Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 515: Làm sao em lại ngốc như vậy? (5)

Lục Niệm Ca vẫn luôn chú ý động thái trên internet, cả đêm ngủ không được ngon giấc, buổi sáng tỉnh lại chuyện làm trước tiên chính là mở cái điện thoại di động mới, kết quả, thấy những tin tức này, vẻ mặt liền đại biến, ngay sau đó chỉ mặc y phục, xuống lầu, đón xe về nhà.

Đến biệt thự, Lục Niệm Ca lung tung rút ra một ít tiền ném cho tài xế taxi, móc ra cái chìa khóa, mở cửa, đi vào bên trong.

Lục Niệm Ca mới vừa vào cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy Giản Thần Hi đoan đoan chánh chánh ngồi ở trên sofa trong phòng khách, trước mặt còn có một ly trà táo đỏ, nghe tiếng động ở cửa, cô ta liền quay đầu, thấy là Lục Niệm Ca, mím môi cười cười, nói: "Về rồi?"

Chẳng qua Lục Niệm Ca chỉ cảm thấy nụ cười của Giản Thần Hi thật chói mắt, anh ta nhếch môi lạnh lùng cười cười, đến giày cũng không định thay ra, trực tiếp đi vào, giẫm lên mặt thảm trắng noãn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Giản Thần Hi, nghiêng mặt nhìn cô ta, nhìn thẳng vào cô ta.

Giản Thần Hi bị Lục Niệm Ca nhìn thì có chút phát run trong lòng, nhưng trên mặt lại nỗ lực duy trì tư thái ôn nhu, giọng điệu quan tâm giống như là một người vợ hiền, cô ta nói: "Niệm Ca, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?"


Lục Niệm Ca nghe âm điệu mềm nhũn này của Giản Thần Hi, chợt nở nụ cười, anh ta nói: "Tôi thấy không thoải mái."

"Không thoải mái? Khó chịu chỗ nào?" Giản Thần Hi quan tâm nhìn Lục Niệm Ca, hỏi: "Có phải uống quá nhiều rượu hay không ? Có muốn em nấu canh giải rượu cho anh không?"

Lục Niệm Ca nói: "Không cần, là trong lòng tôi không vui, cực kỳ không thoải mái, đây là tâm bệnh, tâm bệnh phải có tâm dược."

Trong nháy mắt vẻ mặt của Giản Thần Hi liền cứng lại, cô ta nhìn thẳng vào mắt Lục Niệm Ca, ánh mắt của Lục Niệm Ca cũng đang nhìn chằm chằm Giản Thần Hi, chỉ là ánh mắt đó cực kỳ lạnh lùng, một hồi lâu, anh ta mới thấp giọng nói: "Giản Thần Hi, cô thật đúng là điên rồi, cứ như vậy mà đăng những tấm hình kia lên web, phải hay không? Giản Thần Hi, cô thật tốt, thật tốt nha, tôi đây cả đời cũng chưa từng gặp qua loại người tốt như cô!"

Thanh âm của anh ta vốn là rất thấp rất thấp, đến cuối cùng thì càng thấp hơn, nhưng giọng nói lạnh đến mức khiến cho toàn thân của Giản Thần Hi run rẩy, anh ta nói tiếp: "Giản Thần Hi, tôi nói cho cô biết, nếu Lăng Mạt Mạt vì những chuyện này mà xảy ra chuyện gì không may, tôi khẳng định sẽ lôi kéo cô theo cùng đồng quy vu tận!”


Giản Thần Hi cảm thấy trái tim mình giá lạnh và bi thương, cô ta vươn tay cầm lấy nhánh hoa oải hương ở trong bình hoa ra: "Em cũng không muốn làm như vậy, nhưng em hết cách rồi, em khó chịu, trong lòng em đè nén, Lục Niệm Ca, anh nói anh cưới em, vậy tại sao anh còn dây dưa không dứt cùng với Lăng Mạt Mạt?"

Lục Niệm Ca nhìn Giản Thần Hi cầm nhánh hoa oải hương trong tay, nháy mắt, vẻ mặt trở nên phiền muộn, theo bản năng liền vươn tay lấy nhánh hoa cắm trở lại bình hoa, sau đó hỏi thẳng: "Thế nào vật này lại ở chỗ cô?"

"Niệm Ca, anh cần gì phải giả bộ, rốt cuộc giữa anh và Lăng Mạt Mạt có kỷ niệm gì, trong lòng anh rõ ràng nhất không phải sao? Vật này là chính em tìm được trong xe của anh, anh cùng Lăng Mạt Mạt thế nhưng sau lưng em lại câu tam đáp tứ ở chung một chỗ!"

Nét mặt của Lục Niệm Ca cương cứng một chút, nhất thời anh ta nghĩ tới mình ngày đó đưa Lăng Mạt Mạt trở về nhà, chắc hẳn đây là cô ấy để lại, mục đích của cô ấy làm như vậy là vì cái gì?

Trả lại những gì anh ta đã từng tặng cho cô sao?

Không, khẳng định là không phải, nếu quả là như vậy, cô đại khái có thể trả ngay trước mặt anh ta.