Điện thoại ở trong tay cô, rơi trên mặt đất, giương mắt, nhìn Lý Tình Thâm gần trong gang tất, một hồi lâu, môi cô mới run rẩy, nặn ra một câu: "Thật xin lỗi."
Lý Tình Thâm vốn mang vẻ mặt tinh mỹ ấm áp như gió xuân, có chút trở nên tái nhợt, có chút lạnh lẽo, anh nhìn thẳng ánh mắt của cô, nói: "Em nói cái gì?"
Cô cảm thấy ánh mắt của anh vô cùng kinh khủng, cô không tự chủ được cúi đầu, trốn ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng mở miệng lặp lại một lần nữa: "Xin lỗi vì em không thể gả cho anh, em còn thích một người."
"Nhưng mà, em cũng thích anh!" Lý Tình Thâm nói ra mấy chữ như đinh đóng cột, sau đó hung hăng bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô, siết thật chặt, nói: "Lăng Mạt Mạt, anh yêu em! Em phải gả cho anh!"
Cô lắc đầu, đáy mắt tràn ngập nước mắt, muốn thoát khỏi vây khốn của anh thế nhưng anh lại nắm chặc cô hơn, thậm chí còn kéo cô vào trong lòng, ôm mạnh lấy.
Trong lúc bất chợt Lý Tình Thâm liền cúi đầu, ngăn chận môi của cô.
Có một câu nói, phun vào trong bờ môi của cô: "Anh sẽ không buông lỏng em ra"
Cô bắt đầu liều mạng từ chối, cắn xé anh, thế nhưng anh lại không có nửa điểm muốn buông ra, cô bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, sau đó lệ chảy qua gò má, nhẹ nhàng nói: "Em thật sự vô cùng yêu anh ấy"
Anh cảm thấy nước mắt của cô, chậm rãi buông lỏng ra cô.
Cô cũng không quay đầu lại mà chạy đi.
Cô chạy, lại không cẩn thận té lăn trên đất, cô đau tới nhe răng trợn mắt, không cách nào đứng dậy, bất chợt ở trước mặt cô, xuất hiện ra hai cái tay.
Một là Lý Tình Thâm, một là Enson.
Hai người đồng thời nói với cô: "Mạt Mạt, anh kéo em."
"Mạt Mạt, để cho anh kéo em!"
"Để cho anh kéo em, Mạt Mạt!"
Cô nhìn hai cái tay trước mặt, chần chừ thật lâu, cuối cùng không biết lựa chọn người nào, hai cái tay đồng thời đưa ra, mỗi người đều kéo một cánh tay cô, chặt chẽ nắm lấy cô, ý đồ kéo cô vào trong ngực của mình.
Hơi sức của bọn đều rất lớn, giống như là muốn xé rách cô ra vậy, cô đau tới nỗi thét chói tai, nhưng hai người vẫn còn ở bên tai cô, không ngừng tái diễn, nói lại: "Mạt Mạt, theo anh"
"Theo anh"
"Theo anh"
"Theo anh"
"Theo anh"
"Theo anh"
"Theo anh"
Giống như là một cơn ác mộng, không ngừng tái diễn ở bên tai của cô, cô cũng không thể nhẫn nại liền thét lên.
Sau đó Lăng Mạt Mạt bất chợt ngã từ trên giường xuống, phát hiện trong phòng đã sáng bao giờ, lúc này Lăng Mạt Mạt mới ý thức được, tất cả đều là một giấc mộng.
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, âm thầm may mắn, may mắn là một giấc mộng, một màn kia vừa rồi, chân thật, chân thật kinh khủng!
Giống như là sẽ thật sự xảy ra!
Thậm chí, hiện tại cô cũng loáng thoáng cảm thấy cánh tay của mình bị đau!
Lăng Mạt Mạt thở từng ngụm, một hồi lâu, mới để cho mình bình tĩnh lại, sau đó vùi đầu vào giữa hai đầu gối mình, tay vươn và trong tóc, khẽ lôi kéo, trời ạ, rốt cuộc cô phải làm gì! Ai có thể nói cho cô biết, rốt cuộc cô nên làm thế nào?
Hai người, cô đều yêu.
Nhưng mà, lại không thể cùng muốn.
Cô nhất định phải tìm một người từ trong đó ra, nhưng mà, rốt cuộc cô nên chọn ai?