Đáy mắt Lăng Mạt Mạt
loé sáng lên: “Bởi vì bọn họ giống hoàng tử với công chúa trong chuyện
cổ tích, hơn nữa lúc em còn trẻ từng gặp một tình yêu xưa rất đẹp, cho
nên em cảm thấy kết cục bọn họ nhất định sẽ tốt đẹp!”
Lăng Mạt
Mạt nói rất chân thành: “Mặc dù không biết tại sao Bạc Sủng Nhi tát Tịch Giản Cận một cái kia, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc đó Bạc Sủng
Nhi yêu hận lẫn lộn, có lẽ hận chỉ nhất thời, tràn đầy tình yêu, có yêu, có thể tha thứ tất cả.”
”Có yêu có thể tha thứ tất cả?” Lý Tình
Thâm lập lại một lần lời Lăng Mạt Mạt nói, mắt chớp một cái, nhất thời
sáng rọi: “Có thật không?”
Anh đang do dự có một ngày thân phận
Enson của mình ra ánh sáng với cô, cô có tức giận hay không, bây giờ cô
nói, có yêu có thể tha thứ tất cả, có phải chỉ cần cô yêu anh, cũng sẽ
tha thứ cho anh đã giấu diếm không?
Lăng Mạt Mạt nhìn đáy mắt Lý Tình Thâm, có chút chần chờ: “Em không chắc chắn lắm.”
Ánh mắt Lý Tình Thâm có chút ảm đạm.
Lăng Mạt Mạt lại sau một giây cười cười: “Em không biết người khác nghĩ như thế nào.”
Đáy mắt Lý Tình Thâm xuất hiện nghi hoặc.
”Nhưng em dám khẳng định, em là như vậy! Nếu em yêu một người, em tuyệt đối sẽ tha thứ cho anh ấy.” Giọng Lăng Mạt Mạt rất khẳng định: “Nếu chân thành yêu một người, là sẽ tha thứ cho anh ấy, có lẽ anh ấy vô tâm làm sai,
ít nhất phải cho anh ấy một cơ hội! Huống chi, một cơ hội cũng không cho cũng không tha thứ, vậy sao gọi là tình yêu chân thành! Mỗi người đều
có lúc nhỏ mọn, có lẽ bởi vì nguyên nhân khác, hay bởi vì quan tâm quá
mức, nhưng mỗi người đều có bao dung, em dám khẳng định, tuyệt đối xuất
phát từ tình yêu. Chỉ khi một người yêu một người khác, cô ấy mới có thể bao dung người kia. Giống như cha mẹ yêu thương con cái, tình yêu giữa
chồng với vợ!”
Lăng Mạt Mạt nói rất dài, sau khi nói xong, cô mới phát hiện xe đã đậu ở dưới nhà cô.
Lý Tình Thâm đỗ xe lại, ánh mắt lại nhìn vào cô, như rất chăm chú nghe cô
nói chuyện, nhất thời Lăng Mạt Mạt có chút xấu hổ giơ tay lên, cào tóc
mình, sao cô đột nhiên ở trước mặt Lý Tình Thâm nói triết lý như vậy?
Hình như Lý Tình Thâm nhìn ra lung túng của Lăng Mạt Mạt, vội vàng mở miệng, làm dịu không khí: “En rất lương thiện.” Dừng một chút, anh nhìn cô,
mặt mày dịu dàng nói: “Mạt Mạt, em là cô gái tốt nhất anh từng gặp.”
Anh khen ngợi như vậy, làm cho Lăng Mạt Mạt có chút không được tự nhiên,
khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ hồng, nở nụ cười lộ ra hàm răng chỉnh tề với
Lý Tình Thâm, nhưng không nói gì.
Lý Tình Thâm nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lăng Mạt Mạt, thái độ trở nên có chút nghiêm túc, tầm mắt cũng trở
nên có chút nghiêm túc: “Anh nói nghiêm túc, em thật sự rất tốt.”
Khi anh nói ra mấy chữ này, trong lòng Lăng Mạt Mạt bỗng dưng lỡ mất một nhịp.
Không biết tại sao, trong tích tắc này, cô cảm thấy Lý Tình Thâm nói hai câu này rất quen thuộc.
Lăng Mạt Mạt chớp chớp mắt, suy nghĩ mãi nhớ ra người từng đến nói những lời này, là Enson.
Cô đã từng bởi vì Lục Niệm Ca, mà gửi tin nhắn cho Enson, hỏi mình có cần
phải thay đổi không, Enson đã nói lời tương tự như vậy với cô.