Tô Thần mơ hồ có một dự cảm xấu.
Lục Niệm Ca cũng không ngoại lệ, anh ta nhận thấy được Lý Tình Thâm bởi vì lời mình nói mà có chút trở nên mất hứng, nhưng, vẫn lấy hết dũng khí, nói tiếp hết lời: "Tiểu Hi và tôi đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với cô ấy, tôi thiếu cô ấy quá nhiều, đây có lẽ là cơ hội duy nhất tôi có thể làm chút gì đó vì cô ấy, cho nên tôi không muốn bỏ qua."
Sau khi nói đến đây, đáy mắt Lục Niệm Ca cực kỳ sáng ngời, bộ dạng anh ta vốn là mi thanh mục tú, ánh mắt ôn hòa, mặc dù cho tới bây giờ, nhìn qua anh ta vẫn mang bộ dạng gọn gàng sáng sủa.
Lời nói ra, còn có chút dịu dàng ôn hòa.
Anh ta nói: "Tôi chỉ muốn làm người đàn ông có tư cách yêu cô ấy mà thôi."
Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh.
Tô Thần nghĩ, Lục Niệm Ca thật là chán sống, lại đang nhổ lông trên đầu lão hổ.
Sự hiện hữu của anh ta, vốn là cái gai trong lòng Lý Tình Thâm, hận không thể trừ khử, bây giờ tốt rồi, thế nhưng trắng trợn biểu đạt với Lý Tình Thâm là mình vẫn thích Lăng Mạt Mạt.
Tính khí của Lý Tình Thâm, vốn lúc nóng lúc lạnh, ai có thể bảo đảm rốt cuộc sau đó sẽ bộc phát ra cái gì?
Lý Tình Thâm không nhìn thấy Lục Niệm Ca, nhưng theo giọng nói, nhìn anh ta thật lâu.
Lục Niệm Ca nhìn thấy như vậy cứ cho rằng Lý Tình Thâm sẽ giết mình.
Nhưng mà, qua thật lâu, thật lâu, Lý Tình Thâm đột nhiên mở miệng, giọng điệu lạnh lùng, nhưng mà không có một chút tức giận, thậm chí có chút gió nhẹ mây xanh, giống như không thèm để ý.
Anh nói: "Lục Niệm Ca, anh thật đúng là buồn cười."
"Muốn làm một người đàn ông có tư cách yêu cô ấy sao?"
"Khi anh ngồi ở đây, bày ra bộ dạng đại nghĩa diệt thân, luôn mồm kêu tên Tiểu Hi, mà không phải là Giản Thần Hi, anh đã không còn có tư cách yêu cô ấy rồi!"
Bất ngờ sắc mặt Lục Niệm Ca tái nhợt.
Anh ta trợn to hai mắt.
Tay nắm thành đấm.
Anh dùng bốn chữ đại nghĩa diệt thân, hoàn toàn đánh đổ toàn bộ thâm tình và thật lòng toàn của anh ta.
Đồng thời, anh cũng đang dùng những lời này, nhắc nhở anh ta, Giản Thần Hi là người của anh ta, anh ta không thể sửa được thói quen lưu lại nhiều năm, tiểu Hi, tiểu Hi, mặc dù anh ta yêu Lăng Mạt Mạt thế nào, bóng dáng Giản Thần Hi vẫn luôn xuất hiện ở trong cuộc sống của anh ta.
Không yêu cũng tốt, hận cũng được, cuối cùng Lục Niệm Ca sẽ không quên Giản Thần Hi!
Lý Tình Thâm vẫn cười, nói thẳng, không chút lưu tình: "Huống chi, trong miệng anh đã nói cơ hội, cũng là tôi cho anh!"
"Anh cho rằng tôi phải ở đây một lời hai phải với anh thì mới có được đoạn ghi âm đó hay sao? Tôi có thể bắt Giản Thần Hi, uy hiếp ép buộc, tôi cũng không tin không chiếm được!"
"Chẳng qua tôi chọn anh, là bởi vì tôi muốn cho Lăng Mạt Mạt biết, lúc cô ấy đã từng còn trẻ, cô lầm đường lỡ bước gặp người thiếu niên kia, cô cũng không có yêu sai!"
Lý Tình Thâm rất tàn nhẫn!
Đúng, anh rất tàn nhẫn!
Vài ba lời, cứ hời hợt như vậy mà đánh cho Lục Niệm Ca thảm bại!
Sắc mặt Lục Niệm Ca tái nhợt, cuối cùng anh ta lảo đảo đứng lên, chỉ vội vã để lại một câu: "Thật xin lỗi, tôi ra ngoài một chút." Rồi chật vật rời đi.
Anh ta ra cửa, dựa vào vách tường, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
Anh ta đã sớm mất đi Lăng Mạt Mạt, mà bây giờ, anh ta cũng mất đi tư cách để yêu Lăng Mạt Mạt.
Lục Niệm Ca cảm giác vết thương của mình chồng chất tâm, cuối cùng hoàn toàn trống rỗng