Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 342: Độc thân cả đời, chờ đợi một người (2)

Lý Tình Thâm nhìn Lục Niệm Ca thật lâu, thật lâu, lâu đến mức Lục Niệm Ca cảm thấy mình sắp hít thở không thông, Lý Tình Thâm mới hơi nhếch môi, vẽ ra nụ cười lạnh cực trào phúng.

Ngay sau đó, có một câu nói, chậm rãi bay ra ngoài.

“Cậu không gặp cô ấy, cô ấy sẽ không bị tổn thương.”

Lục Niệm Ca ngồi tại chỗ, toàn thân cứng ngắc.

Đêm mùa hè, muôn vàn ánh sao, vùng ngoại ngô thành phố X, gió thổi từ từ nhẹ.

Biệt thự sau lưng Lý Tình Thâm, ánh đèn sáng tỏ, hóa thành cảnh người đàn ông tuyệt thế, anh vẫn như nhìn cậu ta, không mở miệng nói chuyện, giữa hai người là một mảnh yên tĩnh.

Phía xa có gió thổi qua rừng cây phát ra tiếng xào xạc.

Thời tiết lúc này, là thời gian nóng bức nhất ở thành phố X trong một năm, nhưng Lục Niệm Ca lại cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương.

Anh ta biết, anh ta nói ở trước mặt người cao ngạo như Lý Tình Thâm, là một người ngoài, đề cập đến sinh hoạt cá nhân của anh, là vượt qua khoảng cách, sẽ làm Lý Tình Thâm không vui.

Lại không có bất kỳ một người đàn ông nào hi vọng bị một người đàn ông khác nói, bỏ qua cho một người phụ nữ.


Anh ta biết, Lý Tình Thâm sẽ tức giận, nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ, Lý Tình Thâm lại có thể nói như vậy!

Một câu, đâm trúng chỗ hiểm của anh ta.

Cậu không gặp cô ấy, cô ấy sẽ không bị tổn thương.

Trực tiếp như vậy.

Mặc dù Lục Niệm Ca đang cười, nhưng nụ cười có chút cứng ngắc, Lý Tình Thâm nói những lời này, anh ta đều biết, nếu không phải anh ta, Giản Thần Hi cũng sẽ không bắt cóc Lăng Mạt Mạt.

Nhưng anh cũng không có thể ngồi yên không quan tâm đến tình cảnh bây giờ của Lăng Mạt Mạt.

Lập tức Lục Niệm Ca nâng cằm lên, gắt gao nhìn đáy mắt gió nổi mây phun của Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm cao ngạo đứng ở chỗ đó cũng nhìn ánh mắt Lục Niệm Ca, chỉ là ánh mắt Lý Tình Thâm rất cương quyết, giống như có thứ gì đó vừa chạm vào sẽ nổ ngay.

Thật lâu, Lục Niệm Ca mới hít sâu một hơi, rốt cục mở miệng: “Tôi biết ý của anh, về sau tôi sẽ không gặp cô ấy, chỉ cần anh bỏ qua cho Mạt Mạt.”

Lý Tình Thâm cong khóe môi thành hình vòng cung duyên dáng, đáy mắt thâm thúy, ánh sáng càng lúc càng lạnh, giọng của anh, thong thả ổn định, nhưng lại giấu sự sắc bén mà châm chọc sâu sắc: “Tôi làm chuyện gì, lúc nào thì đến phiên anh đến khoa tay múa chân?”


Đáy mắt Lục Niệm Ca bình tĩnh, giống như mang theo kiên quyết, anh ta trả lời: “Chỉ cần anh bỏ qua Lăng Mạt Mạt, tôi sẽ không gặp cô ấy nữa.”

Khi Lục Niệm Ca nói tới đây, dừng một chút, nghĩ đến điều kiện Giản Thần Hi uy hiếp mình, càng lúc càng khẳng định: “Tuyệt đối sẽ không gặp cô ấy.”

Lăng Mạt Mạt, em hiểu không?

Nếu anh không có cách nào cưới em, vậy thì vì em kết hôn đi.

Lý Tình Thâm thu hồi nụ cười một bên, anh nhìn trong ánh mắt Lục Niệm Ca, song lớn mãnh liệt, tức giận đằng đằng.

Lục Niệm Ca bất luận về gia đình hay sự nghiệp, tiền đồ hay tài phú, đều không thể so với anh, nhưng Lăng Mạt Mạt lại yêu Lục Niệm Ca, cô ấy đã từng muốn chết muốn sống vì người đàn ông này, lấy nước mắt rửa mặt.

Mà anh?

Chỉ có thể thầm mến, đứng sau lưng cô, có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật không chịu nổi.

Mà bây giờ?

Người đàn ông này lại nói trao đổi điều kiện với anh?

Cậu ta có tư cách gì cùng anh nói?

Lý Tình Thâm cảm thấy đáy lòng có đầy lửa giận, nhưng lời nói ra, lại nhẹ nhàng bâng quơ: “Tôi bỏ qua cho cô ấy? Làm sao cậu có thể xác định, không phải cô ấy quấn tôi?”

Trong nháy mắt vẻ mặt Lục Niệm Ca ảm đạm, có bao nhiêu mệt mỏi thì có bấy nhiêu mệt mỏi, muốn bao nhiêu cô đơn thì có bấy nhiêu cô đơn.