Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 702: Tôi muốn kết hôn (2)

Lăng Mạt Mạt cố gắng tỉnh táo, gọi một tiếng: “Thầy giáo”

Ánh mắt Lý Tình Thâm nhạt nhạt rời khỏi người cô, khẽ rũ vành mắt, đứng thẳng người, đi tới nơi để cốc, tiện tay cầm một chiếc cốc thủy tinh, xoay người đi ra ngoài.

Lực chú ý của Lăng Mạt Mạt toàn bộ đặt trên người Lý Tình Thâm, cô rõ ràng nhìn thấy bước chân của người đàn ông có chút không ổn, cô không yên lòng đi theo ra ngoài, thấy Lý Tình Thâm lấy một cốc nước lạnh, ngón tay khẽ run giơ lên môi, một hơi uống vào.

Ánh đèn của phòng khách sáng ngời, Lăng Mạt Mạt thấy khuôn mặt của Lý Tình Thâm trắng nõn có chút đỏ không bình thường, cô do dự một lát, vẫn là không nhịn được cất bước đến bên cạnh anh.

Lý Tình Thâm cảm thấy cô đến gần, thân thể hơi căng thẳng, giả vờ bình tĩnh đặt chiếc cốc xuống, giương mắt nhìn Lăng Mạt Mạt một chút, đi qua cô, định lên lầu.

Ngón tay Lăng Mạt Mạt run run bắt lấy ống tay áo của anh.

Lý Tình Thâm dừng lại, ngây người sửng sốt.


Lăng Mạt Mạt giơ tay lên đụng một cái vào trán Lý Tình Thâm, rất nóng, trong lòng của cô nhất thời bị đè nặng, cô thất thanh kêu lên: “Anh bị sốt?”

Lý Tình Thâm hồi hồn, mím mím môi, nhạt nhạt kéo ống tay áo bị cô nắm, không nói câu nào tiếp tục bước đi.

Trong lòng Lăng Mạt Mạt nóng nảy, vội vàng nói: “Không được, anh phải uống thuốc, anh chờ em, em đi lấy thuốc.”

Sau đó Lăng Mạt Mạt buông Lý Tình Thâm ra, vội vội vàng vàng chạy về phòng của mình, lấy thuốc hạ sốt trong tủ thuốc cô dự trữ, lại vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, vừa vặn đối diện với bước chân của Lý Tình Thâm bước lên.

Lăng Mạt Mạt quơ quơ hộp thuốc trong lòng bàn tay, vội vàng chạy đến phòng khách rót một cốc nước ấm, sau đó xoay người đuổi theo Lý Tình Thâm, chìa thuốc và nước trước mặt Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm thuốc và nước trong tay Lăng Mạt Mạt, ánh mắt có chút hoảng hốt,không tự chủ nhớ tới cảnh tượng cô cho anh uống thuốc lúc anh uống rượu bị sốt cao.

Lý Tình Thâm nhíu nhíu mày, cầm thuốc, ánh mắt chuyển vòng qua người cô gái, tiếp tục đi lên lầu.


Lăng Mạt Mạt thật không nghĩ tới, sau một năm Lý Tình Thâm vẫn còn bài xích với thuốc như thế, cô nhìn bóng lưng mệt mỏi của anh, cắn răng, đem thuốc trong hộp lấy ra, ngăn anh lại một lần nữa, trực tiếp đưa đến môi anh: “Uống thuốc vào, anh sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Lý Tình Thâm trầm trầm nhìn Lăng Mạt Mạt.

Không mở to miệng.

Lăng Mạt Mạt cảm thấy ánh mắt của anh cực kỳ kinh người, đầu ngón tay của cô run rẩy, nhưng vẫn cố chấp không rời đi.

Cô cong môi lên, nhìn anh cười cười nói: “Nếu như anh không muốn uống thuốc, vậy em đưa anh đến bệnh viện.” Trông cô lém lỉnh đáng yêu và khéo léo biết bao.

Nụ cười như thế, rất quen thuộc.

Đã khắc sâu trong lòng anh.

Chính là nụ cười như thế, có mấy phần dí dỏm, mấy phần gian trá, khiến cho anh luôn luôn bị đắm chìm vào trong thế giới có tên là Lăng Mạt Mạt.

Nụ cười này hôm nay lại một lần nữa nở rộ trước mặt của anh, nhưng cô đã không còn thuộc về anh, thế nhưng anh lại phát hiện mình vẫn còn chưa bị khống chế đắm chìm.