Edit: Ngọc Hân
“Nhấn ca khúc đã từng nổi tiếng! Tác phẩm rất kinh điển ‘Ngày này sang năm’ đi!
“Được, được!”
Kèm theo những tiếng đối thoại kia trên màn hình lớn liền xuất hiện bốn chữ ‘Ngày này sang năm.’
Lăng Mạt Mạt sợ Lý Tình Thâm không hát khiến người trong phòng lúng túng mất hứng, bài hát này lúc cô còn học trung học đã nghe qua vô số lần, nhớ vào trong tim, vì vậy lúc người ta đưa microphone cho Lý Tình Thâm cô vươn tay cầm lấy, cười khẽ một tiếng nói: “Thầy không thích hát lắm, tớ thay thầy ấy hát nhé!”
Lý Tình Thâm vốn quý phái sang trọng, ngồi chỗ đó từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện, không hợp không khí trong phòng đầy người, Lăng Mạt Mạt mở miệng nói như vậy mọi người liền cảm thấy đỡ hơn vì vậy nên mặc kệ.
Lăng Mạt Mạt cầm microphone đi tới ghế chân cao trước màn hình KTV, ôm váy ngồi lên.
Đoạn nhạc dạo đầu du dương vừa vặn kết thúc, Lăng Mạt Mạt giơ microphoen con mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, mở miệng hát: (Đây là bài hát nhưng H dịch sợ k sát nên mn đừng cười nhé) “Nếu bó hoa đèn chùm này đổ xuống, hoặc tôi sẽ không tồn tại, vì anh không yêu nên không cần đẩy ra.”
Bài hát này đã nhiều năm Lăng Mạt Mạt không hát, bắt đầu có chút không nắm chắc được âm điệu, nhưng dù sao cũng là ca khúc vàng năm đó ai cũng thích, song chỉ năm ba câu Lăng Mạt Mạt liền tiến vào trạng thái cầm microphone nghiêm trang hát.
“Nếu giờ phút này rốt cuộc tôi thật sự ngốc nghếch hoàn toàn không cần được yêu, vĩnh viễn nằm trên giường mơ mộng quãng đời còn lại cũng sẽ không đau lòng.”
“Dù sao người cũng cần dũng cảm để tồn tại, tôi có ước muốn thêm nữa, ví dụ như học được, chịu đựng được thất tình.”
Khi còn trẻ trong sân trường đã từng xem đây là ca khúc được yêu thích để hát, hôm nay từ từ trôi qua đã qua mười năm, lúc hát lên bài hát này lần nữa, lại phát hiện trong lòng khác biệt rất nhiều.
Ban đầu vì giai điệu mà thích bài hát này.
Hôm nay mới phát hiện bài hát này thật sự tinh tế lại ở ca từ.
“Ngày này sang năm đừng tiếp tục ngủ nữa mà phải thay đổi, hôm nay may mắn gặp mặt ở bữa tiệc kết hôn của bạn bè, ngại ngùng chờ đợi anh xuất hiện.”
Lúc Lăng Mạt Mạt hát tới đây chậm rãi quay đầu từ trên màn hình lớn mấy nam nữ đang cô đơn nhìn nhau chuyển lên trên khuôn mặt sạch sẽ của người đàn ông ngồi bên cạnh.
Trong KTV ánh đèn mờ ảo chiếu xuống khuôn mặt anh trộn lẫn với ánh đèn nhấp nháy che biểu tình vào giờ phút này của anh.
Dù vậy Lăng Mạt Mạt vẫn cảm thấy người đàn ông này đẹp đến hít thở không thông.
Khiến cô mê muội như vậy, khiến cô nhìn không chớp mắt như vậy.
“Ngày này sang năm, một năm không gặp anh ai chịu thay đổi, rời xa anh 60 năm chỉ mong có thể nhận ra người con gái của anh, lúc chia tay cũng nghe được anh nói gặp lại.”
Tình Thâm, Tình Thêm, nếu như anh với em xa nhau, ngày này sang năm không thấy anh một năm, anh sẽ thay đổi sao? Em sẽ thay đổi sao? Mà khi đó anh sẽ yêu ai? Ai sẽ yêu anh?
Tình Thâm, Tình Thâm, nếu em với anh xa nhau, 60 năm sau anh và em đều là lão già tóc bạc trắng, đi trên đường biển người mênh mông con cái hai bên gặp nhau có thể từ trong giọng nói và dáng vẻ nụ cười của anh có thể nhìn ra được đã từng có bóng dáng lẫn nhau sao?
Dù sao con người cũng có dũng cảm tồn tại, ví dụ như học cách làm thế nào để chịu đựng thất tình.
Mặc dù cuộc đời này em không còn tư cách yêu anh nhưng em vẫn lặng thầm cầu nguyện, cầu nguyện cả đời anh được hạnh phúc bình yên.