Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 539: Chúng ta trở về đi (9)

Chàng trai chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, vội vàng lắc đầu, xua tay, nói: "Không không không, tôi không cần, cô đã giúp tôi rất nhiều việc rồi!"

Lăng Mạt Mạt không có nói gì, nhét tiền vào trong lòng bàn tay của bé trai, có gió thổi qua, mũ bị vén lên, Lăng Mạt Mạt vội vàng giơ tay đè lại, nhưng bị anh ta thấy được gương mặt của cô, vẻ mặt anh ta trong nháy mắt cứng ngắc, vừa mở miệng, thiếu chút nữa thốt ra ba chữ "Lăng Mạt Mạt", ngay sau đó anh ta thấy cô gái làm một động tác đừng có lên tiếng với anh ta, sau đó thì nhìn cô gái nhẹ nhàng cài lại mũ mình, xoay người, yên lặng rời đi.

Anh ta nhìn theo Lăng Mạt Mạt đi xa, mới cúi đầu nhìn trong tay mình một xấp tiền thật dày kia.

Thật ra anh ta thật sự rất cần khoản tiền này, nằm mơ cũng muốn có được một khoản tiền như vậy, nhưng bây giờ anh ta không cảm thấy vui vẻ.

Khó trách người con gái kia hát ca khúc《tha thứ 》êm tai như thế, thì ra vốn chính là cô ấy hát, lăng Mạt Mạt.

Trước mắt xi căng đan trong làng giải trí, là minh tinh có tiếng xấu nhất.


Người người đều nói cô ấy hèn hạ, ai cũng có thể làm chồng, dơ bẩn.

Thằng thắn anh ta cảm thấy người con gái gièm pha kia không có liên quan gì đến anh ta, nhưng bây giờ, anh ta cảm giác cô ấy đang khổ sở, đau lòng, bởi vì, một buổi chiều ngắn ngủn, anh ta lại biết, cô là cô gái tốt đẹp nhất trên cái thế giới này.

Cho đến rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng Lăng Mạt Mạt, chàng trai mới một hơi thở dài, sau đó cúi đầu, bắt đầu thu dọn đồ của mình.

Vừa mới thu dọn xong, còn chưa ngẩng đầu, thì thấy trước mặt anh ta xuất hiện một đôi giày da đen bóng như vậy, vừa thấy là giày thủ công chế tạo vô cùng giá trị, phía trên có thể hiện lên khuôn mặt của anh ta.

Chàng trai nhìn lên trên, sau đó thấy gương mặt khuynh thành nhất mà anh ta từng gặp trên cái thế giới này.


Mặc dù anh ta là đàn ông, vẫn không nhịn được hơi thất thần, hơn nửa ngày, mới khó khăn hỏi một câu: "Có chuyện gì sao?"

"Điện thoại." Người đàn ông kia mở miệng, giọng nói vô cùng trong veo mà lạnh lùng, giống như tuyết ngàn năm không tan trên núi cao kia, sạch sẽ mà lại hiu quạnh: "Của cậu."

Chàng trai cảm thấy tình thế này đặc biệt kỳ lạ, một người đàn ông khuynh thành muốn điện thoại của mình, không biết còn tưởng rằng đặc biệt yêu thích anh ta, trong lòng không nhịn được "Thao" một tiếng, lại ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của người đàn ông, ánh mắt anh ta đặc biệt có vô cùng sâu xa, làm cho chàng trai không tự chủ được lấy điện thoại của mình ra.

Người đàn ông kia cũng không lấy di động chỉ ghi lại số điện thoại, thái độ thanh cao gật đầu, sau đó ánh mắt cao ngạo nhìn lướt qua anh ta, bỏ lại một câu: "Tôi không có suy nghĩ gì với cậu." Lập tức, liền xoay người rời đi.

Tư thái của người đàn ông rời đi tao nhã như vậy, bước chân bình tĩnh, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí chất cao quý, chàng trai nhìn bóng lưng kia, vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt thật lâu, anh ta suy nghĩ, sao anh ta thần kỳ như vậy? Đáy lòng anh vừa mới nghĩ gì, anh ta đều biết? Người đàn ông này còn thật cổ quái, muốn điện thoại anh ta làm gì?

Chàng trai suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, cuối cùng đeo đàn ghi-ta mình, dọc theo con đường mùa đông, rời đi.

Mà đi người đàn ông khuynh thành đi ngược lại với chàng trai kia, mở Bugatti oai phong của mình ra, sau khi ngồi vào, liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại qua: "A Thánh, giúp tôi tra tất cả tư liệu chủ nhân của số điện thoại này một chút."