Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 329: Đầu bạc răng long, cá quay về nước (9)

Tần Thánh nhìn kết quả của mình thì rất vừa lòng, huýt sáo một tiếng, liền xoay người cầm quần áo mà Bạc Sủng Nhi mua lên, bàn tay ôm chặt lấy eo của Bạc Sủng Nhi đi ra ngoài.

Tấm lưng kia, thật sự là lung linh sinh động.

Tần Thánh ra khỏi cửa hàng, liền gọi một cuộc điện thoại cho Lý Tình Thâm: “Hôm nay tôi giúp anh kiếm được ba mươi bảy vạn, anh tính thế nào?”

Vốn là Lý Tình Thâm đang đọc sách uống trà, di động bỗng nhiên vang lên, liền nhìn thấy ba mươi bảy vạn, vốn dĩ lúc anh hoài đang hoài nghi thì đáy lòng đã hiểu rõ, căn bản Tần Thánh là người hay giở trò quỷ, nhất thời liền mở miệng nói: “Tôi không biết cậu bắt đầu có sở thích mặc đồ con gái từ khi nào đấy.”

“ Cắt.” Tần Thánh nhíu mày nói: “Nói thật cho anh biết, quần áo này là để đưa cho Lăng Mạt Mạt.” Lập tức Tần Thánh đắc ý đem chính mình làm việc giảng thuật một lần, đang giảng giữa chừng thì bắt gặp Lăng Mạt Mạt vừa bước ra khỏi cửa hàng, anh liền nhanh chóng chuyển giọng nói: “Cô ấy đi rồi.”

Giọng nói còn chưa dứt, điện thoại đã bị dập, bất quá ba phút sau, liền nhìn thấy Lý Tình Thâm từ trên lầu đi xuống.


Bất quá cũng khiến cho Tần Thánh có chút buồn bực, rõ ràng anh nói với Lý Tình Thâm rằng Lăng Mạt Mạt đã đi, nhưng là anh còn chưa kịp đi dạo một vòng.

“anh Tình Thâm.” Bạc sủng nhi nhìn thấy Lý Tình Thâm hiển nhiên trở nên thật cao hứng, một lần nữa quay lại trong tiệm, kéo lấy tay của Lý Tình Thâm khen: “Anh Tình Thâm, bạn gái anh nhìn rất được nha.”

Lý Tình Thâm tựa hồ rất vừa lòng với hai chữ bạn gái kia, hai tay nhét vào túi quần, miệng khẽ nhếch lên một độ cong nhìn một vòng xung quanh để tìm Lăng Mạt Mạt đang mua quần áo trước cửa hàng, biết rõ rành rành cô gái này đã sớm không còn thấy bóng dáng đâu, nhưng là vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm lại lần nữa.

“ Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi.” Tần Thánh nhắc nhở nói.

Lý Tình Thâm gật gật đầu, sau đó đi vào trong tầng một, lấy ra tấm thẻ, sau đó quẹt một cái.

Quẹt thẻ xong, lúc ký tên Lý Tình Thâm bỗng nhiên nghĩ đến trong điện thoại Tần Thánh lại dám nói những lời này với mình, liền giương mắt nhìn nhân viên phục vụ, xoay xoay bút trong tay trầm tư một chút, sau đó rút tờ giấy ở một bên, viết một hàng địa chỉ rồng bay phượng múa ở trên mặt giấy, đến quầy thu ngân, dùng ngón tay thon dài đưa cho nhân viên thu ngân, giả vờ như vô tình lỡ miệng, nhẹ giọng phân phó nói: “Đây là địa chỉ của vị tiểu thư vừa rồi, chỉ nhớ được tài khoản mới, trước tiên đưa danh sách và ảnh chụp đưa đến nhà cô ấy, để cô ấy chọn quần áo mình thích.”


Dừng một chút, Lý Tình Thâm lại tiếp tục bổ sung thêm: “À đúng rồi, giấy tờ cứ đưa cho tôi là được.”

Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Lý Tình Thâm cầm, trên giấy tờ bình thản ký tên mình lên, sau khi ký xong, anh trầm ngâm một chút, dùng thứ giọng nói nhạtb nhẽo nhất để bổ sung một câu: “Cô ấy chọn quần áo xong thì những mẫu mã giống vậy sẽ đồng nhất không bán ra ngoài, còn bao nhiêu thì cứ để tồn kho đi, giấy tờ gì thì cứ đến tìm tôi.”

Người phục vụ khi nãy khinh thường Lăng Mạt Mạt thì lúc này biểu cảm lại hoàn toàn có thể dùng hoa dung thất sắc để hình dung ra.

Bạc Sủng Nhi phồng má, tò mò hỏi: “Anh Tình Thâm, một bộ quần áo ;là đủ mặc rồi, cần gì phải tồn kho khi mua xong.”

“ Không thích người khác có quần áo giống cô ấy.” Lý Tình Thâm nhướng mày, trả lời như thể đó l;à chuyện đương nhiên.

Tần Thánh đứng ở một bên, nhất thời hiểu ra mục đích xuống lầu của Lý Tình Thâm, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ kia, quả thực là sớm đã lúc này đã khó có thể dùng từ để hình dung rồi.