Editor: Tiểu Ốc
Nhưng mà Lăng Mạt Mạt cũng biết rằng đây chỉ là suy nghĩ và sự hiếu kì nơi đáy lòng mà thôi, căn bản không thể nào gặp cô gái kia được!
Nhưng cho đến một ngày, Lăng Mạt Mạt được Lý Tình Thâm mời đến tham dự tiệc sinh nhật của Ôn Giai Nhân.
Lăng Mạt Mạt có quen biết Ôn Giai Nhân, dù sao thì người mà cụ ông cô cưới cũng chính là mẹ của Ôn Giai Nhân, chỉ là không thân thiết mà thôi.
Ở trong trí nhớ của Lăng Mạt Mạt, thì Ôn Giai Nhân là một người phụ nữ rất xinh đẹp và thanh tao lịch sự, vẻ ngoài cũng là một bộ dạng nhu nhu nhược nhược, chim nhỏ nép vào trong ngực người khác giống như là cô gái Giang Nam vậy, an tĩnh mà lại duyên dáng thuần khiết, làm cho người ta có một loại rất cảm giác dịu dàng.
Cho đến ngày hôm nay, khi Lăng Mạt Mạt gặp lại Ôn Giai Nhân, thì lại phát hiện ra năm tháng cũng không hề lưu lại chút dấu vết nào trên mặt bà, da thịt mịn màng, giống y như trong trí nhớ ngày trước của cô, nụ cười của bà hời hợt đứng ở phía trên cao của đài, một bên là Lý Niệm đã từng làm mưa làm gió ở tập đoàn Bạc Đế, và đương nhiên một bên còn lại chính là Lý Tình Thâm mà Lăng Mạt Mạt đã quá mức quen thuộc, con của Ôn Giai Nhân và Lý Niệm.
Có thể bởi vì đây là tiệc sinh nhật của Ôn Giai Nhân, nên Lý Tình Thâm rất chỉnh chu mặc một bộ tây trang màu đen, ở bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, tóc cũng được vuốt sáp, dựng đứng lên, lộ ra vầng trán hoàn mỹ, khuôn mặt trắng trẻo, sống mũi cao ngất, môi mỏng khẽ mím, nhìn từ xa, người đàn ông đó đẹp đến nỗi không giống với người thường.
Ôn Giai Nhân cười nhạt một tiếng, giọng điệu lúc nào cũng mềm mại dịu dàng, hình như là có chút e lệ, cho nên khi vừa mới nói xong lời cảm ơn, thì đã lập tức bị Lý Niệm trực tiếp ôm vào trong ngực mình.
Lý Tình Thâm cầm lấy micro, đứng ở dưới ánh sáng ngời ngợi, sử dụng giọng nói thanh nhã vô cùng đặc biệt của mình để đọc một đoạn diễn thuyết.
Từng câu từng chữ đều được anh nói rất rành mạch, vô cùng phù hợp với khuôn mặt tuấn mỹ kia của anh, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, khiến cho vô số thiên kim tiểu thư ở đây đều tán thưởng, vô cùng ao ước!
Lăng Mạt Mạt cũng nhìn vào Lý Tình Thâm, sự thanh cao và cao ngạo đó của anh dường như có một loại hương vị khác, khiến cho cô xem đến nỗi từ từ nhập thần, sau đó quên luôn cả nháy mắt.
Người đàn ông này thật sự rất hoàn mỹ, hoàn mỹ giống như là cõi mộng trong chuyện cổ tích vậy!
Lăng Mạt Mạt cảm thấy ngay cả hô hấp của chính mình cũng bị cánh môi đóng đóng mở mở của người đàn ông điều khiển.
Khi Lý Tình Thâm nói xong, thì toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Lý Niệm ôm Ôn Giai Nhân nâng chén chúc mừng với mọi người, Lăng Mạt Mạt vẫn còn ngây ngốc mất hồn đứng ở một bên, mãi cho đến khi bên tai cô truyền tới một giọng nói nhàn nhạt: "Mạt Mạt."
Lúc này Lăng Mạt Mạt mới tỉnh lại từ trong sự kinh ngạc và ngẩn người, cô vừa ngẩng đầu lên, thì liền nhìn thấy trên gương mặt mê chết người không cần đền mạng của Lý Tình Thâm treo một nụ cười nhạt, đôi mắt ẩn chứa sự yêu thương nhìn chằm chằm vào cô, nhịp tim của Lăng Mạt Mạt nhất thời lỡ một nhịp, lập tức hô lên một tiếng theo bản năng: "Thầy giáo."
"Tới rồi à?" So với cô thì Lý Tình Thâm lại rất tự nhiên, anh nhìn thấy trong tay của Lăng Mạt Mạt có một hộp quà, chỉ chỉ vào, còn chưa kịp mở miệng, thì Lăng Mạt Mạt đã lập tức cười ngọt ngào, có chút ngượng ngùng nói: "Thầy giáo, đây là quà em mua tặng cho Lý phu nhân."
"Cảm ơn." Lý Tình Thâm rất lễ phép gật đầu một cái, sau đó nhìn lướt qua đám người, lập tức thấy bóng dáng của Lý Niệm và Ôn Giai Nhân, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, anh đưa em tới chỗ bọn họ." d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
Xoay quanh Ôn Giai Nhân có rất nhiều người, Lý Tình Thâm đưa cô tới đó, ánh mắt Tần thánh sắc bén, từ phía xa đã lập tức nháy mắt với Lăng Mạt Mạt, cười nói: "Ôi trời ơi, Lăng đại mỹ nữ đến rồi à!"
Tần Thánh hô lên như vậy, khiến cho tất cả những người vây quanh Ôn Giai Nhân đều lập tức quay đầu lại nhìn, họ đều là người của tập đoàn Bạc Đế, không phú cũng quý, chớ nên đến gần.