Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 497: Buổi lễ trao giải ngoài dự đoán (7)

Nụ cười nhẹ bên khóe môi của Lý Tình Thâm cũng mất đi, giống như đang nhìn một món đồ trang sức hoa lệ treo lơ lửng ở đó, ánh mắt chậm rãi lướt qua khắp người Lăng Mạt Mạt.

Anh chuẩn xác bắt được ngón tay trắng mịn tinh tế đang run rẩy của cô gái nhỏ, khuôn mặt hơi cúi xuống một chút, rồi sau đó giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài của cô.

Đầu ngón tay của anh thật ấm áp, xẹt qua gò má của cô, khiến cho trái tim của Lăng Mạt Mạt dường như phát run, theo bản năng muốn lùi về phía sau tránh né, lại bị Lý Tình Thâm dùng tay giữ lại, sức lực của anh không lớn, nhưng cũng không thể nói là nhẹ nhàng, đủ để cho Lăng Mạt Mạt không cách nào nhúc nhích: "Thả lỏng nào, em quá khẩn trương, bước trên thảm đỏ không phải chuyện gì lớn, chỉ cần ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên phía trước, là được rồi."

Anh nói dứt lời, nhưng cũng không buông tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lăng Mạt Mạt như cũ.

Ánh mắt của Lý Tình Thâm đen nhánh giống như kim cương đen, phát ra ánh sáng chói mắt mê người, là ánh mắt quyến rũ nhất mà cô từng thấy ở trên thế giới này.

Lạnh lùng xa cách lại xen lẫn một chút nóng bỏng tuyệt mỹ, liền tạo thành một loại khí thế tự nhiên phóng khoáng.


Cái loại khí thế đó, rất có sức cuốn hút.

Khiến cho Lăng Mạt Mạt vốn còn đang vô cùng khẩn trương từ từ bình tĩnh lại, trái tim lồng ngực dồn dập lên xuống cũng dần dần trở lại vững vàng như bình thường, cô gật gật đầu với anh một cái, không hề lên tiếng.

Lúc này Lý Tình Thâm mới buông lỏng tay ra, đứng ngay ngắn, hỏi khẽ: "Chuẩn bị xong chưa?"

Lăng Mạt Mạt mím mím môi, nhìn lên thảm đỏ thật dài ở trước mặt, hít sâu một hơi, giọng điệu kiên quyết nói: "Đã xong!"

Rồi sau đó, Lý Tình Thâm mới nhẹ nhàng cất bước, cùng với Lăng Mạt Mạt bước lên thảm đỏ đầy sao sáng chói.

Lăng Mạt Mạt mặc một chiếc váy màu xanh lam đính kim cương đầy sang trọng, còn Lý Tình Thâm thì lại một thân Tây trang màu đen lịch lãm. Lúc này, Lăng Mạt Mạt đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô mỉm cười, trông vô cùng quyến rũ thanh lịch, lại rất xứng đôi với người đàn ông có khuôn mặt khuynh thành vừa hoa lệ vừa ưu nhã đứng bên cạnh, nam đẹp trai nữ quyến rũ, vô cùng chói mắt, khi bọn họ bước vào tầm mắt của người xem, cả biển người suýt nữa mất khống chế.


Lăng Mạt Mạt kéo Lý Tình Thâm chậm rãi đi ở trên thảm đỏ, ánh đèn flash của đám ký giả không ngừng sáng lên, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên bên tai, rất có cảm giác giống như “sao quanh trăng sáng”.

Khi đứng trên thảm đỏ, các minh tinh đồng loạt đứng trên sân khấu được bố trí xa hoa chói mắt, bầu không khí xung quanh lập tức liền sôi nổi hẳn lên.

Đi hết thảm đỏ, buổi dạ hội Music Festival cũng đến đoạn cao trào, lễ trao giải chính thức được bắt đầu, phía trước khu vực tiếp khách màu tím, trên mỗi chiếc ghế đều được treo một dải băng đỏ viết tên của các minh tinh.

Mọi người từ trên sân khấu đi xuống, người nào người nấy đều về chỗ ngồi riêng của người đó.

Đột nhiên ánh đèn của toàn sân vận động vụt tắt, sau đó, một ánh sáng đèn màu trắng đột nhiên chiếu sáng vị trí sân khấu hơi lõm dưới mắt đất đang chậm rãi được nâng lên, người đứng phía trên đó là vị nữ ca sĩ mới nổi Lâm Y Y, mặc một cái váy công chúa màu trắng, thoải mái đứng ở đó, cầm microphone chậm rãi mở miệng hát ca khúc mới nhất của mình năm nay.

Sau khi Lâm Y Y hát xong, liền nhẹ nhàng cúi người chào khán giả rồi rời khỏi sân khấu, đồng thời MC cũng đi lên từ phía sau cánh gà, hai nữ một nam. Đầu tiên, họ nhắc lại và cảm khái một chút về những sự kiện đặc biệt xảy ra trong một năm này, sau đó liền tuyên bố, buổi lễ trao giải Music Festival được tổ chức mỗi năm một lần chính thức bắt đầu.

Trước hết, họ lần lượt công bố 10 ca khúc vàng của năm nay, mà bài hát đứng vị trí thứ 10 chính là bài hát vừa rồi của Lâm Y Y, sau đó có cả những ca khúc của những ca sĩ mới và cũ. Ca khúc chủ đề trong album mới ra của Giản Thần Hi cũng được xếp ở vị trí thứ ba, nhưng bởi vì cô ta bị ES □□*, cho nên người đi lên sân khấu lĩnh thưởng chính là một trợ lý do ES phái tới.

*cái này là nguyên văn tác phẩm… vậy nên ta cũng chịu… hu… hu…