Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 600: Em là mắt của anh (10)

Lăng Mạt Mạt do dự một chút, liền khe khẽ gật đầu, từ từ nằm ở trên lưng của Lý Tình Thâm.

Sau khi cô lên, tự nhiên ôm chặt cổ Lý Tình Thâm, khe khẽ mở miệng nói: "Được rồi."

Lúc này Lý Tình Thâm mới thận trọng cõng cô đứng lên.

Đây là lần đầu tiên Lý Tình Thâm tự mình đi bộ sau khi bị mù, cho nên bước đầu tiên có vẻ cẩn thận, hiển nhiên vẫn còn có chút không thích ứng, bước chân nâng lên, hơi thăm dò chút, mới chậm rãi buông xuống, mãi cho đến khi xác định dưới chân ổn định, mới có bước tiếp bước hai.

Lăng Mạt Mạt cũng có chút lo lắng, đầu nhỏ đặt ở trên bả vai Lý Tình Thâm, đôi mắt không chớp nhìn đường phía trước, chỉ sợ sẽ bởi vì nhất thời sơ sót, xuất hiện sự cố.

Lý Tình Thâm đi vài bước, liền dần dần tìm được cảm giác, mặc dù so ra kém hơn bình thường, nhưng cũng tự nhiên lưu loát.

Lăng Mạt Mạt dần dần yên tâm, tiếng nói cũng thoải mái hơn: "Trước mặt quẹo phải, ừ, đại khái phải đi ba bốn bước"


Lý Tình Thâm nghe theo chỉ dẫn của Lăng Mạt Mạt, trong lòng lặng lẽ đếm số, sau đó hỏi: "Quẹo sao?"

Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng"Ừ" một tiếng, sau đó mở miệng: "Vẫn đi thẳng, phía trước bên phải có cành cây, cẩn thận một chút"

Lý Tình Thâm"Ừ" một tiếng, sau đó cúi người xuống, độ cong hơi lớn, chỉ sợ cô gái trên lưng bị cành cây đụng tới.

Đi tới vườn hoa, đi về phía đường nhỏ bệnh viện, an tĩnh không có ai, lúc này Lăng Mạt Mạt mới dám nhẹ nhàng di chuyển cổ, lúc nghiêng đầu, cánh môi không cẩn thận cọ tới vành tai của Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy qua toàn thân, chọc cho mất hồn, hoảng hốt một chút, mới tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới bệnh viện, đều là cầu thang, Lăng Mạt Mạt trước đếm bậc thang, nói cho Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm liền cõng cô đi lên trên.


Phòng bệnh Lý Tình Thâm ở bốn tầng, lúc đến tầng thứ ba, có hai y tá thấy Lý Tình Thâm cõng Lăng Mạt Mạt lên lầu, biết đó là thiếu gia nhà họ Lý và nữ ca sĩ đã từng rất nổi ở ES, nhất thời bắt đầu nói chuyện với nhau.

"Đó không phải là Lý thiếu gia sao? Tại sao anh ấy lại cõng Lăng Mạt Mạt?"

"Tại sao không thể cõng, anh ấy còn là thầy của Lăng Mạt Mạt đó, có lẽ giữa người ta thật sự có tình cảm!"

"Cái gì, cô không biết sao? Thời gian trước Lý thiếu gia xảy ra tai nạn xe cộ, dẫn đến mắt mù!"

"Mù?" Một y tá khác nghe nói như thế, không nhịn được nhỏ giọng hét lên, sau đó hơi giảm thấp tiếng xuống một chút, Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm vẫn có thể nghe thấy như cũ: "Thật là đáng tiếc, một người đẹp trai như vậy, thế nhưng thành một người mù!"

"Đúng là rất đáng tiếc, chỉ là, mặc dù anh ấy bị mù, vẫn còn có thể cõng người lên tầng! Người đàn ông như vậy thật là mạnh mẽ!" Tiếng một người y tá khác mang theo rung động và hâm mộ không thể che giấu được.

Lăng Mạt Mạt nghe những lời đối thoại này tới nhập thần, sau cùng nghiêng đầu, quên mất lên tiếng, Lý Tình Thâm không cẩn thận liền cùng cô đụng vách tường, ngay lúc Lăng Mạt Mạt cũng sắp đụng, Lý Tình Thâm đưa một tay ra, che đầu cho cô, để cho tay của mình ma sát mặt tường.

"Anh không sao chứ?" Lăng Mạt Mạt bật thốt lên lời hỏi thăm, tiếng Lý Tình Thâm cũng truyền đến theo: "Không có sao chứ?"

"Không có việc gì." Lăng Mạt Mạt cúi đầu, thấy mu bàn tay Lý Tình Thâm đã đỏ lên, vừa đau lòng vừa áy náy: "Đều là em không tốt, mới vừa mất thần."