Lục Niệm Ca nở nụ cười tươi tắn, lập lại lời mình vừa nói một lần nữa, không biết là nói cho Giản Thần Hi nghe, hay là nói với chính mình: "Tiểu Hi, ly hôn thôi."
Giản Thần Hi không nhúc nhích đứng ở nơi đó nhìn Lục Niệm Ca, cô ta không nổi điên giống như trước nữa, rất an tĩnh, một cái nháy mắt cũng không nháy, Lục Niệm Ca cũng không nói chuyện, hai người cứ giằng co như vậy, thật lâu, thật lâu, Giản Thần Hi mới từng điểm từng điểm khôi phục thần trí, cô ta nhẹ nhàng cười cười với Lục Niệm Ca, cô ta nói: "Em không đồng ý."
Tầm mắt của Lục Niệm Ca hạ xuống, anh nói: "Tiểu Hi, coi như tôi van xin cô, ly hôn đi, tôi rất khổ sở."
Anh chưa từng cầu xin qua cô ta điều gì.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.
Cầu xin cô ta ly hôn với anh.
Một cái nháy mắt kia, lòng Giản Thần Hi có chút chua xót, rất muốn khóc.
Cô ta cắn chặt môi, hung hăng lắc lắc đầu, chết sống không để cho mình liếc nhìn anh một cái.
Lục Niệm Ca rất kiên nhẫn, vẫn nhìn chằm chằm cô ta.
Giản Thần Hi rốt cuộc không chịu nổi, mới chịu đựng đau đớn trong lòng, hỏi: "Nhất định phải như thế sao?"
Từ lúc kết hôn đến giờ, đây là lần duy nhất bọn họ nói chuyện bình thường với nhau!
"Còn có thể thế nào?" Lục Niệm Ca nhẹ giọng nói: "Tiểu Hi, cô cảm thấy mình hạnh phúc sao?"
Giản Thần Hi không nói lời nào.
Hạnh phúc sao?
Kể từ sau khi Lục Niệm Ca nhớ lại Lăng Mạt Mạt là ai, cô ta đã thấy hạnh phúc thật vô vọng.
Trong đoạn thời gian thật lâu trước kia, thời điểm cô ta ở cùng Lục Niệm Ca mất trí nhớ, trong đoạn thời gian ngắn ngủi này cô ta luôn tự nói với mình, Lục Niệm Ca là yêu mình, chỉ có như vậy cô ta mới cảm thấy có được một chút hạnh phúc.
Nhưng dù là vậy, cô ta cũng không muốn ly hôn với anh.
Cô ta không muốn cãi nhau với anh, chính xác mà nói, cô ta không dám tranh cãi cùng anh
Anh thình lình đòi ly hôn, đã hù dọa cô ta.
Cô ta thật sợ Lục Niệm Ca sẽ rời khỏi thế giới của mình.
Vì vậy, cô ta nói: "Anh ở đây, em hạnh phúc."
Lục Niệm Ca hết ý kiến.
Cười cười, có chút châm chọc.
Hồi lâu Giản Thần Hi nói tiếp: "Lục Niệm Ca, hiện tại chúng ta đừng nói những chuyện này, được không? Coi như anh không yêu em, coi như anh chán ghét tình yêu em dành cho anh, nhưng xin anh hãy nhớ lại thời điểm anh nằm viện, em đã chăm sóc anh, hãy để cho em hoàn thành xong buổi diễn, sau đó chúng ta nói tiếp, có được không?"
Lục Niệm Ca gật đầu một cái, nói: "Tốt."
Sau đó Giản Thần Hi liền xoay người, mở cửa xe ra ngồi vào, đang khi chuẩn bị rời đi thì Lục Niệm Ca đi ra, gõ cửa kiếng xe thủy tinh một cái, Giản Thần Hi quay cửa xe xuống, Lục Niệm Ca nhìn cô ta nói: "Cô suy nghĩ nghiêm túc một chút, tôi nguyện ý giao toàn bộ tài sản cho cô, tôi không lấy bất cứ thứ gì."
Trên mặt Giản Thần Hi cười cười, đáy lòng lại rỉ máu, đạp cần ga phóng đi.
Vẻ mặt Lục Niệm Ca bình thản đi vào trong biệt thự.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lăng Mạt Mạt cùng Enson căn bản mỗi đêm đều ở đây quấn quít triền miên.
Dù sao bị sa cơ rồi, Lăng Mạt Mạt cũng muốn lười biếng cho qua ngày
Đảo mắt thì đã tới đêm giáng sinh, khắp nẻo đường trong thành phố X dán đầy áp phích quảng cáo buổi diễn của Giản Thần Hi.