Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 592: Em là mắt của anh (2)

Lăng Mạt Mạt, Tô Thần, Tần Thánh đứng ở bên ngoài phòng bệnh, toàn bộ trầm mặc.

Qua không nửa giờ, có tiếng bước chân từ xa tới gần, là Lý Niệm và Ôn Giai Nhân.

"Chuyện gì xảy ra?" Ôn Giai Nhân đứng ở trước mặt của Tần Thánh, vội vàng hỏi thăm.

Vừa dứt lời, Tần Thích liền đẩy cửa phòng bệnh, đi ra, Lý Niệm quay đầu, nhìn Tần Thích, hỏi: "Tình huống như thế nào?"

Tần Thích lắc đầu một cái, sắc mặt có chút nặng nề, hít sâu một hơi, hồi lâu mới nói: "Máu bầm đè vào thần kinh, dẫn đến mù, bởi vì bên trong đỉnh đầu, nếu làm giải phẫu nguy hiểm quá lớn, một khi dẫn máu không được, sẽ có nguy hiểm tánh mạng, khả năng duy nhất có thể là chờ máu bầm khuếch tán, nhưng mà, khuếch tán chậm, có lẽ sẽ đè hư thần kinh, đưa đến việc mùi vĩnh viễn!"

Ôn Giai Nhân nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch giống như vách tường trong bệnh viện, bà mở miệng, nói: "Sao lại biến thành như vậy? Tần Thích, cậu chắc chắn Tình Thâm, nó, nó không nhìn thấy gì sao?"

Sắc mặt Lý Niệm cũng cực kỳ khó coi, ông vươn tay, vỗ vỗ bả vai Ôn Giai Nhân, Ôn Giai Nhân lập tức gục ở trong ngực Lý Niệm, ấp úng đứt quãng nói: "Niệm, ông nói phải làm thế nào? Làm sao Tình Thâm lại mù hả? Nó xuất sắc như vậy, lần này, chắc nó rất khó chịu!"

Ôn Giai Nhân nói xong lời cuối cùng, đã khóc không ra tiếng.

Tô Thần và Tần Thánh cũng không nói được một câu, đứng ở cách đó không xa buồn rầu hút thuốc, một còn lại là ngơ ngác nhìn phòng bệnh.


Mù đối với Lý Tình Thâm mà nói, đại biểu cái gì?

Đại biểu từ mây ngã vào vực sâu.

Cả đời vinh dự rực rỡ toàn bộ rơi về điểm bắt đầu.

Một đại thần hoàn mỹ để cho mọi người ngưỡng vọng, trong lúc bất chợt trở thành một người tàn phế, đối với anh mà nói, đả kích như vậy, cũng quá mức như một cuộc tử vong!

Hoặc là, so với chết anh càng thấy khó khăn hơn!

Chết rồi, còn có thể xong hết mọi chuyện.

Mà bây giờ đây?

Có lẽ sinh ra đã là người mù, cũng không có gì không ổn.

Nhưng nửa đời trước làm mưa một phen, trong đúng thời kì mạnh mẽ nhất, đột nhiên chợt biến chuyển như thế, làm sao người đàn ồn kí có thể tiếp nhận?


Thế giới của Lăng Mạt Mạt lọt vào một mảnh mờ mịt.

Nếu như không phải là cô, Lý Tình Thâm sẽ không mất đi ánh sáng.

Nếu như không phải là cô, Lý Tình Thâm không cần chịu đựng những thứ đả kích tê tâm này!

Nếu như không phải là cô, Lý Tình Thâm không cần tiếp nhận thực tế tàn nhẫn như vậy!

Nếu như không phải là cô

Lăng Mạt Mạt nghĩ, đều là cô, toàn bộ đều là bởi vì cô, mới đưa Lý Tình Thâm biến thành bộ dáng này!

Lăng Mạt Mạt nắm thật chặt quả đấm một lúc, cô nhìn Ôn Giai Nhân khóc không thành tiếng, trong lúc bất chợt liền quỳ xuống trước người Ôn Giai Nhân và Lý Niệm, nước mắt cũng lẳng lặng chảy theo, cô cúi đầu mở miệng, nói một câu: "Thật xin lỗi!"

Đoàn người kinh ngạc quay đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt không có dũng khí nhìn lại tất cả mọi người ở đây, chỉ là buồn buồn cúi đầu thấp xuống, nhẹ nhàng nói, trong giọng nói hội tụ tất cả áy náy: "Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi nếu như không phải là con, anh ấy sẽ không biến thành như vậy, đều là bởi vì anh ấy phải cứu con, mới sẽ đi đi đụng xe!"

Ôn Giai Nhân và Lý Niệm cũng không biết nguyên nhân thật sự Lý Tình Thâm bị tai nạn xe, bây giờ nghe Lăng Mạt Mạt nói như vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc, ngay sau đó, hai người lại có chút trở nên cứng ngắc.

Mặc dù đều rất đau lòng cho Lý Tình Thâm, mặc dù không phải là không oán giận Lăng Mạt Mạt, tuy nhiên lại không biết đi trách cứ Lăng Mạt Mạt như thế nào.