Tuy cô không biết anh rốt cục là rời đi lúc nào, nhưng trước khi anh rời đi, làm nhiều việc tế nhị nhỏ nhặt không đáng kể, lại có thể rung động lòng người.
Tâm tư của Lăng Mạt Mạt lại một lần nữa bị Enson làm cho cảm động sâu sắc từng ly từng tí. Sau khi cảm động, Lăng Mạt Mạt hơi rũ vành mắt, nét mặt đau thương, giữa cô và anh, chẳng qua cũng chỉ là triền miên như vậy hết lần này đến lần khác thôi, sẽ không có kết quả.
Thế nhưng tối qua bọn họ làm bốn lần, vậy đại biểu cơ hội ở cùng của bọn họ tiếp theo sẽ ít đi bốn lần. Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây, có chút khổ sở.
Mặc dù như thế, nhưng cô lại phát hiện ra, những tình cảm bản thân cô vất vả đè nén, lại vì những tình tiết nhỏ của người nào đó mà sâu sắc thêm mấy phần!
Mọi người biết lạc đường muốn quay lại, mà cô biết rõ rồi mà vẫn cố phạm phải!
Lăng Mạt Mạt không nhịn được nâng môi lên, lộ ra nụ cười đắng chát, biết rõ lòng dạ, chấp mê không dứt, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Sau đóLăng Mạt Mạt đi tắm, khi cô trùm khăn tắm lau tóc từ phòng tắm đi ra, điện thoại di động vang lên, cô nhanh chóng đi đến, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến là Lý Tình Thâm gọi đến.
Lăng Mạt Mạt nhanh chóng nghe điện thoại, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Thầy giáo”
“ lúc trước đã làm trễ nải một thời gian, kế tiếp có thể hơi bận, muời đơn khúc đầu của album đã có năm khúc được viết, còn lại một khúc, yêu cầu em viết, chờ chút anh gửi khúc phổ vào mail cho em, em xem một chút, sau đó điền xong đưa lại cho anh xem.” Lý Tình Thâm trong điện thoại nói một đoạn dài lời nói nhàn nhạt.
“Biết rồi, thầy giáo.” Lăng Mạt Mạt gật đầu, trả lời, sau đó đợi một hồi, lại không thấy Lý Tình Thâm nói chuyện, bèn hỏi lại: “Thầy giáo anh còn chuyện gì nữa không?”
“ Không” Lý Tình Thâm muốn nói lại thôi: “Em vẫn khỏe chứ?”
Tối hôm qua, anh hình như có chút điên cuồng, không biết cô có mệt mỏi hay không.
Lăng Mạt Mạt chớp chớp mắt, đáy lòng có chút hồ nghi Lý Tình Thâm hỏi cô những lời này là có ý gì, chẳng qua chỉ là hồ nghi lại hồ nghi. Lăng mạt mạt vẫn cung kính trả lời: “Em vẫn khỏe”
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó mới lại nói: “Có gì không hiểu thì gọi điện thoại.”
“ Biết rồi thầy giáo” Lăng Mạt khéo léo trả lời Lý Tình Thâm, lúc này mới cúp điện thoại.
*********************************************************************************.
Lăng Mạt Mạt về đến nhà, thì mở điện thoại, gmail của Lý Tình Thâm đã gửi tới, cô tải xuống mở ra.
Lăng Mạt Mạt xem khúc phổ rất tỉ mỉ, phát hiện âm nhạc rất chậm rãi, nhưng lại rất có sức sống, cô vừa ngâm vừa cảm thụ bài hát, lời ca mang đến cho người ta cảm giác sâu sắc nhất.
Vậy mà, lúc Lăng Mạt Mạt vẫn chưa hoàn toàn đọc hiểu lời bài hát này, lại nhìn thấy cuối khúc phổ, có dòng chữ --- ------ mỗi người, đều cất giữ một bí mật sâu nhất, mà bí mật của anh, là yêu em.
Trong nháy mắt Lăng Mạt Mạt hiểu ra câu nói này chính là chủ đề bài hát. Vẫn như cũ mở rộng quanh đề tài thầm mến, chẳng qua trọng điểm chính là bí mật.
Lăng Mạt Mạt cắn ngón tay, cầm bút, ngồi trên bàn khổ sở suy nghĩ cả buổi chiều, mới sơ lượt được bản thảo.
Lăng Mạt Mạt ăn xong bữa tối, lúc trở lại, vẫn không viết ra được lời ca đặc biệt hài lòng, úp mặt xuống bàn ảo lão.