Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 277: Em mời tôi sao? (7)

Đối với Enson, Lý Tình Thâm mà nói, tình yêu là cái gì, tình yêu rất đơn giản, chính là Lăng Mạt Mạt, lúc này cô gái này ở phía dưới hắn phối hợp như vậy, dù là thân sĩ cũng phải hóa thành dã thú.

Đến cuối cùng, Enson nắm cằm Lăng Mạt Mạt, chận miệng của cô, đầu lưỡi nóng bỏng ép cô mở miệng ra, ở trong môi cô, không ngừng mút lấy chơi đùa.

Lăng Mạt Mạt bị Enson hôn một câu cũng nói không nên lời, thân thể giống như bị người đàn ông làm chết đi sống lại, âm thanh của cô giống như muỗi kêu, nhẹ nhàng hừ.

Âm thanh của cô, dịu dàng mềm mại, tự nhiên nhưng làm tâm của Enson cũng miềm, cũng say, càng lúc hôn càng sâu, dọc theo đường đi, lặp đi lặp lại không ngại phiền tối.

Mãi cho đến một lúc sau, Lăng Mạt Mạt không nói được rốt cuộc là vui sướng hay khổ sở, nước mắt không khắc chế được rơi xuống, Enson nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của cô, không ngừng hôn cô, khóe mắt, cái trán, lông mi, chóp mũi, vành tai, cằm, ở mỗi một điểm, mỗi một nơi, không bỏ qua nơi nào, hôn rồi lại hôn, liếm rồi lại liếm.

Cô gái ở phía dưới anh, cũng hóa thành một hồ nước xuân thủy dịu dàng, cô càng như thế, Enson càng điên cuồng, nắm lấy eo của cô, nhẹ nhàng đung đưa, chín cạn một sâu.


Toàn thân hai người đầy mồ hôi, làm ga giường cũng thấm ướt nhẹp.

Anh nắm tay của cô, mười ngón tay đan xen thặt chặt , kèm theo động tác của anh, càng phát hết sức.

Trong nháy mắt kia, toàn thế giới đều lan tĩnh, duy nhất chỉ có bọn họ ở đây dây dưa, chân chính tồn tại.

Lăng Mạt Mạt liên tiếp đạt tới cao triều mấy lần, chính cô cũng không rõ ràng, cô biết, một lần cuối cùng, cô và Enson cùng nhau lên đỉnh.

Sau đó bọn họ liền yên tĩnh trở lại.


Lúc kết thúc ga giường đã sớm rối thành một nùi, chăn đều rơi trên đất, bên trong nhà mở máy điều hòa, cũng không cảm thấy lạnh, da thịt Enson nóng bỏng, ôm cô, từng tiếng từng tiếng thở gấp, qua thật lâu mới yên tĩnh lại, lần mò trong bóng tối, vươn tay, rút khăn giấy, thay Lăng Mạt Mạt rửa sạch cơ thế, sau đó khom người, từ trên mặt đất sờ soạng nửa ngày, sờ tới góc chăn, kéo dậy, trùm lên hai người.

Lăng Mạt Mạt mệt muốn chết rồi, lười biếng nằm ở trên giường, trong nháy mắt cô và Enson ở cùng nhau, liền tự nhiên ngẩng đầu lên, tựa vào vai người đàn ông, cô thật sự mệt, tuy nhiên nghe được hô hấp của anh, cảm giác nhiệt độ của anh, lại quật cường chậm chạp không chịu ngủ. Cô nghĩ đến màn dây dưa nóng bỏng khi nảy, mặt cũng không nhịn được đỏ lên.

Từ trước tới nay cô không biết, làm cùng người mình yêu, lại là chuyện kinh tâm động phách như vậy!

Lăng Mạt Mạt không nhịn được cong moi, trong bóng đêm, nở nủ cười thoải mái nhẹ nhàng, cô nhẹ nhàng đưa cánh tay ra, chậm rãi ôm eo Enson, đầu nhỏ cọ trên bả vai anh, cơ thể Enson không nhị được run lên, vươn tay, chậm rãi dùng sức đè người phụ nữ bé nhỏ trong lòng ngực mình xuống.

Một khắc đó, bên trong nhà cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp cùng nhịp tim của cả hai vang vọng bên nhau.

Không ai nói gì với ai, ai cũng đang sử dụng một khắc ấm áp này.

Cũng không biết qua bao lâu, Lăng Mạt Mạt cực kỳ mệt mỏi, mệt mỏi cực kỳ, từng chút từng chút nhắm hai mắt lại, còn không quên nhẹ nhàng cong lên khóe môi, mới bằng lòng ngủ.