Thời điểm ăn cơm và uống thuốc đều là Lăng Mạt Mạt trở lại chăm sóc Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm không thích uống thuốc, mọi người đều biết, vậy mà mỗi lần chỉ cần Lăng Mạt Mạt đưa thuốc tới, anh chưa bao giờ có bất kỳ biểu tình gì liền uống ngay.
Liên tiếp một đoạn thời gian dưới sự quan sát của mọi người, lại phát hiện Lý Tình Thâm rất bình tĩnh, không có bất kỳ hiện tượng nổi nóng hay phản kháng, mọi người cũng dần dần yên tâm.
Mãi cho đến một đêm kia, Lăng Mạt Mạt từ một cái giường khác vô ý tỉnh lại, nghiêng đầu, lại phát hiện Lý Tình Thâm vốn là đã sớm ngủ say ở giường bên cạnh lại ngồi ở chỗ đó, sững sờ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người.
Lăng Mạt Mạt vẫn không nhúc nhích, sợ Lý Tình Thâm nhận thấy được mình tỉnh lại, chỉ là lặng lẽ nhìn hắn, mãi cho đến khi trời gần sáng anh mới giật giật thân thể nằm xuống.
Qua một canh giờ, Lăng Mạt Mạt giả bộ như mới vừa thức giấc, giống như như cũ chăm sóc Lý Tình Thâm ăn cơm, uống thuốc.
Ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ,buổi chiều Lăng Mạt Mạt liền cùng với Lý Tình Thâm xuống lầu tản bộ, đến buổi tối, Lăng Mạt Mạt giống như bình thường, tiếp tục chăm sóc Lý Tình Thâm nằm lên giường, cô liền lên giường ngủ.
Thế nhưng cô lại không có ngủ, vẫn trợn tròn mắt, chờ.
Cũng không biết cụ thể qua bao lâu, Lý Tình Thâm lật người, ngồi dậy, vẫn như cũ cũng giống như ngày hôm qua, ngây ngô nhìn chằm chằm về một phương hướng.
Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ trong phòng, Lăng Mạt Mạt có thể thấy vẻ mặt u sầu của Lý Tình Thâm.
Đáy lòng của cô có cơn đau đớn như dời song lấp biển, cũng không phải anh phóng khoáng, mà là anh chỉ không muốn khiến mọi người nặng lòng mà thôi, cố ý làm bộ như phóng khoáng, nhiều đêm như vậy anh đều đang không có nghỉ ngơi, một mình yên tĩnh và cô đơn trong đêm khuya, từ từ một mình trải qua khó khăn!
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm đáy lòng như nhũn ra, người đàn ông này, là vì cô vô duyên vô cố biến thành như vậy a!
Lăng Mạt Mạt đột nhiên đã cảm thấy lòng chua xót, cô mở trừng hai mắt, nhẹ nhàng vén chăn lên, chậm rãi đi tới trước mặt Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm vẫn ngồi đó cho đến khi Lăng Mạt Mạt đến gần, lúc này mới mở trừng hai mắt, giật giật thân thể, còn chưa kịp nói chuyện, Lăng Mạt Mạt đột nhiên ở giữa vươn tay, liền nhào vào trong ngực của anh, đầu của cô đặt ở ngực của anh, cách lớp áo ngủ cô nghe tiếng tim đập có tiết tấu của anh, lỗ mũi càng chua xót, trái tim đau thắt, thật lâu, cô mới buồn buồn mở miệng, nhỏ giọng nói một câu: "Thật xin lỗi."
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Hồi lâu Lý Tình Thâm mới khe khẽ giơ tay lên, vỗ vỗ phía sau lưng của cô, nói: "Chớ dại dột, ai cũng không hy vọng là kết quả như thế!"
Lăng Mạt Mạt không nói gì, chỉ là với tay, hung hăng ôm chặt hông của Lý Tình Thâm, cực kỳ dùng sức.
Thân thể của Lý Tình Thâm khẽ cứng ngắc, tay vỗ phía sau lưng cô, chậm rãi sờ khuôn mặt của cô, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, hắn cúi đầu, mặt đối mặt cùng cô.
Ánh mắt của anh gắt gao hướng về phía ánh mắt của cô, bên trong không có hào quang, một mảnh đen như mực tĩnh mật.
Rõ ràng không cách nào trao đổi, nhưng cố tình lại nhìn cực kỳ lâu, sau đó Lăng Mạt Mạt mới có nghe được thanh âm của Lý Tình Thâm truyền đến, anh nói: "Tôi không hối hận, một lần nữa, biết rõ kết quả, tôi cũng sẽ làm như vậy."