Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 376: Nước rất lạnh, để tôi đi (6)

Lăng Mạt Mạt cũng
không phải là không có tiếc nuối, nhưng là, có một số việc không thể
cưỡng chế, cũng không thể vì công danh thành tựu mà lấy tính mạng của Lý Tình Thâm ra đánh cược được, cô mở miệng, vừa muốn nói chuyện, phiếm
môi màu tím của Lý Tình Thâm lại mấp máy, ánh mắt của anh dường như có
chút tan rã, vẫn nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt như cũ, cắt đứt lời của cô: “Anh còn có thể chịu đựng được.”

Nói xong, anh còn nhẹ nhẹ
mở trừng hai mắt, lại bổ sung một câu: “Thật sự không sao, cố gắng nhịn
một lúc sẽ khỏi ngay, thực là bất đắc dĩ ở lại thêm một chút chắc cũng
không muộn đâu.”

Mọi người thấy anh nói như vậy, biết là không thể nên cũng không khuyên can gì anh nữa, lần nữa đem anh trở về trong phòng.

Đích xác là Lý Tình Thâm đang cực kỳ khó chịu, nằm ở giường lên, liền nhanh chóng đi sâu vào giấc ngủ một lần nữa.

Lý Tình Thâm rốt cuộc vẫn luôn cương quyết, trên đường lặp đilặp
lạimột cảnh tình lại rồi mê man, mê man rồi tỉnh lại, cứ thế lặp lại
nhiều lần, cứ mỗi một lần ăn gì đó là lại y nhưu rằngsẽ rất nhanh phun ra, đến cuối cùng, chỉ có thể miễn cưỡng uống một chút sữa tươi và
nước, lúc mới bắt đầu cũng may, vậy mà càng về sau thì đến cả sữa tươi
và nước cũng bị anh phun ra không thương tiếc, tình huống càng ngày càng khó giải quyết, càng ngày càng thêm nghiêm trọng, nam tử luôn luôn
giống như một vị vương tử cao cao ngạo ngạo lúc này lại yếu ớt giống như con một búp bê pha lê, nếu như không cẩn thận thì ngay lập tức có thể
làm rơi đến tan xương nát thịt.


Lăng Mạt Mạt thấy rõ ràng bộ dạng nhếch nhác của anh như vậy, nhưng là ánh mắt của Lý Tình Thâm vẫn mê
người như cũ huyễn, đáy lòng cô bỗng dưng có chút rung động, cômím mím môi, không nhịn được còn nhẹ mở miệng lên tiếng nói: “Thầy… anh thật sự ổn chứ?” (Editor: mịa con điên, nhìn đến thế rồi còn hỏi ổn chứ? *khói
bốc lên đầu*)

Lý Tình Thâmtrước sau vẫn lạnh nhạt như một,giọng nói lúc này đã trở nên khàn khàn và có chút vỡ giọng nói: “Anh ổn.”

Lời của Lý Tình Thâmcòn chưa nói xong, anh đột nhiên nghiêng đầu sang bên rồi nôn mửa một hồi, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng ăn bất kỳ cái
gì, vẻn vẹn uống nước suối cùng sữa tươi, nhưng là cũng đã bị anh ói ra
hết đến không còn một chút gì rồi, lúc này anh chỉ có thể là nôn khan,
xem ra…cực kỳ cực kỳ khổ sở.

Nhìn thấy Lý tình thâm như vậy,
khiến trong lòng Lăng Mạt Mạt nổi lên một cô đau lòng bộc phát đến hốt
hoảng không chịu nổi: “Thầy à, anh…”

Ngón tay Lý Tình Thâmcực
kỳ tái nhợt, cố gắng nôn khan một hồi thật lâu sau anh mới miễn cưỡng
yên tĩnh lại, quay đầu thì đập thẳng vào mắt anh chính là thấy đôi nhãn
cầuhốt hoảng, yếu đuối của một cô gái đang hướng về phía Lăng Mạt Mạt
nở rộ một nụ cười, hơi khó khăn mở miệng, trong giọng nói có chút lộ ra
vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, đã làm em sợ.”


Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, bày tỏ không có việc gì, trong giọng nói lộ ra vẻ lo lắng: “Thầy,
bằng không chúng ta quay về đi, thân thể của anh không chịu nổi hoàn
cảnh ở nơi khắc nghiệt như thế này.”

“Không vội.” Lý Tình Thâm vừa nói, vừa buồn bực ho một tiếng, “Anh không sao.”

Lăng Mạt Mạt mím mím môi, nhìn Lý tình Thâm như vậy, đáy lòng có chút ngũ vị tạp trần*, không nhịn được liền bật thốt lên, nói: “Còn nói không có
việc gì? Rõ ràng đã trở thành như vậy,còn có nào giống như là không có
chuyện gì anh nói đi? Nếu cứtiếp tục đi như vậy thì đến cả tính mạng
anh cũng không giữ được mất!”

“Không thể từ bỏ.” Lý Tình Thâm
ngẩng đầu lên, ánh mắt như tan rã khóa thật chặt lăng Mạt Mạt, ngón tay
của anh siết chặt lạithành nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay của
mình khiến cho cơn đau nhói truyền tới làm anh phần nào tỉnh táo hơn,
chút thần trí còn sót lại cũng đành lôi ra để gắng gượng, anh nhìn cô,
ánh mắt kiên định nói: “Cho đến cuối cùng cũng không được từ bỏ.”

Âm thanh giọng nói anh rõ ràng rất yếu, vậy mà giữa những hàng chữ lại ẩn
giấu một cỗ cứng rắn, cứng rắn như một lưỡi dao ấm áp xẹt nhẹ qua tim cô vậy, suy nghĩ đó bất chợt hiện lên khiến cho Lăng Mạt Mạt kinh hãi
không thôi!

Sau khi kinh hãi đi qua, thì còn lại chính là một cỗ tức giận.

“Như thế nào thì gọi là cuối cùng?” Lăng Mạt Mạt cố hết sức đè nén sự bực
tức đang tràn đầy, nhưng âm điệu lại vẫn là có chút như đang cổ vũ:
”Chẳng lẽ theo anh thì cho tới lúc mất đi mạng sống, cái đó mới gọi cuối cùng sao?”