Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 287: Thầy, thầy đã có phản ứng (7)

Lúc ấy xe của Lục Niệm Ca bị hỏng, không nói hai lời liền đội mưa, chạy đến, trèo qua lan can trường học.

Khi cả người Lục Niệm Ca đầy nước bùn xuất hiện ở trước mặt cô, cô cảm thấy rất thỏa mãn, ôm anh ta, vừa khóc vừa cười.

Đó là lần đầu tiên bọn họ sống chung một phòng, một đêm kia, lần đầu tiên cô chủ động hôn môi Lục Niệm Ca, thậm chí còn chủ động vươn tay ra cởi quần áo của anh ta, đêm hôm đó, cô thật sự có một ý nghĩ, muốn trở thành người phụ nữ của anh ta.

Nhưng đêm hôm đó cô quá khẩn trương, lúc anh ta vươn tay xốc váy cô lên, cô vẫn nước mắt lưng tròng hô ngừng.

Khi đó Lục Niệm Ca yêu cô, nhất định là yêu, nếu không sẽ không cố nén khó chịu, nghe lời cho cô từng chút từng chút sửa sang lại quần áo, dụ dỗ cô đi vào giấc ngủ.

Mặc dù cho tới bây giờ, Lăng Mạt Mạt vẫn tin tưởng, khi đóLục Niệm Ca là thật lòng, chẳng qua, chỉ có lúc đó là thật lòng.


Từ lúcanh tavớiGiản Thần Hi ở sau lưng cô ở cùng một chỗ, thật lòng kia, đã bắt đầu dao động rồi.

Sau khi chia tay, ban đêm sấm sét vang dội, cô vẫn luôn một mình, cuộn mình ở trong chăn lạnh run.

Người bên cạnh, ngủ sâu, Lăng Mạt Mạt lại có một ảo giác mình ở nhà một mình, cô theo bản năng chui vào trong ngực Enson, ngón tay nắm chặt lấy chăn.

Một tiếng sét đánh vang lên, Lăng Mạt Mạt thấp giọng hét lên, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

Enson ngủ mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng nghe được tiếng sấm, sau đó nghe tiếng nức nở rất nhỏ, anh vốn nhíu mày, sau đó lập tức đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy cô gái nhỏ ở cạnh mình, run rẩy không bình thường, anh lập tức khẩn trương mà lại dịu dàng ôm cô vào trong lòng, giọng mềm mại: “Làm sao vậy?”

Lăng Mạt Mạt không nói gì, chỉ lắc đầu, liềmlàm tổ ở trong lòng Enson.


Enson nhíu mày thật chặt, chỉ là yên lặng không tiếng động ôm chặt cô.

Ngoài cửa sổ lại có tiếng sấm vang lên, thân thể Lăng Mạt Mạt run lên, lúc này Enson mới giật mình hiểu ra cô sợ sét đánh, nên nắm ngón tay cô, trong giọng nói trầm thấp hàm chứa nụ cười: “Sợ sét đánh?”

Đầu cô nhẹ nhàng gật một cái, mặc dù không thấy rõ dáng vẻ của cô, nhưng anh có thể tượng tượng ra dáng vẻ tội nghiệp kia, thở dài một hơi, thì nhẹ nhàng ôm cô, vỗ lưngcô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Không cần sợ, có tôi ở đây.”

Ngực của anh ấm áp mà kiên định, Lăng Mạt Mạt khẽ gật đầu, lại làm thế nào cũng không ngủ được, Enson nhỏ giọng kể một chút chuyển cho cô nghe.

Bởi vì sợ bị cô nhận ra giọng nói, nên cố ý đè nén rất nhiều, bỏ qua giọng nói lạnh lẽo ngày thường, nhiều hơn dịu dàng như nước, từng câu từng chữ, làm cho người ta thư thái.

Lăng Mạt Mạt nghe, liền nhập thần, xuyên qua bóng tối vô tận, mở to mắt, nhìn gương mặt anh, đến cuối cùng, Lăng Mạt Mạt cảm thấy bên tai đều là tiếng tim đập của người đàn ông, bờ môi cô hiện lên nụ cười yếu ớt.

Cô không tự chủ được giơ tay lên, nhẹ nhàng đụng vào gương mặt anh một cái, muốn cảm nhận hình dáng của anh ra ngoài.

Hành động của cô, khiến cho anh ngừng lại, Lăng Mạt Mạt cũng không biết vì sao, đang vươn tay, lại đột nhiên ôm chặt lấy Enson, sau đó ngẩng đầu, cánh môi lung tung rơi vào trên người anh, hơi thở người đàn ông, dần dần bất ổn, cuối cùng không có cách nào khống chế liền xoay người lại một lần nữa đè cô ở dưới thân.