Anh câm miệng, anh câm miệng lại cho tôi!"
Lục Niệm Ca nhìn một Giản Thần Hi bình thường vinh quang ưu nhã, vào giờ phút này trở chứng cuồng loạn như vậy, trong lòng bỗng nhiên dễ chịu hơn một chút, đáy mắt lạnh bạc không có nửa điểm tình cảm, vẫn như cũ nói: "Tôi đã từng nói với cô, Giản Thần Hi, tôi cưới cô, cũng là vì Lăng Mạt Mạt, nếu không phải là vì cô ấy, cô cho rằng tôi nguyện ý cưới cô sao?"
Giản Thần Hi bịt chặt lỗ tai, không muốn nghe nữa, nhìn đôi môi của Lục Niệm Ca khẽ đóng khẽ mở, liền xoay người, vơ đồ đạt trong phòng khách cái nào có thể đập thì đập toàn bộ.
Cứ như vậy, Lục Niệm Ca bình tĩnh ngồi ở chỗ đó nhìn Giản Thần Hi đập phá, anh ta chợt nghĩ đến những lời mắng chửi Lăng Mạt Mạt trên web kia, liền cắn răng nghiến lợi, cảm thấy mình thật chính là tâm ý nguội lạnh, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, như bây giờ mình sống không bằng chết, đột nhiên đứng lên, ôm Giản Thần Hi đang nổi điên, túm lấy cô ta lôi vào toilet, sau đó nắm đầu của cô ta nhắm ngay cái gương to trong toilet, cười nhẹ, giọng điệu ấy sao mà dịu dàng nhẹ nhàng như vậy: "Tiểu Hi, cô nhìn xem, cô nhìn kỹ một chút, nhìn cho kỹ người phụ nữ trong gương, cô có biết đó là ai không?"
Giản Thần Hi mở trừng hai mắt, từ từ hoàn hồn, nhìn người phụ nữ trong gương, vẻ mặt khổ sở, hỗn loạn như vậy, mà sau lưng cô ta, người đàn ông, vẻ mặt anh ta lại bình thản giống như là không có chuyện gì xảy ra, tươi cười chói mắt và đối lập đến vậy, sau đó cô ta liền thét lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt lại.
Lục Niệm Ca nhìn Giản Thần Hi đang dần an tĩnh lại, mở miệng, nói: "Tiểu Hi, cô xem, cô nghĩ đi, cô phí hết tâm tư ép tôi cưới cô, kết quả thế nào? Cô bức bản thân trở thành như một oán phụ, mà tôi đây? Như cũ, ở bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa khốn kiếp, không có bị bất kỳ ảnh hưởng nào, cô nói coi, hai chúng ta rốt cuộc là ai thua thiệt, người nào lời lãi? Nói thử coi, bình thường cô thông minh như vậy, sao lại thành ra một người phụ nữ như thế này, làm sao lại lừa mình dối người như vậy đây? Làm sao lại không chịu hiểu, tôi căn bản là không thể yêu cô?"
Giản Thần Hi chưa bao giờ nghĩ Lục Niệm Ca lại ác liệt và tàn nhẫn đến như vậy, cô ta từ từ mở mắt, đáy mắt vô hồn, thần thái cô đơn, lẩm bẩm nói: “Em chưa từng hy vọng xa vời là anh sẽ yêu em giống như yêu Lăng Mạt Mạt, em chỉ hy vọng trong mắt anh có sự tồn tại của em!"
"Dù chỉ là một cái bóng cũng tốt rồi, dù anh coi em thành Lăng Mạt Mạt cũng tốt." Giản Thần Hi nói xong, nước mắt liền chảy xuống, nghẹn ngào: "Em yêu anh, Lục Niệm Ca, em thật lòng yêu anh, em không thể mất anh, mất anh, em sẽ chết "
Mất đi anh ta, cô ta sẽ chết?
Lục Niệm Ca thầm nghĩ, làm sao biết được chứ? Trước kia anh ta cũng cho rằng mất đi Lăng Mạt Mạt mình sẽ chết, nhưng bây giờ thì sao? Không phải là trôi qua cũng tốt đó sao!
Cái gì mà yêu chết đi sống lại, đều là vô nghĩa, trên cái thế giới này, căn bản không có người nào xa cách một ai đó mà không thể sống!
Trong lòng của Lục Niệm Ca cười nhạo, sau đó liền nhỏ giọng nói: "Giản Thần Hi, nói thật, Lục Niệm Ca tôi căn bản cũng không phải là một người đàn ông tốt, cô nói coi, năm đó cùng cô ôm ấp yêu thương, tôi ưa thích Lăng Mạt Mạt như vậy, mà còn có thể lên giường với cô, huống chi hiện tại tôi không thích cô, cho nên có người phụ nữ khác ôm ấp yêu thương với tôi, tôi cũng vậy thôi, theo chân bọn họ lên giường!"