Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 384: Nước rất lạnh, để tôi đi (14)

Giấy vệ sinh cũng không còn lại nhiều lắm, cần tiết kiệm, nhất thời Lăng Mạt Mạt đối với cái quần bị bẩn, nổi lên nỗi buồn.

Cô cũng không thể mặc lại bộ đồ này, tất cả đều là máu.

Suy nghĩ một chút, thì lập tức buồn nôn!

Trong đại não Lăng Mạt Mạt từ chối một ban ngày, cuối cùng vẫn là vào buổi
tối, cô dien*dan^le%[email protected] cảm thấy Lý Tình Thâm đã ngủ, sau đó bản
thân núp ở trong chăn, loay hoay hơn nửa ngày, sau đó cởi quần lót của
mình ra, mặc quần áo của mình, lặng yên không tiếng động leo ra ngoài
lều.

Sau khi vứt giấy vệ sinh đi, cô lập tức chạy tới ngọn núi
phía sau lều của bọn họ, bởi vì có nhiều người lên núi, nên vật dụng
trên lưng núi có đủ, vì vậy rất nhanh Lăng Mạt Mạt đã tìm được một cái
chậu nhỏ, đổ một chút nước lạnh vào bên trong.

Thời tiết rất
lạnh, ở đây đã giảm xuống thấp hơn hai mươi độ, nước cũng lạnh muốn
chết, Lăng Mạt Mạt chỉ chạm vào một chút, cả người liền không nhịn được
mà run rẩy, cô lấy cái quần lót bị dính máu bỏ vào chậu.

Sau đó

Lăng Mạt Mạt lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm
chậunước kia một lúc lâu, cuối cùng cắn răng, hít sâu một hơi, vẻ mặt
lộ ra vẻ quyết tâm, lập tức chạm tayvào trong chậu.

Vậy mà, tay của cô còn chưa kịp chạm đến nước lạnh, trong nháy mắt có một bàn thon
dài tay từ một bên duỗi tới, bưng chậu nước ở trước mặt cô đi.

Lăng Mạt Mạt kinh ngạc trợn to hai mắt, nghiêng đầu, liền thấy gò má tuấn tú giống như tranh vẽ của Lý Tình Thâm.

Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh ngủ rồi sao?

Lăng Mạt Mạt há miệng, hô một tiếng: “Thầy.”

Lý Tình Thâm không có ngủ, nhưng cảm thấy cô gái ở trong chăn cách đó
không xa đang nhích tới nhích lui, phát ra âm thanh nho nhỏ, cơ bản
không biết cô đang làm những gì.

Anh vẫn không có lên tiếng, ai biết được một lát sau, cô bé kia lại rón rén leo ra ngoài lều.

Anh cho là cô phải đi nhà vệ sinh, nên không có để ý, nhưng đợi một hồi,
vẫn không thấy cô trở lại, liền không yên lòng đứng dậy, đi ra ngoài.


Đêm nay ánh trăng rất sáng, anh liếc mắt liền thấy được cách đó không xa cô gái kia đang ngồi chồm hổm dưới đất.

Anh nhanh chóng đi về phía trước.

Cô vẫn không có phát hiện, vẫn như cũ chuyên chú nhìn chằm chằm vào đồ vật trước mặt, đợi đến khi anh lại gần, mới phát hiện vật đó là một chậu
nước.

Ngay sau đó, liền nhìn đến nét mặt kì lạ khi đưa tay vào trong nước của cô.

Trời lạnh như vậy, nước nhất định là lạnh đến chết người, nhìn thấy một màn
như vậy, anh nhịn không được vươn tay bưng chậu nước đi.

Lý Tình Thâm nghĩ tới đây, lập tức nhàn nhạt mở miệng, nói một câu: “Nước quá lạnh, để tôi đi.”

Sau đó, cũng từ từ ngồi xổm người xuống, đưa tay vào trong chậu nước lạnh,
nhiệt độ đã hạ xuống hai ba mươi độ, trong nước đã có mảnh băng vụn,
nhưng thế anh lại giống như không cảm thấy lạnh, sắc mặt bình tĩnh cầm
quần lót nhỏ của cô, nhẹ nhàng giặt.

Lăng Mạt Mạt ngồi chồm hổm ở bên cạnh, đầu tiên là nhìn chậu nước một chút, tay vuốtnhẹ theo khuôn mặt Lý Tình Thâm, cuối cùng dừng lại ở trên sườn mặt.

Vẻ mặt của anh rất chuyên chú, nhìn chằm chằm quần lót của cô, giặt nó một cách tỉ mỉ.

Quần lót nho nhỏ của cô ở đầu ngón tay anh nhanh chóng di chuyển, lúc này cô mới bất giác nghĩ đến, Lý Tình Thâm đang giúp cô giặt quần lót.

Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Mạt Mạt đỏ bừng.

Bởi vì rất nhiều máu đã khô lại, khi giặt có chút khó khăn, vậy mà, Lý Tình Thâm lại không có nửa điểm không kiên nhẫn, thái độ cực kỳ nghiêm túc,
giống như đang làm một việc hết sức quan trọng.