Edit: Ngọc Hân
Lăng Mạt Mạt nhìn chén trong tay Lý Tình Thâm.
Là quà sinh nhật mình tặng anh.
Sau đó không kiềm chế được nghĩ tới cái chén bị mình ném vỡ, quả là khác biệt một trời một vực.
Cái chén này chỉ gần mười mấy đồng, chất liệu bình thường bị anh cầm trong tay có vẻ không hợp.
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt không nhịn được khổ sở, cô nghĩ cô bây giờ giống như cái chén trong tay anh, hoàn toàn không xứng với anh! l
Lăng Mạt Mạt ngồi ngay ngắn trên salon, duy trì điệu bộ an tĩnh nhất, bên mép thoáng hiện lên ý cười nhìn như không có chuyện gì xảy ra, mở miệng nói giọng điệu khéo léo và hiểu chuyện: “Thầy, thầy nói trước là thầy tìm em có chuyện gì ạ?”
Lý Tình Thâm cười qua quít: “Em nói trước đi.”
Lăng Mạt Mạt cố chấp lắc đầu nói: “Hay là thầy nói trước đi!”
Lần này Lý Tình Thâm không từ chối dứt khoát mở miệng nói: “Mạt Mạt, vừa rồi anh đã thương lượng với ES, qua tết âm lịch sẽ tổ chức buổi biểu diễn cho em, lưu diễn trong cả nước.”
Trên khuôn mặt Lăng Mạt Mạt không hề có kích động vui sướng như Lý Tình Thâm nghĩ, người đàn ông cau mày lại đáy mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái nói: “Không có.”
Có thể có vấn đề gì?
Buổi biểu diễn, cô rất muốn tổ chức nhưng vừa nghĩ tới phải đối mặt với anh.
Lăng Mạt Mạt nắm tay rất chặt hít sâu một hơi cười với Lý Tình Thâm, nói: “Thầy, em không muốn tổ chức biểu diễn.”
Vẻ mặt Lý Tình Thâm thoáng hiện vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt rồi dần trở nên có chút nghiêm túc.
Lăng Mạt Mạt mấp máy môi cúi đầu xuống thấp.
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Lăng Mạt Mạt biết Lý Tình Thâm đang đợi mình nói chuyện.
Ở nhà cô đã suy đi nghĩ lại mấy ngày chỉ vì hôm nay, mà bây giờ khi thật sự đối mặt cô phát hiện mình vẫn có chút sợ hãi.
Cô cuộn thành nắm đấm sau đó lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tình Thâm.
Bốn mắt giao nhau.
Hồi lâu sau.
Lăng Mạt Mạt cắn môi dưới khó khăn nói ra mấy chữ: “Thầy, em muốn rút khỏi giới ca hát, rút khỏi làng giải trí.”
Trong nháy mắt sắc mặt Lý Tình Thâm trở nên cực kỳ khó coi, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn rất lâu mới mở miệng hỏi từng chữ: “Tại sao?”
Giọng điệu người đàn ông rất bình tĩnh.
Nhưng trong sự bình tĩnh lại chất chứa nồng đậm tức giận.
Dọa cho cơ thể Lăng Mạt Mạt khẽ run rẩy, cô không dám liếc anh dù chỉ một cái.
Cô lặng lẽ cúi đầu không lên tiếng.
Vẻ mặt Lý Tình Thâm trong trẻo lạnh lùng cao ngạo trước sau như một trong nháy mắt bị âm u bao trùm, anh cảm giác đáy lòng mình có ngọn lửa tức giận giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát ra ngoài.
Anh hít sâu một hơi cố gắng đè nén xuống, sau đó nỗ lực duy trì giọng nói tỉnh táo nhất, mở miệng lần nữa: “Nói, tại sao?”
Hốc mắt Lăng Mạt Mạt lập tức đỏ lên.
Đầu cô càng cúi thấp hơn.
“Là vì những thứ scandal kìa sao? Lý Tình Thâm nhanh chóng suy nghĩ, duy nhất chỉ có thể nghĩ đến những tai tiếng kia, anh đã nắm được chứng cứ sẽ lập tức giải thích giúp cô, ngay sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Những thứ scandal kia anh sẽ giúp em xử lý được, em đừng để trong lòng.”