!”
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, không khỏi nhấc mắt, nhìn cô một cái...