Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 409: Quà sinh nhật (19)

Lý Tình Thâm nhìn hai chữ này, lại trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn, anh lại không biết mình nên trở lời cái gì.

Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng tiếp tục đánh một câu vào điện thoại di động: 【 Emkhông có quyền tức giận 】

Vậy mà, lời của cô..., mới vừa đánh được một nửa, bất chợt cửa phòng giải
phẩu mở ra, Lăng Mạt Mạt nhanh chóng đứng lên, sau đó liền thấy ông cố
đang nằm yên tĩnh ở trên giường bệnh được đẩy ra ngoài.

Trong lúc đó, Lăng Mạt Mạt giống như dự cảm được cái gì đó, toàn thân lạnh lẽo, cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ.

Giường bệnh được đẩy tới trước mặt cô, bác sĩ lấy khẩu trang xuống, đáy mắt
hàm chứa áy náy, mở miệng nói với Lăng Mạt Mạt: “Tiểu thư, rất xin lỗi,
tôi đã cố hết sức, nhưng mà, tôi của ông cụ thực sự đã lớn, ở ngay lúc
phẫu thuật cuối cùng, rốt cuộc vẫn ra đi”

Thân thể Lăng Mạt Mạt
nhẹ nhàng lay động, cả người giống như mất đi linh hồn mà đi tới trước
giường bệnh, nhẹ nhàng giơ tay lên, vén vải trắng trên mặt ông cố ra,
thấy sắc mặt ông cố an tĩnh, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ
say.


Lăng Mạt Mạt vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay ông cố, nắm thật chặt, cô lẩm bẩm kêu một câu: “Ông cố”

Giọi nói mới vừa phát ra, cả người cô giống như hỏng mất mà kêu khóc: “Ông
cố, làm sao ông có thể để lại mình con trên cái thế giới này, ông cố”

Vậy mà, mặc cho Lăng Mạt Mạt kêu thế nào, khóc thế nào, ông cụ nằm ở đó, vẫn không hề nhúc nhích.

Trong lúc đó, Lăng Mạt Mạt cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn tối sầm.

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Ông cố Lăng Mạt Mạt là người thành phố X, nhưng tới từ nông thôn, trước khi chết đặc biệt nói cho bác sĩ, nói muốn về với linh cữu ông bà.

Cái này gọi là lá rụng về cội.

Lăng Mạt Mạt hiểu, cha mẹ của mình, ông nôi bà nội đều chôn ở đó, ông cố bởi vì cô đi tới thành phố X, nên theo cùng, bây giờ muốn về đoàn tụ với
họ.


Cho nên, Lăng Mạt Mạt chỉ có thể cả đêm đưa ông cố về ở nông thôn.

Hiện tại nông thôn đã quy định không để cho xây phần mộ, nhưng mà, chỉ cần chủ nhân đất đồng ý, đương nhiên vẫn có thể hạ táng.

Ông cố đi vào thành phố nhiều năm, bây giờ trở về, mặc dù đã từng biết,
nhưng người đã từng quan hệ tốt cũng đã rời đi xa, mặc dù khách khứa tới cửa phúng viếng, cũng chỉ là tới rồi nhanh chóng đi.

Hơn nữa còn có chuyện khó giải quyết, người nhà mảnh đất hạ táng kia bây giờ thấy
hai người Lăng Mạt Mạt và bà cố tới đây, không quyền không thế, đương
nhiên chết sống không muốn, Lăng Mạt Mạt cho rất nhiều tiền, còn không
chịu nhường lại một mảnh đất cho họ dùng.

Bà cố lớn tuổi, theo
chân bọn họ ầm ĩ mấy câu, huyết áp lên cao, nằm ở trên giường cũng không xuống được, kể từ đó, Lăng Mạt Mạt gấp đến độ không có một chút biện
pháp nào.

Thi thể ông cố đã sớm đặt ở trong quan tài, cũng không
thể buông cuống như vậy, Lăng Mạt Mạt chỉ có thể tiến lên cầu xin một ít nhà gần đó.

Ai ngờ một nhà nào đó thấy cô tới đây, từ xa đã bắt
đầu dùng lời nói nông thôn mắng: “Nói rồi, không để cho dùng chính là
không để cho dùng, cô đừng tới đây, chúng tôi nhất định sẽ không cho
dùng, cho bao nhiêu tiền cũng không”

Người càng đến sau, lời nói càng ngày càng khó nghe.