Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 9 - Chương 437: Không cần cao thượng đến vậy

Tố Diệp dốc hết chút sức lực còn sót lại, định giật di động khỏi tay anh.


Ngày trước lúc nào cũng có điện thoại trong tay, cô không biết thì ra thứ đó lại quan trọng đến vậy. Nhưng hôm nay, nó như vạt cỏ cuối cùng cứu mạng một người sắp chết đuối như cô, hoặc có thể chính là một món ăn hấp dẫn kích thích một người đang đói cồn cào như cô.


Bất luận thế nào, mục đích của cô cũng là phải cướp được di động.
Chỉ điều, chỉ cần cô cướp thì khó tránh khỏi việc động chạm tới người Niên Bách Ngạn.
Ngay lập tức, eo bị siết chặt, rồi cô bị Niên Bách Ngạn ôm gọn.


Còn chưa đợi cô kêu lên thành tiếng, cánh tay Niên Bách Ngạn đã nhân cơ hội đó dùng lực, thế là cô bị khóa kín trong lòng anh, ngồi thẳng lên chân anh.
Tố Diệp thất kinh, lập tức giãy giụa.
Niên Bách Ngạn vẫn ôm cô rất chặt, khiến cô không thể thoát được.


Cứ mài qua cọ lại, người đẹp trong lòng cọ sát không ngừng, người đàn ông bình thường nào cũng đều có phản ứng. Niên Bách Ngạn lại quá đỗi bình thường, bụng dưới của anh đã có cảm giác căng lên. Nhớ lại đêm giao thừa khi cô nức nở ngâm nga dưới người mình, con ngươi của anh chợt tối đi đôi chút.


Tố Diệp cảm nhận được rõ ràng dưới mông mình có sự chuyển biến. Có vật gì cưng cứng chọc vào cô đau nhức. Cô nhất thời cảm thấy vừa thẹn vừa tức, vội vàng đẩy anh ra: “Anh thả tôi ra!”


Niên Bách Ngạn dùng hẳn hai tay vòng qua người cô. Đôi tay trở thành một vòng giữ kiên cố, mặc cho cô thoải mái vẫy vùng chẳng qua chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa. Gương mặt anh sát lại gần cổ cô, thấp giọng như cười như không: “Chính em tự động nhào vào lòng tôi đấy chứ!”


Hơi thở nóng rực xen lẫn hô hấp khàn khàn của người đàn ông, còn cả mũi gỗ mộc dễ chịu khiến cô chìm hoàn toàn trong vòng xoáy ấy. Dường như khắp đất trời đều là mùi hương của anh, cô không còn đường thoát.


“Niên Bách Ngạn! Anh không có quyền ngăn cản tôi gọi điện thoại.” Hành vi giữa trêu đùa lại như nghịch ngợm của anh khiến cô lo lắng. Hai tay cô chặn đứng ngực anh lại, ngăn không cho anh lại gần.


Niên Bách Ngạn cũng không tiếp tục cợt nhả với cô nữa, nhưng vẫn bọc kín không buông. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ của cô, ngữ khí nhạt nhòa: “Em có thể gọi điện báo bình an cho cậu.”
Tố Diệp nhìn thẳng vào anh, đầu mày nhíu chặt.
Báo bình an?
Anh nói dễ nghe quá nhỉ!


“Đương nhiên! Em cũng có thể kêu cứu với cậu mợ qua điện thoại.” Niên Bách Ngạn cười.
Nét mặt Tố Diệp chuyển sang nghi hoặc. Sao Niên Bách Ngạn bỗng nhiên tốt bụng dữ vậy?


“Nhưng mà…” Biết ngay mà! Niên Bách Ngạn lập tức đổi giọng. Nụ cười khắc sâu nơi khóe môi anh, nhưng cũng ngưng đọng lại trên bờ môi mà không tràn vào đôi mắt: “Em phải nghĩ cho kỹ. Đến bản thân em còn chẳng biết hiện giờ mình đang ở đâu thì định báo tin cho cậu em kiểu gì?”


Người Tố Diệp chợt cứng đờ.
Người đàn ông giơ tay lên. Bàn tay lớn nhẹ nhàng chạy dọc sống lưng cô, xuống tận dưới chân. Ngón tay linh hoạt len sâu vào trong. Cô kinh hoàng, khép chặt chân lại.


Niên Bách Ngạn không giận mà bật cười, cứ dừng ngón tay lại ở đó, nhẹ nhàng mơn man lớp da thịt giữa hai đùi cô. Hơi thở anh để lại bên vành tai cô nóng rẫy và nặng nề: “Trước nay em là người chỉ báo tin vui không báo tin buồn. Sao? Em định nói cho cậu mình biết em bị bắt cóc sao? Rồi làm sao miêu tả vị trí nơi mình đang ở cho cậu em? Lớp giấy chắn này bị em xé rách, có lẽ tôi không có quá nhiều nhẫn nại để diễn kịch với cậu em. Tới lúc đó, em đoán xem cậu em có sốt ruột phát điên không?”


Gương mặt Tố Diệp trắng bệch như bị dùng thuốc tẩy, chẳng còn hột máu. Tuy rằng con người Niên Bách Ngạn đáng ghét thật, nhưng anh nói cũng không phải không có lý. Bảo cô nói với cậu thế nào đây? Chuyện này một khi để cậu mợ biết được, nghĩ cũng đủ biết họ sẽ lo lắng nhường nào? Lật mặt với Niên Bách Ngạn thì không lo, quan trọng là anh ta mà giờ trò tàn nhẫn ra thật, cô không rời khỏi đây được, mà cậu mợ lại chẳng thể dựa vào một cuộc điện thoại để làm chứng cứ, tới cuối cùng người bị giày vò vẫn là gia đình cậu.


Chuyện này lợi bất cập hại.
Thế mới nói, con người Niên Bách Ngạn mỗi bước đi đều đã có tính toán tỉ mỉ. Sở dĩ anh ung dung thản nhiên như vậy, tự tin vô cùng như vậy, nguyên nhân chính là anh sớm đã chắc chắn có thể bóp chết cô.


Thấy cô chần chừ, nụ cười của Niên Bách Ngạn càng lớn thêm. Ánh mắt cô triền miên nơi gương mặt cô. Bàn tay phủ lên eo cô cũng mân mê đầy xấu xa. Anh thì thầm: “Thế này đi, tôi gợi ý cho em một cách.”
Tố Diệp đoán chắc anh chẳng có cách gì tử tế.


Niên Bách Ngạn rút điện thoại ra đặt vào tay cô rồi nói: “Gọi điện chúc mừng năm mới cậu em. Dẫu sao hôm nay cũng là mùng ba Tết, em cũng phải chúc Tết cậu.”
“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp nghiến răng, quay đầu nhìn anh: “Anh đừng có mà đắc ý quá!”


Niên Bách Ngạn chỉ cười và lắc đầu: “Tôi chỉ nghĩ cho em mà thôi!”


Tố Diệp thở gấp, nhìn trân trân chiếc điện thoại trong tay mình. Cô siết chặt. Trong khoảnh khắc đã có một suy nghĩ lướt qua đầu cô, là cô sẽ dùng chiếc điện thoại này làm vũ khí, đập mạnh vào đầu Niên Bách Ngạn, đánh ngất anh rồi sau đó…
Sau đó thì sao?
Ừ nhỉ, sau đó thì sao…


Cô vẫn chẳng chạy thoát được. Không có máy bay, không có thuyền, không có bất kỳ phương tiện nào có thể rời khỏi nơi đây.
Có lẽ…
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm, suy nghĩ chợt lóe lên.


Nếu cô nhân lúc anh bị ngất rồi gọi điện thoại cho Hứa Đồng, bảo Hứa Đồng điều phương tiện giao thông tới đón cô. Cách này biết đâu lại được.
Vì Hứa Đồng trung thành với Niên Bách Ngạn như thế, không có lý do gì mà sếp mình bị bắt cóc cô ấy vẫn làm thinh.


Nếu Niên Bách Ngạn đã coi cô là con cờ, tại sao cô không thể coi anh là con tin?
Nghĩ tới đây, cô siết chặt tay lại. Mép của chiếc di động đâm vào lòng bàn tay cô đau đớn.


Một giây sau, cô bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn từ tốn nói: “Tốt bụng nhắc em một câu, với kích cỡ và trọng lượng của chiếc di động này, em không thể lấy nó làm vũ khí được đâu.”
Tim Tố Diệp đập thình thịch. Cô nhìn Niên Bách Ngạn như nhìn thấy ma. Mắt anh cũng tinh quá đi!


Niên Bách Ngạn chỉ cười rất ôn hòa. Anh giơ tay ấn chặt bàn tay đang cầm di động của cô, giọng nói có vẻ nhẹ nhàng, kỳ thực ẩn chứa sự uy hϊế͙p͙: “Tố Diệp! Em vốn là người thông minh, phải biết rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Làm chuyện gì sẽ có bất lợi với mình, làm chuyện gì chỉ mang lại tai bay vạ gió. Bắc Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ chẳng nhỏ. Tôi muốn động vào em, dễ như trở bàn tay. Thế nên, hoặc là em ngoan ngoãn lên gác, hoặc là biết điều một chút, gọi điện thoại chúc Tết cậu. Còn về mấy trò vặt của em, tốt nhất cất ngay đi cho tôi. Nếu không, người chịu thiệt sớm muộn cũng là em.”


Một cảm xúc khó mà bộc phát xao động nơi lồng ngực. Tố Diệp cảm thấy ruột gan mình cũng đang nín nhịn đau đớn.
Đúng vậy, từ khi đi làm cho tới, bao năm nay cô chưa từng trải qua cảm giác này.
Không phục lại chẳng tìm được lời nào để phát tiết.


Cô vẫn không thể không cúi đầu, ngậm đắng nuốt cay.


“Còn một chuyện em nhất định phải biết.” Niên Bách Ngạn sát lại gần cô, thu chặt cánh tay lại, siết cô chặt hơn. Chiếc cằm lún phún những sợi râu mới của anh chống lên bả vai cô. Giọng anh nhẹ như gió thoảng, nhưng lại đầy cảnh cáo: “Tuyệt đối đừng có nghĩ tới chuyện nhờ Hứa Đồng. Trừ phi đích thân tôi ra lệnh cho cô ấy, còn em thì không thể sai bảo được.”


Hơi thở của anh quấn chặt như muốn lấy mạng cô, từng vòng, từng vòng thít vào cổ cô. Cuối cùng, anh bổ sung thêm một câu: “Bất luận trong hoàn cảnh nào.”
Tố Diệp nghe thấy một tiếng nổ vang lên trong đầu. Cô bất chợt ý thức được điểm đáng sợ thực sự của người đàn ông này.


“Buông tôi ra, tôi sẽ gọi điện chúc Tết cậu.” Một lúc sau, cô kìm chế cảm giác sợ hãi trong lòng, nói rõ ràng từng chữ.
Niên Bách Ngạn cười khẩy: “Ngồi trong lòng tôi gọi!”
“Anh…” Tố Diệp thật sự muốn cắn đứt cổ anh ngay lập tức.


“Không gọi! Được, về phòng!” Nói rồi Niên Bách Ngạn định bế cô lên.
“Tôi gọi!” Tố Diệp vội vàng tỏ thái độ.
Niên Bách Ngạn cong môi, buông tay ra.
Tố Diệp nén giận, im lặng mấy giây rồi bấm số điện thoại nhà cậu.
Chẳng mấy chốc, đầu kia đã nhấc máy.


Giọng của Phương Tiếu Bình vang lên ở đầu kia điện thoại.
Vừa nghe thấy giọng nói thân thuộc của mợ, sống mũi Tố Diệp đã cay xè, nước mắt suýt nữa tuôn trào.
“Mợ…”
Phương Tiếu Bình càng kích động hơn: “Tiểu Diệp? Tiểu Diệp! Là con sao?”


Tố Diệp khẽ “ừm” một tiếng. Cô nhất thời không dám nói nhiều, cảm xúc cứ nghẹn lại nơi cổ họng, sợ lên tiếng một cái là bật khóc.


Ngược lại, Phương Tiếu Bình bắt đầu huyên thuyên không ngừng: “Aiya, Tiểu Diệp à! Đều tại mợ không tốt, tại mợ quá sơ ý. Sao lại cảm thấy từ sáng tới tối con cứ cười hì hì là sẽ không có tâm sự gì chứ? Bây giờ con thế nào rồi? Bách Ngạn nói đưa con tới một nơi yên tĩnh để thả lỏng tâm trạng, con có cảm thấy tốt hơn chút nào không? Tiểu Diệp à! Con tuyệt đối đừng có chuyện gì đấy nhé. Con mà có mệnh hệ gì, mợ biết ăn nói với mẹ con thế nào…”


Nghe xong mấy lời đó, trái tim Tố Diệp lại chìm xuống. Cô nhìn về phía Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn chỉ khẽ mỉm cười. Cô biết anh thành công rồi, anh đã khiến cho tất cả mọi người đều tin lời anh nói.


“Mợ…” Cô nhìn đi chỗ khác, nắm chặt di động, cố gắng thấp giọng nói: “Con không sao. Con thật sự rất ổn mà, những gì Niên Bách Ngạn nói không phải là thật đâu!”
Vừa dứt lời, giữa hai chân cô đã đau nhói.
Là Niên Bách Ngạn vừa véo cô.
Cô kêu lên thành tiếng.


“Con sao thế, Tiểu Diệp?” Phương Tiếu Bình lo lắng: “Con đừng có dọa mợ đấy!”
“Con không sao…” Tố Diệp phẫn nộ nhìn Niên Bách Ngạn.


“Diệp à! Giờ mợ chịu không nổi đả kích nữa đâu. Con nhất định không được có chuyện gì. Con nghe mợ nói này. Trên đời này không có khó khăn nào mà không vượt qua được. Mợ biết con đau buồn mới làm ra những chuyện đó. Mợ cũng biết đó đều không phải thật lòng con muốn làm. Không sao đâu! Mợ và cậu con không ai trách móc con cả. Con được vui vẻ mới là quan trọng nhất.”


Tố Diệp càng nghe càng mơ hồ: “Mợ! Mợ nói gì vậy?”
Phương Tiếu Bình thở dài: “Tiểu Diệp à! Mặc kệ mợ nói gì, con chỉ cần nhớ, cậu mợ là những người quan tâm tới con nhất. Con đừng giữ rịt tâm sự trong lòng. Sau này có chuyện gì cứ kể với mợ. Mợ hiểu hết cho con mà.”


“Mợ! Con thật sự không có bệnh, tại sao mọi người đều không tin con? Con…”


“Được, được, được! Mợ lỡ lời. Mợ cũng không nói con bị bệnh. Ý mợ là… muốn con sau này được sống vui vẻ. Aiya, thôi, thôi! Chúng ta bỏ qua chuyện này được không? Năm mới rồi, cậu mợ nhớ con lắm.” Phương Tiếu Bình đổi chủ đề.


Trái tim Tố Diệp nguội lạnh đi quá nửa. Rất lâu sau, cô mới gạt cảm giác lạnh lẽo đó qua một bên, khẽ nói: “Con muốn gọi điện chúc Tết cậu mợ.”


“Ngoan! Cậu con lại chạy tới võ quán rồi. Con gọi điện về là mợ yên tâm rồi. Đợi tối cậu con về, mợ chuyển lời tới cậu con.” Phương Tiếu Bình dịu giọng, ngừng một lát bà khẽ nói: “Giờ con có đang ở cùng với Bách Ngạn không?”
Bách Ngạn, Bách Ngạn…


Mợ đã coi anh là người thân trong nhà từ khi nào vậy?
“Con…” Tố Diệp chần chừ. Sau khi nhìn vào đôi mắt nửa đùa nửa thật của Niên Bách Ngạn, cô nhíu mày nói: “Có ạ!”
“Vậy con đưa điện thoại cho nó đi.”
Tố Diệp ngỡ ngàng: “Sao cơ?”


“Mợ có chuyện muốn nói với nó.” Phương Tiếu Bình nhẹ nhàng nói.
Tuy rằng rất không tình nguyện nhưng Tố Diệp vẫn đưa di động cho Niên Bách Ngạn.


Anh đón lấy. Cô nhân cơ hội đó đứng dậy, nhưng anh lập tức thu tay lại, khóa chặt cô trong lòng mình. Cô tức giận phát thẳng vào ngực anh. Anh mỉm cười, mặc kệ cô đánh, quyết không thả cô ra.
Vì khoảng cách rất gần, Tố Diệp cũng nghe được cả tiếng Phương Tiếu Bình trong điện thoại.


Bà dè dặt nói: “Bách Ngạn à! Con nói thật cho mợ biết đi, bây giờ bệnh tình của Tiểu Diệp thế nào rồi? Vừa nãy nó cứ ầm ĩ nói mình không sao, có phải nó vẫn chưa biết gì về tình hình của mình không? Có phải con vẫn chưa nói thật với nó không?”
Động tác của cô chợt khựng lại.


Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt khó tin.


Còn vẻ mặt anh thì vẫn rất điềm nhiên. Từng đường nét trên gương mặt rất ôn hòa, trông vô cùng quyến rũ, nhưng gương mặt điển trai ấy lạc vào mắt Tố Diệp lại hung tợn như ma quỷ. Rốt cuộc anh đã nói gì và làm gì mà có thể khiến mợ nghĩ về cô như vậy?


Sau đó cô thấy bờ môi Niên Bách Ngạn mấp máy, thanh âm nhẹ nhàng: “Mợ yên tâm đi! Có con chăm sóc cô ấy, sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng đâu. Cô ấy nhất định không sao!”


Trong lúc nói, anh vẫn nhìn Tố Diệp chăm chú, không hề rời đi. Dứt lời, bàn tay đang vòng quanh người cô bèn linh hoạt len vào trong váy ngủ. Lòng bàn tay rộng lớn phủ lên ngực cô. Ngón tay gầy khẽ khàng đùa giỡn vị trí nhạy cảm.
Người Tố Diệp co rụt lại. Cô ngọ ngoạy để né tránh ngón tay anh.


Nhưng cô có trốn thế nào cũng trốn không thoát, dẫu sao không gian trong lòng anh cũng rộng như vậy.


“Vậy khi nào Tiểu Diệp có thể trở về Bắc Kinh? Nói thật là, bao nhiêu năm qua cô đều sống một mình ở ngoài, cứ nghĩ tới đó là mợ và cậu nó lại xót ruột, còn nghĩ năm nay được đón năm mới cùng nó. Giờ thì hay rồi, Tố Khải không về, nó cũng không về…” Phương Tiếu Bình ở đầu kia thở dài.


“Mợ yên tâm!” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn nghe rất chân thành và trầm ổn. Kỳ thực đôi tay ấy đang tham lam tìm kiếm khắp người cô. Anh nắm chặt một bên đồi của Tố Diệp, vần vò nghịch ngợm, như đang thong dong tiêu khiển một thứ đồ chơi.


Tố Diệp vốn dĩ vẫn còn phản kháng, nhưng khi nghe xong câu nói tiếp theo của Niên Bách Ngạn, cô chợt ngừng lại.
Anh nói: “Nếu tình hình cho phép, thì ngày mai con sẽ đưa cô ấy về.”
Tố Diệp sững sờ, ngày mai?
“Ngày mai à? Tốt quá rồi, nhưng tình hình của nó…”


“Vừa nãy con cũng nói rồi, phải xem tình hình của cô ấy.” Niên Bách Ngạn mỉm cười nhìn Tố Diệp. Thấy gương mặt cô đờ đẫn, nụ cười của anh càng lớn hơn. Anh cúi đầu. Từng cúc áo của cô bị cởi ra, để lộ ra một khoảng trắng như tuyết.


Anh há miệng, bất thình lình ngậm lấy đóa hoa trước ngực cô.
Suýt nữa thì Tố Diệp kêu lên thành tiếng, cả người căng cứng.
Đầu kia, mợ không ngừng cảm ơn rối rít, hoàn toàn coi Niên Bách Ngạn là ân nhân.
Cô cảm thấy bi thương vô cùng, đúng là ăn trái đắng mà vẫn phải cố ngậm.


Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô mới đẩy Niên Bách Ngạn ra, thoát khỏi vòng tay anh, khép chặt quần áo lại che đi những cảnh xuân lộ liễu. Cô phẫn nộ nhìn anh, hằn học nói: “Niên Bách Ngạn! Anh ức hϊế͙p͙ đàn bà con gái thì giỏi giang nỗi gì?”


Niên Bách Ngạn dựa ra sau ghế. Anh giơ ngón cái lên quẹt vào khóe môi, như đang thưởng thức hương vị khó có thể quên.


“Tố Diệp! Cô không phải người phụ nữ bình thường. Đàn ông trí thông minh chỉ hơi thấp một chút đã không phải đối thủ của cô. Kháng chiến trường kỳ với chuyên gia tâm lý như cô, nếu thắng, vẫn rất vinh quang.”


Tố Diệp ra lệnh cho bản thân phải kiềm chế. Lúc này cô càng mất đi lý trí thì anh càng được thể. Một lúc lâu sau, cô ngồi thẳng xuống ghế đối diện. Cãi vã với loại người này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, anh luôn né tránh một cách nhẹ nhàng, cuối cùng chỉ có cô là nội thương.


“Sáng ngày mai anh sẽ không đưa tôi về dễ dàng như vậy, đúng không?” Lúc ăn cơm cô nghe thấy anh có nhắc tới bốn chữ “buổi sáng ngày mai”, rồi lại nói với mợ có khả năng ngày mai sẽ về, chắc chắn cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi cho Hứa Đồng.


Niên Bách Ngạn cười khẽ, không hề do dự: “Không sai!”
Tố Diệp mím chặt môi, nhớ lại lời anh vừa nói với mợ, nếu tình hình cho phép…


“Tôi vẫn chỉ có câu đó thôi, có thể rời khỏi đây hay không phải xem bản thân em.” Niên Bách Ngạn nói nhẹ bẫng. Cơ thể dài ngoằng chìm trong sofa ung dung và điềm tĩnh: “Lấy tôi hay làʍ ȶìиɦ nhân của tôi, em chọn một đi!”
“Niên Bách Ngạn! Anh ép buộc người khác như vậy thú vị lắm sao?”


Niên Bách Ngạn nhìn thẳng vào mắt cô, dằn mạnh: “Rất thú vị!”
“Anh vốn không thể giam hãm tôi một thời gian quá lâu.” Tố Diệp bấm bụng nói: “Chí ít, anh không thể giải thích với cậu mợ.”


Nhưng Niên Bách Ngạn không đồng tình với lời cô nói: “Em sai rồi! Nếu tình hình của em xấu đi, ít nhất phải ở lại đây điều trị một năm cũng là chuyện bình thường.”
“Tôi không tin họ nghe lời anh đến vậy!”


“Tại em thôi!” Đôi mắt Niên Bách Ngạn đen láy: “Nếu em không ôm tro cốt của bố mẹ mình rồi mất tích, cậu mợ em cũng sẽ chẳng tin tưởng hết mực như thế. Phải biết rằng, bất kỳ một người bình thường nào cũng không thể làm được chuyện ăn cắp tro cốt của bố mẹ. Tố Diệp! Không phải tâm lý em có vấn đề thì là cái gì?”


“Hàm hồ! Tôi làm vậy là có lý do!”


“Ai sẽ tin lời em nói đây? Di nguyện trước khi mất của bố em là được hợp táng cùng mẹ em. Còn em thì sao? Em đã làm gì? Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ em yêu quá hóa hận, vì mệt mỏi quá mức mà tâm lý nảy sinh vấn đề.” Niên Bách Ngạn nhắc nhở cô vô cùng lý trí.


Tố Diệp hận đến mức nắm chặt tay lại.
“Tố Diệp! Tất cả những hành vi của em đều là của một người có vấn đề, đừng trách tại sao mọi người lại nghĩ em là một kẻ điên!” Lời của anh không chút khách khí.
“Niên Bách Ngạn! Anh thật bỉ ổi!”


Niên Bách Ngạn nhìn cô, hờ hững tiếp lời: “Đối với em, tôi hoàn toàn có tư cách bỉ ổi thêm chút nữa. Để tôi nghe sự lựa chọn của em. Đương nhiên, em cũng có thể không chọn, mà ở lại đây hưởng thụ cuộc sống tĩnh dưỡng tự nhiên.”


Sự phẫn nộ xoay tròn trong lồng ngực Tố Diệp gần như muốn bung ra ngoài. Nó đập vào ngực khiến cô đau đớn. Cô nhìn anh rất lâu, đôi mắt sắc lẹm chỉ muốn biến thành một con dao để lăng trì xử tử anh.
Mãi về sau, cô mới lên tiếng: “Có phải chỉ làm một năm thôi không?”


Ánh mắt Niên Bách Ngạn chợt khựng lại, tia sáng trong con ngươi cũng tối đi rất nhiều. Gương mặt anh cứng đờ, cuối cùng cất giọng khẽ khàng: “Phải!”
“Một năm sau, anh sẽ cam tâm tình nguyện thả tôi đi?” Cô lại hỏi.
Niên Bách Ngạn càng lúc càng không vui: “Phải!”


Tố Diệp nhắm mặt lại, hít sâu một hơi rồi mở mắt nhìn thẳng vào biểu cảm giá băng của anh. Mắt cô cũng chết chóc như một cái giếng khô: “Được, tôi chọn cái thứ hai, làʍ ȶìиɦ nhân của anh một năm!”


Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời, siết chặt nắm đấm trong tay mình rồi châm chọc: “Tôi còn tưởng với cá tính của em sẽ không làm loại nhân tình không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời chứ!”


Anh cố ý dùng hai chữ “nhân tình” để thay cho “tình nhân”, một cách nhắc nhở trực tiếp nhất cho sự lựa chọn của cô.


Tố Diệp hiểu ý của anh, cũng hiểu rằng trong mắt anh hai định nghĩa ấy chẳng có gì khác nhau. Cô cười khẩy, cuối cùng đả kích lại: “Sống với một người ra vẻ đạo mạo, tôi cũng không cần phải tỏ ra quá cao thượng phải không?”


Lực phản kích đó chẳng biết có đủ lớn hay không, nhưng đã thành công khiến sắc mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại. Anh nhìn cô, ép từng chữ một ra khỏi kẽ răng: “Được!” Cuối cùng, anh còn giận dữ bổ sung thêm hai chữ “Được lắm!”
Sau đó anh đứng dậy, rời khỏi phòng khách.


Tố Diệp ngồi yên trên sofa.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đâm vào mắt cô chói lòa.
Đúng thế, cũng tốt…
Bởi vì trong một năm tới đây, cô đã hạ cấp trở thành tình nhân của Niên Bách Ngạn…
Ngày mười bảy, đám người của Sát chính thức bắt đầu giao dịch.


Địa điểm giao dịch là tại một căn nhà kho đã bỏ hoang, diện tích khoảng hơn hai trăm mét vuông.
Thời gian là mười giờ sáng.
Hàng là ma túy đá cao cấp nhất trị giá một tỷ đô la Mỹ.


Bên mua là một sòng bạc ngầm, hang ổ đặt tại Malaisia, sau khi mua hàng thành công, chi nhánh tại Malaisia sẽ vận chuyển tới các quốc gia châu Á, một trong số đó có Ma Cao, Trung Quốc, rồi từ Ma Cao tuồn vào nội địa.


Giống như một động mạch chủ đi phân phát máu, để máu không ngừng được lưu thông khắp cơ thể. Đương nhiên, với những kẻ hút chích ma túy mà nói, ma túy đá chính là máu của chúng.


Cảnh sát Trung Quốc đã toàn lực hợp tác với các đơn vị cảnh sát tại Việt Nam, Malaisia để cùng chung sức phá hỏng lần giao dịch này.
Còn Tố Khải đang yên lặng đợi thời khắc này tới.


Trong một trung tâm chỉ huy bí mật, cán bộ cao cấp của ba quốc gia đã họp mặt lần cuối cùng để quyết định phương án hành động.
Các đặc cảnh lần lượt chia ra hành động.


Trước khi xuất quân, cục trưởng Tống đã đưa ảnh của Tố Khải tới hệ thống nội bộ, phòng trường hợp người mình đánh người mình.
Từng giây từng phút trôi qua.
Trong nhà kho.
Mười giờ vừa điểm, cánh cửa nhà kho được mở ra rất chuẩn giờ.


Người mua là một người đàn ông trung niên hùng hổ, cao to lực lưỡng, phía sau dẫn theo vô số vệ sỹ. Đi ở hàng trước, có mấy tên vệ sỹ xách hòm trong tay. Không cần đoán cũng biết trong đó là một số tiền khổng lồ.


Nhân lúc hai bên đang kiểm tra hàng của nhau, Khaki đi tới bên cạnh Tố Khải, nhẹ nhàng ôm lấy anh rồi thở dài: “A Phong! Kết thúc lần giao dịch này chúng ta đi du lịch đi! Trước giờ em vẫn rất muốn tới biển Aegean*, nhưng chưa được đi bao giờ.”


*Biển Aegean là một vùng vịnh nối dài của Địa Trung Hải nằm giữa nam Balkan và bán đảo Anatolia, giữa Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ. Nó nối liền với biển Marmara và biển Đen về phía bắc thông qua eo Dardanelles và Bosphore. Quần đảo Aegean nằm trong biển này. Vùng Aegean bao gồm chín tỉnh ở tây nam Thổ Nhĩ Kỳ, trong những phần giáp với biển Aegean. Trong tiếng Trung nó còn có tên là biển tình yêu.


Bây giờ tâm tư của Tố Khải đặt hết cả vào mấy người kia, chỉ đợi khoảnh khắc đối phương giao dịch, làm gì còn đầu óc nghe Khaki nói gì. Anh bèn tùy ý trả lời qua quýt: “Em đi nhiều nơi như vậy, sao lại chưa tới Aegean?”


“Vì nơi đó rất thiêng liêng. Em cảm thấy, mình chưa xứng tới đó.” Khaki vẫn dựa vào lòng anh, ngước lên nhìn anh: “Nhưng từ sau khi quen anh, em cảm thấy em nhất định phải tới Aegean một lần… cùng người đàn ông mà em yêu thương nhất!”


Tim Tố Khải chợt run lên. Anh cúi đầu xuống nhìn cô ta. Anh không ngờ cô ta lại có suy nghĩ ấy. Anh đang định nói điều gì đó để gạt đi thì đã thấy Sát và người mua bắt đầu giao dịch. Anh không suy nghĩ gì, lập tức bóp nát máy theo dõi giấu ở cổ tay.


Gần như chỉ một giây sau, các đặc cảnh xông vào nhà kho, ai nấy đều súng ống sẵn sàng: “Đứng yên! Giơ tay lên!”