Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 372: Nước rất lạnh, để tôi đi (2)

Lăng Mạt Mạt còn không kịp kêu lên, cả người đã rơi vào trong nước, một giây kế tiếp, Lý Tình Thâm cũng rơi xuống nước cùng cô

Thân thể Lăng Mạt Mạt rơi vào trong nước, cô kinh ngạc hốt hoảng, liền bám
vào cổ của Lý Tình Thâm, mà Lý Tình Thâm thuận tay vòng lấy hông cô, cả
người liền rơi vào trong nước, lúc rơi vàotrong nước đó, Lý Tình Thâm cố ý tăng thêm tốc độ của mình rơi xuống, cánh môi bất ngờ dán lên cánh
môi của Lăng Mạt Mạt

Ngay lúc dán lên môi cô đó, tốc độ nhịp tim Lý Tình Thâm đột nhiên giống như ngưng lại, cực kỳ yên tĩnh.

Thời gian mặt trời lặn, nếu ta ở dưới cầu hôm người đó, thông qua nụ hôn
này, sẽ truyền lại tất cả tình yêu say đắm cho người đó, dù có thể giống như trong truyền thuyết không, nếu hai người thật sự hôn nhau dưới cầu
than thở, tình yêu sẽ vĩnh hằng chứ?

Lăng Mạt Mạt lập tức cứng
đờ, nhất thời ngây ngẩn cả người, cô chỉ cảm thấy môi người đàn ông mềm
mại ấm áp, trong nháy mắt đầu óc của cô trống rỗng, vốn hai tay ôm cổ
anh lại khẽ buông lỏng, lúc này môi hai người mới tách ra, Lý Tình Thâm
vẫn cúi đầu như cũ, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, đáy mắt anh lộ ra
một vẻ đỏ sậm, không đợi đến khi mà Lăng Mạt Mạt hoàn toàn đọc hiểu hàm

nghĩa trong đáy mắt anh, một bên đã có người tới để cứu bọn họ, Lý Tình
Thâm cũng cùng lúc đó, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh và lạnh nhạt
trước sau như một, ở lúc thuyền đến trước mặt bọn họ, Lý Tình Thâm vẫn
ung dung tự nhiên nâng Lăng Mạt Mạt lên thuyền.

Anh bình tĩnh và
lạnh nhạt, khiến cho Lăng Mạt Mạt cảm thấy vừa rồi một màn đụng chạm
răng môi dưới cầu than thở đó, giống như là một ảo giác chưa từng phát
sinh.

Hai người lên thuyền, hai người cũng không có lại nói thêm
một câu, Lăng Mạt Mạt ngồi ở một bên một lát, không nhịn được nghiêng
đầu nhìn sang Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm ngồi ở bên cạnh cô, sợi tóc có nước nhỏ xuống, rơi vào áo sơ mi đã hoàn toàn ướt đẫm.

Trời chiều như máu chậm rãi hạ xuống, tô đậm ngũ quan tuấn tú của anh, cả
khuôn mặt lập thể bất động, duy chỉ có lông mi nhỏ dài hơi run rẩy, mà
từ góc độ của Lăng Mạt Mạt nhìn sang, anh giống như một bức tranh, khiến tất cả mọi người không nhịn được ghé mắt.


Lăng Mạt Mạt không tự chủ bị chấn động làm cho sợ hãi.

Hình như Lý Tình Thâm cảm thấy cô gái nhìn mình chăm chú, anh hơi nghiêng
đầu, thấy cô gái bị nước làm ướt nhẹp dính hết quần áo vào người, làm lộ ra đường cong lung linh của cô, khiến không ít người đi đường rối rít
ghé mắt, anh không nhịn được nhíu mày, liền vươn tay nhặt lên áo khoác
ướt đẫm áo của mình choàng cho cô gái.

Từ đầu đến cuối, Lý Tình Thâm đều duy trì thái độ lạnh lùng.

Mà Lăng Mạt Mạt cũng bị việc anh khoác ao cho mình bị kinh hãi tỉnh lại,
phát hiện mình lại nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm ngẩn người, không nhịn
được run rẩy, nhanh chóng quay đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, quả thật
vật càng xinh đẹp càng dễ làm cho người ta mê luyến, Lý Tình Thâm chính
là ví dụ điển hình nhất.

Chỉ là, hình ảnh mới vừa rồi, thật sự rất đẹp

Lăng Mạt Mạt mở trừng hai mắt, không kiềm hãm được cảm thán một cái trong
lòng, sau đó bất tri bất giác nghĩ đến thời điểm lúc rơi xuống cầu than
thở, môi cô và anh giao tiếp.

Biết rõ đó chỉ là sự trùng hợp,
nhưng mà, không biết vì sao, Lăng Mạt Mạt vẫn cảm thấy tốc độ mình không tự chủ được có chút tăng nhanh, thậm chí còn tiết lộ một chút khẩn
trương.