Lục Niệm Ca cúi đầu nhìn xuống đất, khẽ mấp máy môi, nhưng không biết nên nói gì, không biết là bởi vì câu nói không nhẹ không nặng ‘Vậy thì thế nào’, hay là do mình uống quá nhiều rượu, anh cảm thấy trong cổ họng đau rát, mấy ngày nay anh quả thật rất không tốt, nhớ tới những ngày tháng anh và cô đã từng trải qua, nhớ tới vẻ mặt cô tươi cười nhìn về phía anh thao thao nói những lời kia, khi đó anh cảm thấy cô thật là một cô ngốc, nhưng bây giờ anh ta lại yêu cô ngốc đó đến tận xương tủy, cứ như vậy bị từng chút từng chút đã bị anh vứt bỏ.
Lục Niệm Ca lại rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đốt, hít một hơi thật sâu, sau đó liếm liếm môi, nhìn gò má thanh tú của Lăng Mạt Mạt, cân nhắc đắn đo, dường như phải quyết định điều gì đó rất quan trọng, anh nói: "Mạt Mạt, chúng ta quay lại với nhau đi!"
Lăng Mạt Mạt không nhịn được khẽ cười hai tiếng, quay đầu nhìn Lục Niệm Ca, không nói gì.
Lục Niệm Ca nhìn ra sự lạnh nhạt giễu cợt trong mắt của Lăng Mạt Mạt, bén nhọn như vậy, dường như muốn xé nát trái tim của anh, anh hận không lập tức nhắm hai mắt lại để không nhìn thấy, nhưng ngược lại ánh mắt trấn tĩnh chăm chú nhìn Lăng Mạt Mạt, bộ dáng vô tội: "Mạt Mạt, chúng ta hãy cho đôi bên một cơ hội , chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, anh sẽ ly hôn với Giản Thần Hi, có được không?"
Lục Niệm Ca càng nói càng cảm giác mình sắp khó chịu muốn chết, đến cuối cùng, âm điệu của anh có chút run rẩy: "Mạt Mạt, anh phát hiện người anh yêu chính là em, anh biết anh sai lầm rồi."
Anh biết anh sai lầm rồi.
Lăng Mạt Mạt nghe thế thì mở trừng hai mắt, bất chợt nở nụ cười.
Cười tươi như vậy, không có oán hận, cũng không có ái mộ, chẳng qua là bình thản.
Cô xa cách khiến cho Lục Niệm Ca cảm thấy thật khổ sở.
Lăng Mạt Mạt nhẹ giọng nói: "Lục Niệm Ca, chớ có dại dột tôi đã không còn thương anh."
Lần này cô không có chanh chua phản kích lại anh.
Không phải cô bỏ qua cho anh, mà là cô buông tha cho chính mình.
Chân chân chính chính bước đi tiếp, dùng tâm trạng ôn hòa bình thản nhất để đối mặt với quá khứ khó quên.
Nghe câu nói này, hốc mắt của Lục Niệm Ca lập tức nóng lên, anh nhìn Lăng Mạt Mạt, đáy lòng đau đớn, anh biết cô còn chưa nói hết nên vẫn không lên tiếng, kiên nhẫn cố nén khổ sở, quả thật như anh phỏng đoán, cô mở miệng tiếp tục nói: "Lục tiên sinh, thực không dám giấu diếm, trước kia rất lâu, tôi khát vọng anh sẽ nói với tôi những lời này, tôi cũng đã từng cho anh cơ hội, nhưng anh phải biết, thời gian không chờ ai cả, con người lại càng không thể nào cứ dậm chân ở một chỗ mà chờ đợi, tôi cũng thay đổi, thật ra thì anh cũng đã thay đổi, mọi người chúng ta cũng đều thay đổi, không quay lại được nữa rồi, không thể quay về đại biểu cho cái gì? Đại biểu Lăng Mạt Mạt ngày xưa đã chết, Lục Niệm Ca ngày xưa cũng chết, tình yêu kia lại càng chết từ lâu! Do đó, Lục tiên sinh, cho dù trên thế giới này chỉ còn lại một mình tôi, anh cũng không thể quay về bên cạnh tôi nữa."
Lục Niệm Ca lẳng lặng nghe, anh thấy hoảng loạn, thật không dễ dàng mới có dũng khí quay đầu lại đi tìm cô, nhưng cô đã từ bỏ tình yêu của bọn họ mà đi.
Anh từ từ giơ tay lên sờ soạng mặt của mình: "Mạt Mạt, những lời em nói anh điều hiểu, anh cũng đều biết, nhưng anh không làm được!"