Anh ta càng không có cách nào tưởng tượng, khi đau thương tràn đầy, đáy lòng đau đớn, lại trả lời cho cô một câu, vậy thì chúc em hạnh phúc, đáy lòng của Lý Tình Thâm, cảm nhận như thế nào!
Trên thực tế, cho tới bây giờ, Du Dật lại không có cách nào nghĩ thông suốt, đến cùng là có bao nhiêu yêu thương, mới có thể chờ đợi một cái QQ, chờ đợi mười ba giờ chênh lệch mười năm.
Lại đến cùng có bao nhiêu yêu thương, nên lúc biết cô gái kia sống không được tốt, bỏ xuống tất cả vinh quang và tiền đồ, nghĩa vô phản cố [1] trở lại bên cạnh cô, làm một chức vị người đại diện không phù hợp với xuất thân gia cảnh thân phận của anh như vậy!
[1] Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước.
Anh ta không thể dùng từ tụ hội để hình dung tình yêu của Lý Tình Thâm đối với Lăng Mạt Mạt, nhưng mà, anh ta lại biết, vui vẻ bi thương của Lý Tình Thâm đều bị cô gái tên Lăng Mạt Mạt kia khống chế được.
Anh ta và Lý Tình Thâm quen biết mười năm, trong vòng mười năm tất cả vẻ mặt sinh động của Lý Tình Thâm xuất hiện trước mặt anh ta, đều có gắn bó mật thiết với cô gái gọi là Lăng Mạt Mạt kia.
Trần Uyển Như bưng một ly rượu đỏ, nghiêng người dựa vào bàn cao cao ở quầy rượu, chăm chú nhìn vào trong sàn nhảy, một nam một nữ kia, kỹ thuật nhảy hiện ra đẹp đẽ, giống như một bức hiện đại hóa cuộn tròn vào làm cảm động lòng người.
Người đàn ông từ trước đến nay luôn đạm bạc, vào giờ phút này, vẻ mặt mềm mại nhìn chằm chằm cô gái kia khiến người động lòng.
Trần Uyển Như không nhịn được hơi nghiêng đầu, cô đang ngược sáng, gương mặt ẩn trong một mảng bóng tối lớn, thực ra sớm đã có tỉnh ngộ, sớm đã đau đớn tuyệt vọng, nhưng mà trong nháy mắt này, thấy một màn như vậy, đáy lòng vẫn có chỗ cảm thấy đau.
Người nói xem, trên cái thế giới này, sao lại có người như vậy?
Rõ ràng dịu dàng có thể khiến cho toàn thế giới vì đó mà tan chảy, lại cứ chỉ ôn tồn với một người con gái.
Đối với người khác thì chỉ có hai chữ ---- tuyệt tình!
Mà anh thì sao?
Rõ ràng tín điều (điều đặt ra để tin theo) của phụng dưỡng chỉ có một, đó chính là, cho dù như thế nào cũng không làm tổn thương chính mình!
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, trong trẻo đến lạnh lùng tàn khốc như vậy, Lý Tình Thâm cơ trí đến thần thoại, đụng phải Lăng Mạt Mạt, cái tín điều gọi là không làm tổn thương chính mình kia, liền không còn tồn tại nữa.
Bởi vì anh luôn luôn vì cô, làm bản thân uất ức.
Say mê giống như vậy, còn có Lục Niệm Ca và Giản Thần Hi.
Giản Thần Hi ăn mặc rất khiêm tốn, tới cũng rất khiêm tốn, cô ta bị Trần Uyển Như liên tục bạt tai nhiều như vậy, đáy lòng hiển nhiên cực kỳ tức giận, nhưng cô là Nhất Tỷ, người của công ty từ trên xuống dưới đều đến đây, Giản Thần Hi cô ta không thể không tới.
Sau khi đến, liền trốn ở trong góc phòng, ngay cả chào hỏi cũng không dám tiến lên nói với Trần Uyển Như, Trần Uyển Như thấy được cô ta, cũng chỉ là cười lạnh làm như không thấy, giống như người này cô ta hoàn toàn không tồn tại.
Vì thế, Giản Thần Hi cùng Lục Niệm Ca ngồi trên ghế sô pha ở một bên, phía xa truyền đến tiếng ồn ào lớn không ngừng, vì thế liền xoay đầu, sau đó vẻ mặt của Giản Thần Hi từ từ trở nên phức tạp.
Lại là cô!
Lăng Mạt Mạt!
Từ sau khi cô xuất hiện ở Làng Giải Trí, cô càng ngày càng nổi tiếng, mà cô ta, ngược lại có vẻ ngày càng ảm đạm thất sắc!
Cô ta tự cho rằng bản thân so với Lăng Mạt Mạt cũng không kém bao nhiêu, nhưng tại sao ông trời lại cứ liên tục thiên vị cô?
Hiện giờ nghĩ tới như vậy, cô ta phát hiện thực ra Lăng Mạt Mạt không mắc nợ cô ta cái gì, thậm chí cô ta mắc nợ Lăng Mạt Mạt rất nhiều.
Mà còn cho tới bây giờ, có lẽ cô đã không còn bất kỳ tư cách gì để đấu tiếp cùng Lăng Mạt Mạt thêm nữa, như đang đi xuống.
Nhưng mà, một khi cô ta nghĩ đến tương lai Lăng Mạt Mạt sau này có lẽ sẽ sống rất tươi sáng rộng mở, cô ta thật sự có chút không cam tâm, rất không cam tâm!