Thân thể Enson cứng đờ, sau đó mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, thật chặt, thật chặt.
Không muốn buôn ra dù một chút.
Từ lúc gặp cô, anh liền biết bản thân mình khi đối diện với cô sẽ càng ngày lún sâu, sẽ vì cô mà mất đi chính mình.
Anh cứ thế trơ mắt nhìn mình bị lún sâu vào, cho đến cuối cùng, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn vùng vẫy.
Nếu anh có thể ít yêu cô một chút, yêu mình nhiều hơn một chút,vậy thì ánhẽ ít kỉ mà giữ cô lại bên cạnh mình.
Dù là dùng đôi mắt bị mù này để trói buộc cô.
Nhưng mà, anh quá yêu cô.
Cô đã mệt muốn chết rồi, ngoan ngoãn nằm trong ngực của anh, rất nhanh liền thiếp đi.
Được cùng cô ngủ chung giường như vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng trong cuộc đời của anh.
Lý Tình Thâm nghĩ, không thể quá tham lam, có được cô, là trời cao đã ban ơn cho anh.
Đêm, yên tĩnh như vậy.
Hô hấp của cô càng ngày càng dài, anh ôm cô, nhưng không có một chút buồn ngủ.
Đợi đến lúc thời gian không sai biệt lắm, anh mới cẩn thận lấy tay cô đặt trên eo mình ra, xóc chăn lên, trong bóng đêm mò mặc quần áo.
Trước lúc anh rời khỏi phòng, còn lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô, đặt xuống một nụ hôn nhẹ, sau dó từng chút từng chút rời khỏi phòng,
Lăng Mạt Mạt ở lại quê ba ngày, sáng sớm ngày thứ tư, bắt xe buýt quay về thành phố X.
Ở nông thôn thiết bị không đầy đủ, cũng không được tắm rửa đàng hoàng.
Cả người Lăng Mạt Mạt không được tự nhiên, về đến nhà, chuyện đầu tiên là ngâm mình trong nước thơm ngát mà tắm, sau đó nhanh chóng thu dọn thỏa đáng, mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, đi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, Lăng Mạt Mạt dễ dàng đi đến phòng bệnh của Lý Tình Thâm, đẩy cửa ra, lại phát hiện bên trong phòng trống không.
Lăng Mạt Mạt ngẩn người, vội vàng tìm một y tá đúng lúc đi ngang qua hỏi thăm: “Bệnh nhân trong phòng này đâu rồi?”
“Ngài nói là Lý Thiếu Gia sao? Hôm qua ngài ấy làm thủ tục xuất viện, rời khỏi bệnh viện rồi.” Y tá tươi cười lễ phép nới với Lăng Mạt Mạt.
“Rời bệnh viện rồi hả?” Lăng Mạt Mạt nhíu mày, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lý Tình Thâm, nghe được giọng một người phụ nữ bắt máy: “Ngài khỏe chứ, Lăng tiểu thư, bây giờ thiếu gia đang nghỉ ngơi.”
Lăng Mạt Mạt hoảng hốt, sau đó mới hiểu được Lý Thiếu Gia trong miệng cô ta là chỉ Lý tình Thâm, mới hỏi: “Bây giờ thầy ấy đang ở đâu? Lý trạch sao?”
“Đúng, hôm qua thiếu gia đã xuất viện về Lý trạch, thếu gia có dặn dò, nếu như ngài trở về thành phố X, gọi điện thoại tìm ngài ấy, thì bảo ngài tới Lý Trạch.”
Lăng Mạt Mạt ra khỏi bệnh viện, thuê xe đi Lý trạch.
Mới vừa xuống xe, có một người giúp việc mở cửa lớn đại viện đứng chờ, nhìn thấy cô lập tức tiến lên đón, vẻ mặt tươi cười mở miệng, nói: “Lăng tiểu thư, ngài đã tới.”
Lăng Mạt Mạt lễ phép cười, liền theo người làm vào Lý trạch.
Lý Niệm không có ở đây, Ôn Giai Nhân cùng mấy người phụ nữ cùng tuổi khác đang ngồi uống trà trong phòng khách, thấy Lăng Mạt Mạt đi vào, lập tức đứng lên, nụ cười ấm áp cùng Lăng Mạt Mạt chào hỏi: “Mạt Mạt, tới đây, mau ngồi.”
Sau đó, Ôn Giai Nhân lại quay đầu, nhìn về phía người giúp việc một bên nói: “Đi mang canh táo đỏ hạt sen ta dặn nhà bếp chưng ra đây.”