Trần Uyển Như không nói gì, trực tiếp lại lười biếng nhận lấy ly rượu, môi đỏ mọng cong lên, giơ chén về phía Giản Thần Hi, rồi đưa đến bên môi, ngửi một cái, Trần Uyển Như nhíu mày, nâng mắt lên, không nặng không nhẹ nhìn Giản Thần Hi.
Lăng Mạt Mạt thấy Trần Uyển Như nhận lấy ly rượu, lúc này mới nhận lấy một ly uống rượu khác trong tay Giản Thần Hi.
Giản Thần Hi lại cầm một ly rượu của mình từ trên bàn, giơ ly rượu về phía trước Trần Uyển Như cùng Lăng Mạt Mạt lên, nhẹ nhàng chạm chén: “Tôi kính hai người!”
Nói xong, Giản Thần Hi giơ tay lên, uống một hơi cạn sạch.
Trần Uyển Như cũng hơi giơ ly rượu lên, đưa rượu trong ly vào trong miệng, Lăng Mạt Mạt vừa mới đưa ly rượu đến bên cạnh môi mình, còn chưa mở miệng ra để uống, thì động tác Trần Uyển Như đặt ly rượu xuống có chút lớn, không nghĩ sẽ đụng vào cánh tay của Lăng Mạt Mạt, sức lực rất lớn, làm tay Lăng Mạt Mạt run lên, ly rượu trong tay không cầm chắc, lập tức rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Trần Uyển Như nhẹ nhàng xua tay, ý bảo mình không cố ý, vội vàng cầm một ly rượu mới một lần nữa, đưa cho Lăng Mạt Mạt, ý bảo Lăng Mạt Mạt uống.
Lăng Mạt Mạt nhận lấy, giơ về phía Giản Thần Hi, uống vào.
Ánh mắt Giản Thần Hi hơi lóe lên, nhưng không nói gì, chỉ cười, rồi một lần nữa ngồi ở bên cạnh Lục Niệm Ca, bộ dáng nhu thuận.
Trần Uyển Như đứng lên, chỉ ngoài cửa, liền đi ra ngoài.
Nhân viên cấp cao ES mời rượu Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt cười uống tiếp.
Trần Uyển như rất nhanh liền trở lại, trên mặt vẫn treo nụ cười một bên như cũ, ngồi ở bên cạnh Lăng Mạt Mạt, nhìn chằm chằm vào Giản Thần Hi, luôn giơ chén lên về phía cô ta, ý bảo cô ta uống rượu.
Tửu lượng của Giản Thần Hi có tốt hơn nữa, cũng không chống lại được với Trần Uyển Như đã mười năm uống rượu, chỉ chốc lát, liền bị Trần Uyển Như chuốc làm cho đầu óc choáng váng, có chút không nhịn được đứng lên, nói muốn đi toilet.
Ngược lại Lục Niệm Ca rất quan tâm, cùng đi với Giản Thần Hi.
Ánh mắt Trần Uyển Như lạnh lung nhìn hai người đi ra ngoài, vốn có người mời rượu với cô, tròng mắt cô xoay vòng, thì đặt ly rượu ở trên bàn, giọng nói dứt khoát: “Xin lỗi, tôi cũng đi toilet trước, đợi lát nữa trở về, tôi uống đền ngài ba ly.”
Nói xong, cũng không chờ người mời rượu đồng ý, liền đứng lên, đi ra ngoài.
Trần Uyển Như đi đến cửa toilet, Lục Niệm Ca đi vào toilet nam, cô đứng đợi một lúc, thì nhìn thấy Giản Thần Hi lắc lư lảo đảo từ bên trong đi ra.
Trần Uyển Như không muốn chạm mặt với Giản Thần Hi.
Bả vai của cô hung hăng đụng vào Giản Thần Hi.
Mặc dù Giản Thần Hi uống hơi nhiều rượu, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, cảm giác có người đụng phải mình, cũng không nhìn là ai, liền trực tiếp mở miệng, giọng nói rất ngạo mạn mắng một câu: “Cô đi đường không có mắt à!”
Giản Thần Hi nói xong, liền lảo đảo đi đến bên cạnh hồ.
Trần Uyển Như nghe thấy Giản Thần Hi nói ba chữ như vậy, thì đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Giản Thần Hi, liền đi về phía Giản Thần Hi.
Lăng Mạt Mạt biết Trần Uyển Như đã uống không ít rượu, đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về, có chút lo lắng, liền nói một tiếng xin lỗi với mọi người, đi ra ngoài.
Cô đi thẳng đến toilet, còn chưa đẩy cửa toilet ra, thì nghe thấy giọng Trần Uyển Như từ bên trong truyền ra: “Cô nói ai không có mắt hả?”
Lăng Mạt Mạt thoáng kinh ngạc, vội vàng đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Trần Uyển Như và Giản Thần Hi đang mặt đối mặt nhìn nhau.