Đêm rất yên tĩnh.
Dường như chỉ còn nghe thấy tiếng ánh trăng thơ thẩn ngoài cửa sổ.
Sau khi đẩy cửa đi vào phòng, không hiểu sao Niên Bách Ngạn bỗng bước rón rén.
Qua ánh trăng, anh nhìn thấy một cái bóng nhỏ xíu nằm trên giường, trùm chặt chăn, co rụt lại thành một đống mờ mờ.
Niên Bách Ngạn chợt chau mày rồi đi tới trước giường.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng: “Dậy mặc quần áo vào, bác sỹ sắp tới rồi!”
Trên giường không một chút phản ứng, thậm chí đến một động tác hồi đáp lại cũng không có.
Sự lạnh nhạt của người con gái khiến gương mặt Niên Bách Ngạn lộ vẻ không vui. Một ngọn lửa không tên thiêu đốt trái tim anh, dường như còn ɭϊếʍƈ vào đôi mắt anh. Anh sốt ruột nói: “Dạy mau cho tôi!”
Lời giải thích của anh là, anh vẫn chưa muốn cô chết dễ dàng như thế.
Nhưng Tố Diệp không hề đáp lại.
Dưới tầm chăn là những đường nét bất động. Trăng lạnh như nước. Có mấy tia sáng hắt lên lớp chăn mỏng. Niên Bách Ngạn càng nhìn ánh trăng càng cảm thấy đáng nghi. Rèm cửa vẫn chưa khép, y nguyên như lúc nãy khi anh lên thay quần ngủ.
Anh rất hiểu Tố Diệp.
Cô ngủ không được ngon giấc, thế nên lúc ngủ nhất định phải kéo chặt rèm cửa lại. Về điểm này cô lại không giống Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn đã quen dậy sớm. Có những khi trời mới vừa tờ mờ sáng anh đã dậy rồi. Rèm cửa đối với anh mà nói chẳng qua chỉ có tác dụng trang trí, che bớt ánh sáng. Nhưng từ sau khi Tố Diệp dọn về ở cùng anh, anh đã phải thuê người làm lại rèm cửa, lựa chọn toàn bộ các chất liệu có tính năng chắn sáng tốt.
Nhưng tối nay, trăng sáng vằng vặc, rèm cửa mở toang.
Niên Bách Ngạn chuyển tầm mắt từ rèm cửa xuống giường ngủ. Tố Diệp yên tĩnh đến nỗi không động đậy chút nào. Thậm chí đến cả lồng ngực cũng không phập phồng khi thở. Đôi mắt Niên Bách Ngạn chợt xao động. Một dự cảm chẳng lành nhanh lướt nhanh qua đầu anh. Anh giơ tay lật tung tấm chăn lên. Sau khi nhìn rõ tình hình thật sự phía dưới thì đôi mắt ấy nhuốm một màu giá lạnh đến rợn người.
Anh buông tay. Chiếc chăn theo sức mạnh của anh rơi xuống đất.
Hai chiếc gối được xếp dọc, dường như dang giễu cợt anh bây giờ mới biết đã quá muộn màng.
Niên Bách Ngạn đứng sững nơi đầu giường. Gân xanh gồ lên giữa trán. Bờ môi anh mím chặt lại thành một đường thẳng, cùng khuôn cằm cứng đờ tạo nên một sự phẫn nộ đầy băng giá.
Đôi mắt anh tựa như ánh trăng ngoài kia, càng nhìn càng lạnh.
Anh giơ tay bấm điện thoại ở đầu giường.
Ngay lập tức, chị Trần vội vàng chạy lên tầng hai, lo lắng đi vào phòng ngủ: “Thưa anh?”
Chị ta hiểu lầm rằng Tố Diệp xảy ra chuyện gì, lập tức giải thích: “Bác sỹ sắp tới rồi…”
“Cô ấy đi lúc nào?” Niên Bách Ngạn lạnh lùng ngắt lời chị Trần.
Chị Trần ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại. Ban đầu chị ta còn tưởng rằng anh đang hỏi cô gái vừa ra khỏi nhà khi nãy. Nhưng ngay sau đó Niên Bách Ngạn đột ngột quát lên giận dữ, gần như có thể lật tung cả trần nhà lên.
“Tố Diệp rời khỏi biệt thự từ khi nào?”
Chị Trần giật nảy mình vì giọng quát của anh. Lúc này chị ta mới trợn trừng mắt, nhìn rõ cảnh tượng trước mặt. Không nhìn không sao, vừa nhìn chị ta đã hồn bay phách lạc. Chuyện… Chuyện này là thế nào?
“Thưa… Thưa anh! Cô Tố thật sự đã quay về phòng rồi…” Chị Trần như sắp khóc tới nơi, vội vàng giải thích: “Tận mắt tôi nhìn thấy cô ấy đi vào phòng ngủ. Tôi cũng làm đúng theo yêu cầu của anh, trước khi anh quay về phòng tôi đã khóa chặt cửa phòng lại. Cô ấy… Cô ấy không thể biến mất được!”
Một con người đang yên đang lành sao có thể nói biến mất là biến mất chứ?
Niên Bách Ngạn tin rằng chị Trần không nói dối. Cửa phòng đích thực đã được khóa chặt. Lúc vào, anh cũng phải mở khóa trước.
Anh cố gắng bình tĩnh lại. Đôi mắt sắc bén lướt nhanh khắp phòng một lượt, cuối cùng dừng lại nơi ban công. Mắt anh chợt sắc lại, anh sải bước tới trước.
Anh đẩy cánh cửa ra, bước nhanh ra ngoài ban công.
Chị Trần nhìn thấy cũng hoảng hốt, cũng nhanh chóng đi ra theo. Chị ta nhìn xuống dưới theo ánh mắt Niên Bách Ngạn rồi chợt há hốc mồm. Chỉ còn thấy một chiếc khăn tắm bị cắt thành mấy dây, sau đó bện lại như dây thừng. Một đầu buộc vào lan can ban công, một đầu vẫn còn đang lơ lửng, vắt vẻo ngoài không trung.
Chị ta bàng hoàng, con ngươi như sắp rớt ra ngoài: “Cô Tố… Sao cô ấy có thể…”
Từ phòng ngủ tới thảm cỏ dưới nhà cao ba tầng lầu. Một người con gái bé nhỏ như thế sao dám nhảy từ trên này xuống?
Nhưng Niên Bách Ngạn lại có vẻ bình tĩnh.
Anh rút chiếc khăn tắm được thắt thành dây thừng ra, sờ vào thấy vẫn còn ướt. Anh nghiến răng nghiến lợi. Tố Diệp! Cô thông minh thật đấy, lại còn biết làm ướt khăn tắm!
Đây là loại khăn tắm có tính thấm nước cực tốt. Khi thấm nước, rồi cắt thành từng dây, bện vào nhau sẽ vô cùng chặt chẽ. Nhìn độ dài này ít nhất có thể xuống được một nửa độ cao. Là anh quá sơ ý. Anh quên không nhắc nhở chị Trần, Tố Diệp là cao thủ leo núi!
Tố Diệp đã từng leo tay không lên tòa nhà văn phòng, rồi chui vào tầng hai một cách thuận lợi, rồi xuất hiện một cách thần kỳ trước cửa phòng làm việc của anh. Cô cũng đã từng lợi dụng thân cây để nhảy từ tầng hai xuống. Cô còn dương dương tự đắc nói với anh rằng, những cao thủ leo núi như cô có thể coi bất kỳ thứ gì là dụng cụ, lợi dụng một một điểm tựa để đạt được mục đích một cách hoàn hảo.
Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. Vậy mà anh lại quên mất điều này!
“Thưa anh! Cô Tố… có lẽ chưa đi được xa. Trên đảo cũng không có đường thoát…”
“Đưa di động cho tôi!” Giọng Niên Bách Ngạn hạ xuống rất thấp, rất thấp, mang theo một sự kiềm chế rõ ràng trước khi bão tố ập tới.
Chị Trần vội vàng đi vào phòng sách, mang di động của anh tới.
Niên Bách Ngạn nắm chặt di động trong tay, hơi nheo mắt lại rồi ấn nhanh một dãy số. Đợi tới khi đối phương nhận máy, anh mới cất giọng lạnh lùng: “Joey! Thuyền của cô đi tới đâu rồi!”
Tố Diệp lặng lẽ nép vào một góc kín của thuyền, nghe thấy cô gái kia vui vẻ nói một câu: “Vậy thì vất vả cho anh rồi, tôi nghỉ ngơi một lát!”
Có lẽ cô ta đang nói chuyện với thuyền trưởng. Sau đó cô nghe thấy tiếng cô ta chạy chân sáo xuống phía dưới.
Tố Diệp nín thở, đợi cho tiếng bước chân biến mất mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy tốc độ của tàu có vẻ đang nhanh dần, bên tai vẫn là tiếng sóng biển rì rào.
Tuy rằng không nhìn được tình hình bên ngoài, nhưng cô biết có lẽ tàu đã ra tới giữa biển rồi.
Tố Diệp không thể không khâm phục thể lực của cô gái đó, sau khi mây mưa với Niên Bách Ngạn mà vẫn còn sức lực đi ngay trong đêm. Nhưng cũng may cô ta làm vậy, nếu không Tố Diệp còn phải đợi cả đêm.
Lúc hai người bọn họ quay lên gác, sau khi nôn thốc nôn tháo, Tố Diệp vô tình nghĩ tới một vấn đề. Đó chính là, họ lên đảo bằng cách nào? Cô gái đó cũng phải rời đi chứ? Vậy thì, khi cô ấy đi cũng ngồi máy bay trực thăng sao?
Ngay vào lúc cô đang lưỡng lự thì nghe thấy tiếng chị Trần nói điện thoại, hình như là sửa thuyền gì đó.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Tố Diệp. Cô bạo dạn suy đoán lai lịch của con thuyền này. Hơn nữa cô thấy chị Trần dặn dò người đó với vẻ khá khẩn trương, cần phải làm gì đó thật nhanh. Thế nên cô cảm thấy, chiếc thuyền này chắc chắn là của người con gái đó. Vì hình như Niên Bách Ngạn chỉ ngồi máy bay trực thăng.
Nhưng bất luận thế nào, cô cũng cảm thấy đây là một cơ hội cực tốt.
Thế là, cô trở về phòng ngủ dưới sự quan sát của chị Trần, nghe thấy tiếng chị ta khóa ngoài.
Cô cười khẩy, rồi lập tức bắt đầu kế hoạch chạy trốn, không chậm trễ một giây.
Thật ra ban đầu cô cũng chưa định tẩu thoát. Chẳng qua cô muốn xem xét tình hình cụ thể. Nếu có thể lợi dụng được con thuyền là tốt nhất. Nếu không thành công cô cũng có thể lặng lẽ leo trở về phòng ngủ, dẫu sao thì trong ngoài cánh cửa sát sàn đều có thể mở được.
Ông trời vẫn còn rủ lòng thương cô.
Khi cô nhìn thấy con thuyền đó, bất ngờ phát hiện ra rằng nó là một chiếc tàu thủy hào hoa thì suýt nữa cảm tạ ơn trời đất. Bao lâu này cô không ngừng quan sát tình hình của hòn đảo, từ sự kỳ vọng ban đầu cuối cùng biến thành thất vọng. Cô biết, nếu không có phương tiện giao thông thì bất luận thế nào cô cũng không thể rời khỏi hòn đảo này.
Niên Bách Ngạn không phải kẻ ngốc. Cho dù cô trốn đi mà không có phương tiện chạy trốn thì anh cũng sẽ không hoảng hốt. Anh biết cô chạy không thoát, trừ phi nhảy xuống biển tẩu thoát.
Tiếc là, cô không biết bơi. Quan trọng hơn cả là, giữa biển cả mênh mông này, nhảy xuống chắc chắn là tìm cái chết. Chẳng ai lại ngu ngốc tới mức chọn cách thức tự sát này để đào tẩu.
Cô trốn trong bóng tối, nghe thấy thợ thuyền dùng thứ tiếng Anh lưu loát nói chuyện điện thoại, còn cần khoảng mười lăm phút nữa thuyền mới được sửa xong. Cuộc điện thoại này có lẽ là gọi cho chị Trần, cũng có thể là gọi cho Niên Bách Ngạn. Tố Diệp không quan tâm, cô chỉ để tâm tới con số mười lăm phút mình vừa nghe được!
Cũng tức là, mười lăm phút sau thuyền có thể xuất phát.
Vậy thì, mười lăm phút này đủ để cô trốn kỹ mà không bị phát hiện.
Chỉ có duy nhất một cơ hội này thôi, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Cứ như vậy, cuối cùng Tố Diệp ẩn nấp lên thuyền. Cô len vào một vị trí trông có vẻ là một phòng để đồ, bên trong đặt rất nhiều nước ngọt dự trữ. Cô vui mừng khôn xiết. Cho dù không có lương thực để ăn, chỉ cần dựa vào chỗ nước ngọt này thôi cô cũng có thể cầm cự được.
Đương nhiên, Tố Diệp cũng đã dự tính tới trường hợp xấu nhất.
Một khi cô tiểu thư đó rời khỏi, Niên Bách Ngạn sớm muộn gì cũng sẽ quay về phòng ngủ và phát hiện ra việc cô bỏ trốn. Vậy thì rất có thể anh sẽ bắt tàu quay đầu lại.
Cũng vì vậy Tố Diệp đã chuẩn bị phương án ứng phó khi cần thiết.
Nếu thuyền thật sự quay đầu, cùng lắm thì trong lúc Niên Bách Ngạn tìm kiếm, cô sẽ trốn xuống dưới đáy tàu. Cô không biết bơi, nhưng nhịn thở chắc là được chứ. Trước khi lén lút lên tàu cô đã quan sát kỹ hình dáng và những công cụ có thể lợi dụng của nó, muốn nấp đến khi Niên Bách Ngạn rời khỏi tàu có lẽ không thành vấn đề.
Điều duy nhất cô sợ chính là ngay cả đáy tàu Niên Bách Ngạn cũng tìm ra.
Mặc kệ sống hay chết, cứ đánh cược một lần vậy!
Chiếc thuyền hệt như một chiếc xe hơi hào nhoáng trên mặt đất, vừa nhanh vừa chắc chắn. Phòng chứa đồ rất gần với boong tàu, thế nên cả quá trình cô đều nghe rõ mồn một tiếng sóng biển đánh vào thân tàu.
Biển đêm như một đứa trẻ đang say ngủ, chỉ thi thoảng mới có một con sóng dạt qua.
Tố Diệp không ngừng tự nhắc nhở bản thân phải luôn tỉnh táo.
Nhưng dần dần, mí mắt cô bắt đầu đánh nhau, càng lúc càng gà gật.
Cô bắt đầu ân hận rằng mình không tìm chỗ ẩn nấp nào có cửa sổ. Một là cô có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Hai là nếu thật sự Niên Bách Ngạn có lên thuyền tìm người, cô cũng không cần nhảy lên boong tàu trước.
Trong phòng để đồ, Tố Diệp dựa vào một bình nước, ngáp lên ngáp xuống.
Cô ngồi co rụt hai chân lại, chống cằm lên đầu gối. Mỗi lần sắp gục cô lại bấu mạnh lên người một cái, sau đó bắt đầu nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào.
Chiếc thuyền này rồi sẽ đi tới đâu cô còn chưa hay biết. Nhưng kiểu gì nó cũng phải cập vào bờ. Vào bờ là có thể gặp được người, gặp được người là sẽ có đường đi. Dù thế nào, cô đều có thể trở về Bắc Kinh.
Tố Diệp đang ầm cổ vũ bản thân. Cô thấy trong chiếc bình trong suốt còn dập dềnh một ít nước. Cô mở ra, giơ tay vốc một nắm, đập mạnh lên mặt. Nước mát ít nhiều cũng có thể làm cô tỉnh táo hơn, xua đi cơn buồn ngủ.
Trên đời này không có bố mẹ nào không hy vọng được nhìn thấy con mình kết hôn rồi sinh con đẻ cái.
Ngoại trừ bố mẹ của Lâm Yêu Yêu.
Thế nên, khi họ vừa biết lần này Lâm Yêu Yêu chủ động chia tay với Đinh Tư Thừa, ban đầu còn sững sờ, sau đó thì bà Lâm thở dài một tiếng.
Giống như nhẹ nhõm, lại giống như thanh thản.
Theo như lời bà Lâm nói thì: May mà con gái mình không lấy Đinh Tư Thừa.
Còn khi Diệp Uyên lấy tư cách bạn trai của Lâm Yêu Yêu, một lần nữa quang minh chính đại ở lại nhà của Lâm Yêu Yêu thì hai ông bà Lâm hớn hở như hoa. Nhất là bà Lâm, gần như có thể dùng từ “vui như phát điên” để biểu đạt sự quý mến của bà dành cho Diệp Uyên.
Thấy mẹ nhìn Diệp Uyên như nhìn con trai mình, cõi lòng Lâm Yêu Yêu đầy bi thương.
Đinh Tư Thừa đã phạm một sai lầm, khiến cô chụp lên đầu cái mũ “tự sát vì tình”. Từ đó về sau, bố mẹ cô đã coi Đinh Tư Thừa là kẻ thù. Kể cả là khi cô quyết định lấy Đinh Tư Thừa, bố mẹ cũng chưa hề nghĩ sẽ chúc phúc cho cô.
Còn sai lầm của Diệp Uyên là khiến cô hoàn toàn gắn cái mác phản bội. Nhưng từ nay trở đi, bố mẹ cô lại coi Diệp Uyên là ân nhân. Dẫn rằng cô vẫn không hề giấu giếm sự cô đơn của mình trước mặt bố mẹ, thì họ vẫn khuyên nhủ rằng: Diệp Uyên thật lòng với con đấy, nó chắc chắn là một người tốt.
Lâm Yêu Yêu rất muốn kể cho bố mẹ sự thật, rằng cô đã bị Diệp Uyên ức hϊế͙p͙ ra sao, rằng tại sao cô không thể làm đám cưới với Đinh Tư Thừa nữa.
Diệp Uyên tự cho mình là bạn trai chính thức của cô từ buổi họp thường niên.
Với một danh phận đầy long trọng, chủ tịch của tập đoàn Tinh Thạch, đại cổ đông của hội đồng quản trị, con trai trưởng của nhà họ Diệp, anh đích thân tới dự buổi họp thường niên.
Khi ấy, tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn, không hề xuất hiện. Chỉ có Hứa Đồng thay mặt anh ấy nói với mọi người mấy câu.
Tới tận bây giờ, Lâm Yêu Yêu vẫn chưa gây dựng được tình bạn thân thiết với Niên Bách Ngạn, tuy rằng quan hệ giữa anh ấy và Tố Diệp đã rùm beng khắp mọi nơi.
Vì anh ấy là cấp trên của cô, là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Vì anh ấy nổi tiếng là người thiết diện vô tư . Thế nên đối với Niên Bách Ngạn, ngoài sự kính trọng, Lâm Yêu Yêu còn có phần nể sợ.
Thế nhưng trong buổi họp ấy, cô lại bất ngờ chờ đợi sự xuất hiện của Niên Bách Ngạn.
Vì anh ấy có xuất hiện thì Tố Diệp mới xuất hiện.
Mà Tố Diệp tới thì cô có thể tìm được người để giãi bày tâm sự.
Cô đã đè nén quá lâu rồi.
Vậy mà Niên Bách Ngạn không tới.
Có người nói anh đã đi nghỉ phép, vì tập đoàn Tinh Thạch năm nào cũng biến thái tới nỗi dồn buổi họp thường niên tận sát cuối năm.
Ngay cả tổng giám đốc cũng chịu không nổi, đã phải nghỉ phép đi đón năm mới trước rồi.
Còn có người nói, bác sỹ Tố cũng không tới, thế nên, hai người họ đã cùng nhau đi nghỉ dưỡng rồi.
Còn địa điểm ở đâu thì cũng bị mọi người suy đoán ra vô vàn đáp án.
Có người nói họ tới mấy thị trấn nhỏ ở châu Âu thưởng thức một phong cách sống chậm rãi, thư thả. Lại có người cho rằng họ đang trải qua những ngày tháng lãng mạn bên bờ biển Đại Tây Dương. Còn có người đoán họ đã tới Nam Cực ngắm chim cánh cụt. Nhưng lại có người bảo họ chẳng đi đâu cả, mà mà cùng nhau trốn ngay tại một góc nào đó ở Bắc Kinh này, trải nghiệm thế giới của hai người.
Lâm Yêu Yêu biết Tố Diệp đã đi chơi cho khuây khỏa.
Cô nghe mợ cô ấy nói vậy.
Thế nên, trong buổi họp, cô không đợi được Tố Diệp. Thậm chí cả Diệp Ngọc cũng không có mặt.
Nếu Diệp Ngọc tới, chưa biết chừng với sự bất mãn của cô ta dành cho Tố Diệp, cô ta sẽ lại xả ra mấy câu tức giận, nhân tiện tiết lộ vị trí hiện giờ của Tố Diệp.
Diệp Uyên xuất hiện vô cùng rực rỡ, đích thực đã làm mê mẩn rất nhiều cô gái.
Nhưng tận cuối buổi họp, trước mặt đông đảo mọi người, anh lại tặng cô một bó hoa lớn.
Một bó hoa hồng trắng viền xanh.
Những cánh hoa trắng muốt, tinh tế kéo dài suốt cả bó hoa. Độ nở của mỗi bông hoa cũng gần như tương đồng. Cùng với những hoa cỏ xanh mướt làm nền, chúng như những viên trân châu được khảm lên cuộc đời.
Trước mặt tất cả mọi người, anh đã nói với cô: Yêu Yêu, làm bạn gái của anh nhé!
Rồi sau khẽ ôm cô khi cô còn chưa kịp chuẩn bị, thì thầm bên tai cô: Hình như em không có sự lựa chọn nào khác đâu!
Khiến cho tất cả mọi người đều biết.
Sau đó, cô thật sự không nhịn được nữa mới nói với anh rằng: Cho dù trước đây tôi đã từng nợ anh, từng có lỗi với anh, nhưng Diệp Uyên! Anh đã báo thù thành công rồi, anh còn muốn trêu ghẹo tôi tới lúc nào nữa?
Diệp Uyên liếc nhìn cô rồi cười nói: Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy theo đuổi một người con gái là một chuyện khá thú vị.
Lâm Yêu Yêu, bây giờ Diệp Uyên chỉ đang ngông cuồng hưởng thụ những đau khổ mà một tay anh mang lại cho cô mà thôi. Anh tìm thấy niềm vui trong đó, nhìn cô sống không bằng chết.
Rồi anh lại càng đường hoàng xuất hiện trước mặt bố mẹ cô, diễn màn kịch cô và anh đã làm lành lại như xưa. Bố mẹ cũng tiếp tay cho anh, vừa thấy Đinh Tư Thừa tới cửa tìm cô là đuổi thẳng.
Cô không dám gặp Đinh Tư Thừa, cũng không muốn gặp lại anh ấy nữa.
Có rất nhiều lúc, quan hệ giữa con người với con người thay đổi chỉ trong nháy mắt. Ví dụ như cô và Đinh Tư Thừa, hay như cô và Diệp Uyên.
Tất cả đã không thể quay lại như xưa nữa.
Khi Diệp Uyên ăn cơm tại nhà cô xong, mẹ cô ra sức xúi bẩy, bảo cô tiễn anh về.
Lâm Yêu Yêu cảm thấy thật nực cười. Anh đã đánh thuốc rồi chiếm đoạt cô, cô lại còn phải xuống tiễn?
Nhưng Diệp Uyên lại nắm tay cô ra khỏi cửa vô cùng ân ái ngay trước mặt bố mẹ rồi kéo thẳng cô lên xe.
Bao nhiêu lâu nay, cô vẫn cố kìm chế. Mỗi ngày cô đều mất ngủ, bất luận là về tinh thần hay thể xác đều rệu rã. Cô không biết làm sao mới có thể vượt qua những tháng ngày khổ sở này. Dường như là không có phương hướng.
Diệp Uyên ngồi ở ghế lái không cho xe chạy ngay.
Anh quay mặt sang nhìn cô.
Sau đó sát lại gần.
Lâm Yêu Yêu nắm chặt tay lại theo phản xạ, cả người căng ra.
Diệp Uyên làm thinh trước sự căng thẳng và bài xích của cô, cứ thế cướp lấy đôi môi cô.
Môi lưỡi anh nhiệt tình và kích liệt cạy mở miệng cô, tấn công đầu lưỡi và mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng cô một cách đầy kỹ thuật.
Cô có thể cảm nhận được bờ vai rộng lớn của anh đang đè chặt lên người mình, làm bả vai cô đau nhức.
Hai tay cô buông thõng bất lực, cũng chẳng phản kháng, chỉ nhắm chặt mắt.
Sự im lặng của cô không hề làm Diệp Uyên tức giận. Cuối cùng môi anh rời khỏi môi cô, rồi bạo dạn lướt xuống dưới cổ.
Bàn tay thuần thục len vào trong áo sơ mi của cô.
Từng ngón tay hơi giá lạnh của người đàn ông làm người cô run lên.
Lâm Yêu Yêu muốn khóc, thế là cô nhắm nghiền hai mắt, sống mũi cay cay.
Diệp Uyên thủ thỉ bên tai cô, hơi thở khàn khàn mang theo dục vọng rõ ràng: “Tối nay về nhà với tôi!”
Anh đưa ra một lời mời không thể thẳng thắn hơn.
Không, đối với anh mà nói, đó chỉ là mệnh lệnh.
Cô chìm trong một hồ băng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh chiếc giường đó, kinh hãi tột cùng.
Gần đây, ký ức về buổi tối đó mỗi ngày một rõ nét.
Cô nhớ được anh đã bế cô lên giường như thế nào, cởi quần áo của cô ra sao, rồi môi anh đã di chuyển dọc cơ thể cô thế nào.
Khi anh đè lên người cô, cô đau đớn tưởng chết. Nỗi đau ấy vừa là cơn đau trên thể xác, càng là nỗi đau tận đáy lòng.
Anh chỉ hưng phấn rong ruổi, thở dốc trên cơ thể cô…
Cô biết khoảng thời gian này anh đang thích thú trải nghiệm cảm giác người đi săn truy đuổi thú săn. Thế nên cô nhẫn nhịn, nhẫn nhịn một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy nhàm chán với trò chơi này.
Nhưng, giờ phút này đây khi nghe thấy yêu cầu của anh, cô không thể im lặng mãi được nữa. Cô nói: Diệp Uyên! Anh đừng có cậy mình giàu có rồi ức hϊế͙p͙ người quá đáng, cũng đừng suốt ngày mang thứ đó ra uy hϊế͙p͙ tôi. Tôi không sợ đâu, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Diệp Uyên bỗng bật cười, rút tay về, giơ tay vuốt nhẹ đầu cô: “Sao tôi ức hϊế͙p͙ em được? Chẳng qua là tôi cảm thấy dù sao chúng ta cũng lên giường rồi. Chuyện này đối với tôi và em mà nói cho dù có xảy ra thêm lần nữa cũng đâu có sao, phải không?”
“Anh trêu đùa tôi như thế này vui lắm sao? Có đã không?” Ngón tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay.
Diệp Uyên ghé sát vào cô có vẻ rất hứng thú. Cánh tay anh vòng qua eo cô, vô cùng mờ ám: “Trước mắt tôi chỉ biết em là người có thể khiến tôi sung sướng nhất khi ở trên giường. Người em mềm đến nỗi có thể ép ra nước được. Quan trọng hơn cả là, em chặt kinh khủng. Tối đó em cắn chặt tôi, hại tôi lần nào cũng suýt nữa phải buông vũ khí đầu hàng trước. Yêu Yêu! Sao em vẫn còn chặt như cô bé con vậy? Là tôi may mắn gặp được em, hay tại Đinh Tư Thừa quá nhỏ không thể thỏa mãn được em?”
Lâm Yêu Yêu nhìn thẳng về phía trước, để mặc cho hơi thở của anh quấn chặt lấy cô. Cô cắn chặt răng, lắng nghe từng câu trêu chọc kèm theo sỉ nhục ấy, sắc mặt trắng bệch. Một lúc lâu sau, cô lên tiếng: “Anh nói xong chưa?”
Dứt lời, cô giơ tay mở cửa xe.
Nhưng Diệp Uyên đã đè tay mình lên mu bàn tay cô, rồi nói: “Tôi biết khi một người bị ép vào đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được, giống như tôi, cũng giống như em đã chết một lần. Nhưng Yêu Yêu! Em phải biết rõ một điều, có những lúc bản thân em còn chưa tới mức “cá chết lưới rách” thì bố mẹ em đã gánh chịu trước rồi.”
Lâm Yêu Yêu như bị người ta đập dính tại chỗ.
“Diệp Uyên tôi từ lâu đã bị người ta gắn cho cái mác cậu chủ phong lưu thế nên tôi cũng chẳng quan trọng. Đương nhiên, em còn trẻ cũng không quan tâm, cùng lắm thì bỏ đi cho xong. Nhưng còn bố mẹ em thì sao? Hay là Đinh Tư Thừa mà em vẫn ngày đêm nhung nhớ chẳng hạn? À, tôi còn một câu phải nhắc em. Ảnh của em còn rõ nét hơn ảnh của Tiểu Diệp nhiều. Trừ phi em có một trái tim mạnh mẽ hơn cả nó.”
Lâm Yêu Yêu gần như trở nên ngừng thở.
Một lúc lâu sau cô mới thở lại, hơi thở mỏng như tơ.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Diệp Uyên nhìn cô, nói nhẹ bẫng: “Hôn lễ của em và Đinh Tư Thừa vốn dĩ sẽ tổ chức vào đầu năm nay phải không? Anh có ý này, muốn nói cho em nghe, em xem có thích hợp hay không?”
Lâm Yêu Yêu quay đầu nhìn anh ta. Không hiểu sao, trái tim cô bỗng đập thình thịch, một dự cảm không lành chợt lan nhanh.
“Hôn lễ vẫn tổ chức như bình thường, chỉ có điều chú rể đổi thành tôi, thế nào?” Diệp Uyên nhắng nhít nói.
Lâm Yêu Yêu giật thót, kinh hoàng nhìn anh.
“Em lấy ai cũng là lấy, tôi cưới ai cũng là cưới, chi bằng em lấy tôi, vẹn cả đôi đường!”
Lâm Yêu Yêu hớp một ngụm khí lạnh, rất lâu sau mới nói: “Diệp Uyên! Anh điên rồi!” Cô thật sự chẳng hiểu trong đầu anh nghĩ gì.
Nhưng Diệp Uyên coi như không nhìn thấy sự hoảng hốt của cô. Anh hơi cúi xuống, chậm rãi nói với cô: “Không… Tôi nghiêm túc đấy!”
Thân tàu hơi lắc lư. Tố Diệp đang ôm bình nước ngọt, đầu hơi dựa lên nắp bình, cũng theo đó giật mình tỉnh giấc.
Cô rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện chẳng biết mình đã thϊế͙p͙ đi từ lúc nào.
Cổ cô đau đớn không chịu nổi.
Cô đã coi bình nước ngọt là cái gối.
Chỉ có nguồn sáng vụn vặt, Tố Diệp không thể biết được tình hình bây giờ như thế nào rồi.
Cô dỏng tai lắng nghe kỹ càng, tiếng sóng biển đã nhỏ đi rất nhiều.
Đã vào cảng rồi sao?
Tố Diệp đã không còn buồn ngủ nữa, vội vàng táp chút nước ngọt lên để rửa mặt, lúc này cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Đã đi tới đâu rồi?
Sao có cảm giác thuyền không đi nữa nhỉ?
Đang mải suy nghĩ thì cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn vọng tới. Hình như là ở trên boong tàu, lại giống như trong hành lang. Chỉ cảm thấy thanh âm vọng lại khắp bốn phía.
Tố Diệp lập tức đứng dậy, cảnh giác nấp sau cánh cửa phòng chứa đồ. Dự cảm không lành trong lòng cô lan ra như hàng ngàn lớp sóng…
Sự bất an của Tố Diệp là có căn cứ.
Cô có thể nghe được những nguy hiểm toát ra từ những bước chân vội vã ấy. Hơn nữa theo tiếng bước chân, nguy hiểm cũng mỗi lúc một rõ nét.
Không phải chỉ có một người.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tố Diệp chính là: Những người này tới để bắt cô.
Chẳng mấy chốc, suy nghĩ đó đã ứng nghiệm.
Có tiếng người thô lỗ, cộc cằn hét bên tai cô: “Lục soát cho tôi! Không được bỏ sót bất kỳ góc nào!”
Cuối cùng Tố Diệp cũng tin chắc thuyền đã dừng lại.
Những người này hung hăng, dữ dội, chắc chắn là nghe theo sai bảo của Niên Bách Ngạn.
Có trách thì trách cô ngủ quá say, thuyền dừng lại lúc nào cũng không biết.
Bây giờ phải làm sao đây?
Tố Diệp thầm cầu nguyện trong lòng rằng người họ muốn tìm kiếm không phải là cô. Cô thà gặp phải hải tặc hoặc người con gái vốn dĩ đã có thù đó. Nhưng, đối với mấy chuyện này cô thà chủ động chiến đấu cũng không thể ngồi đây chờ chết.
Hít sâu một hơi, cô chuồn ra trước cửa, nhẹ nhàng kéo cánh cửa phòng chứa đồ ra. Bên ngoài vẫn tối đen như mực.
Đêm đen thậm chí còn tĩnh mịch hơn cả cái chết.
Vì thế trên mặt biển mênh mông này, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chỉ còn là bóng tối dày đặc.
Lại có tiếng bước chân chạy tới.
Tố Diệp vội vàng đóng cửa lại, yên lặng đợi cho bước chân đi qua. Lúc này cô mới chuồn nhanh ra khỏi phòng chứa đồ, chạy về phía ngược lại hướng có tiếng bước chân.
Vị trí có thể tới được nhanh nhất chỉ còn boong tàu.
Hoặc là cô làm như kế hoạch lúc trước, mạo hiểm nhảy xuống khỏi boong tàu, bất chấp việc có thể đập trúng thân tàu, rồi náu mình dưới đáy tàu. Hoặc là cô nhân lúc họ không để ý, tháo một chiếc xuồng cứu nạn xuống, lặng lẽ chèo ra biển, cùng lắm thì cô làm Robinson một lần.
Hai cách này kỳ thực đều là hạ hạ sách. Quan trọng hơn là, bất luận cô dùng cách nào, cô cũng đều phải nghĩ cách lên được boong tàu.
Mà Tố Diệp vẫn còn lạ lẫm với kiểu du thuyền hào hoa này.
Trước đây khi cô còn du học ở nước ngoài, thường xuyên có những bạn học gia đình có du thuyền, dẫn cô cùng ra biển chơi. Lúc đó cô chỉ mải ngắm biển xanh mây trắng, hay bóng những con hải âu nhẹ nhàng lướt qua đầu những chú cá mập ngoài biển xa.
Nhưng bây giờ, cô đang lâm vào cô độc, lạnh lẽo, thảm khốc, và một tương lai chưa hề biết trước.
Nhưng cô cũng phải cảm ơn mấy người bạn đó, ít nhất thì họ giúp cô biết được kết cấu của loại thuyền này.
Thế nên việc muốn né tránh bọn họ trốn lên boong tàu không làm khó được Tố Diệp.
Cô biết phàm là những kiểu tàu này thể nào cũng có đường thoát hoặc lánh nạn dành cho thuyền trưởng, để một khi gặp phải nguy hiểm khẩn cấp, con đường đó sẽ trở thành con đường xanh lớn nhất để bảo vệ tính mạng.
Cô phải lợi dụng nó để lên được boong tàu.
Con đường này thông thường sẽ gần những nơi có thuyền trưởng, hoặc là phòng nghỉ hoặc là phòng sinh hoạt. Cả hai nơi này đều không thấy bóng dáng của cô gái đó.
Tố Diệp đã chẳng thể suy xét tới cảnh ngộ của mình hiện giờ. chỉ một mực đi tìm lối thoát, rồi dựa vào ấn tượng đi về phía boong tàu.
Trên boong tàu vẫn có những tiếng bước chân hỗn tạp.
Cô thò đầu ra.
Dưới đêm tối, quả nhiên có bốn, năm người đàn ông lực lưỡng. Ngoài ra còn có cô gái kia. Cô ta lo lắng, nói với bọn họ: Mau tìm đi, tiếp tục tìm đi!
Nguyện vọng khao khát được nhìn thấy cướp biển của Tố Diệp thế là đi tong.
Cô biết, chỉ còn lại một tình huống duy nhất.
Niên Bách Ngạn đã bắt đầu ra tay rồi.
Tố Diệp dựa sát lưng vào mạn thuyền, trong lòng dâng lên một cảm xúc đau đớn.
Cô và anh, sao lại đến nông nỗi như ngày hôm nay?
Đã từng.
Đã từng… Đã từng…
Cô và anh đã từng chơi trốn tìm. Cô trốn còn anh tìm.
Cô trốn rất lộ liễu, còn anh thì vờ như không nhìn thấy, nuông chiều cô, nói với cô rằng anh thua rồi, bảo cô mau xuất hiện.
Thế là cô đi ra.
Nhảy vọt lên từ phía sau, tươi cười che chặt hai mắt anh, sau đó mỉm cười hỏi: Anh mau nói đi, phải phạt anh thế nào đây?
Anh cứ để kệ cho cô bịt mắt mình như thế, nói: Em nói đi!
Cô bèn nghiêm túc suy nghĩ.
Kết quả bị anh xoay người ôm chặt lấy. Anh cúi đầu, cố tình cọ khuôn cằm lún phún những sợi râu mới mọc của cô lên má và cổ cô, khẽ cười xấu xa: Thế thì đền thịt đi!
Cô né tránh, giơ tay ra trước mặt anh: Anh Niên à! Lên giường với anh là em phải thu phí gấp đôi đấy.
Anh nói cô tham tiền.
Còn cô thì nói khẩu vị của anh quá tham lam, lần nào cô cũng bị anh giày vò, phải bồi bổ mấy ngày mới lại sức.
Nghĩ tới đây, lòng Tố Diệp chợt chua xót.
Tại con người quá thích tự lừa mình lừa người sao?
Thế nên cho dù bây giờ nhớ lại những chuyện đã qua, cô vẫn cảm thấy anh rất chân thành.
Nhưng nếu như anh thật lòng, thì liệu có những chuyện sau này hay không?
Chí ít, anh cũng sẽ không lệnh cho một người con gái vừa mới lên giường cùng mình, lùng sục khắp thuyền tìm cô.
Tố Diệp hít sâu một hơi. Khi phát hiện cô gái đó và mấy gã đàn ông đã rời khỏi boong tàu từ lâu, cô mới dám thò đầu ra quan sát tình hình.
Vừa nhìn, tim cô đã lạnh đi quá nửa.
Đèn pha trên thuyền đã khởi động kịp thời, chiếu sáng cho mặt biển sáng như ban ngày, huống hồ là boong tàu. Chỉ cần cô đứng lên đó, e là sẽ có người giết ngay tắp lự.
Phía dưới đàn pha là mấy chiếc thuyền cứu hộ đang đung đưa mà mấy chiếc phao cứu sinh, áo phao. Rõ ràng, Tố Diệp không thể không từ bỏ.
Nhìn quanh bồn bề là biển.
Phần còn lại của trái tim cũng lạnh nốt.
Nói cụ thể thì có lẽ là hồn bay phách tán.
Chẳng trách vừa tới boong tàu Tố Diệp đã cảm thấy xung quanh có chút quen mắt. Nhìn kỹ lại thì ra thuyền đã chuyển hướng, đang tiếp cận gần đảo với tốc độ ổn định và chậm rãi nhất.
Mà ngay trên đảo cũng đã được chiếu đèn sáng trưng.
Có lẽ Niên Bách Ngạn đã sai người bật tất cả các nguồn sáng trên đảo, giao hòa cùng ánh sáng trên chiếc thuyền cô đang ở.
Không hiểu sao, một sự hoảng sợ chợt dâng lên trong lòng Tố Diệp. Nỗi hoảng sợ ấy không giống như khi đối mặt với Niên Bách Ngạn.
Dường như cô cảm thấy, mình đã từng trải qua cảm giác khao khát được trốn ra ngoài thế này.
Trong ký ức của cô, dường như có một bàn tay nhăn nheo chìm trong bóng tối, một tiếng cười chói tai, lạnh lẽo, bổ nhào về phía cô.
Tố Diệp rùng mình, một giây sau hoàn toàn mất đi lý trí.
Cô nhanh chóng chạy tới vị trí có bóng râm đổ xuống, định nhảy khỏi thuyền.
Còn muộn nữa, tàu sẽ vào bờ mất.
Nhưng cô quên mất, đối thủ của mình là Niên Bách Ngạn.
Đúng vào lúc cô chuẩn bị nhảy khỏi thuyền. Cô gái đó dẫn theo hai người, không biết từ đầu xuất hiện, lập tức vừa hét vừa xông về phía cô: “Nhanh! Ở kia!”
Hai gã đàn ông chạy rầm rầm về phía cô.
Tố Diệp thấy vậy, bèn né người tránh gã đến trước nhất, tung một đấm vào trúng mũi hắn ta. Hắn ta đau đớn, ôm mũi kêu thảm thiết.
“Trời ạ!” Joey thấy thế vội kêu lớn, rồi hét lên với đám người phía sau nghe thấy động tĩnh đã chạy tới: “Mau lên giúp sức!”
Nghĩ cũng đủ biết tình cảnh của Tố Diệp.
Cô có giỏi đấm đá tới đâu cũng không đọ được với sức của họ.
Kết quả, cô bị trói gô.
Cuối cùng, tới khi thuyền cập bến, Joey thở dài, ngồi xuống nhìn Tố Diệp: “Tôi xin lỗi nhé! Là anh Bách Ngạn bảo tôi trói chị về. Trước đây tôi không biết chị… bị như thế. À… cứ coi như tôi chưa nói gì cả! Tìm được chị là tốt rồi!”
Tố Diệp đã chẳng còn sức giãy giụa nữa. Cô cúi đầu, tóc rủ xuống hai bên má: “Anh ta bảo cô trói tôi?”
“Vâng… Thế nên chị đừng trách tôi nhé! Anh ấy nói… chị rất nguy hiểm!”
Tố Diệp bất ngờ ngước mắt lên, ánh mắt sắc lẹm.
Làm cho Joey giật mình, ngã bệt xuống đất.
Lúc này Tố Diệp mới phát hiện cô ta đang mặc quần áo của mình. Điều này lại càng khiến cô nhức mắt.
“Cô nói thế là ý gì?”
Joey dè dặt đứng dậy, cách cô một quãng: “Thật ra tôi biết rất nhiều bác sỹ tâm lý sau khi chứng kiến quá nhiều chứng bệnh tâm lý thì bản thân cũng thành ra có vấn đề. Chị yên tâm đi! Anh Bách Ngạn nhất định sẽ tìm được chuyên gia tâm lý tốt nhất để chữa khỏi cho chị. Ở trên đảo này cũng tốt lắm, thích hợp cho chị dưỡng bệnh.”
Tố Diệp không ngờ cô gái trước mặt lại nghĩ mình như vậy. Quan trọng là, do Niên Bách Ngạn nói?
“Anh ta nói với cô thần kinh tôi có vấn đề?”
“Vừa nãy… đúng là chị đã ra tay đánh người…”
“Tôi không bị bệnh! Người thực sự bị bệnh là Niên Bách Ngạn! Chính anh ta nhốt tôi lên hòn đảo này!”
Joey sợ đến nỗi nhảy ra khỏi boong tàu. Mấy người khác thấy vậy cũng lùi ra sau mấy bước. Một lúc sau Joey làm động tác vỗ vễ: “Chị nhất định phải bình tĩnh, anh Bách Ngạn chỉ muốn tốt cho chị thôi…”
Tố Diệp bất ngờ dừng vùng vẫy và gào thét.
Cô quên mất. Có những lúc trong những hoàn cảnh đặc biệt, người bình thường cũng sẽ bị coi là kẻ điên. Ví dụ như khi đưa một người bình thường vào bệnh viện tâm thần, một thời gian sau ngay chính bản thân họ cũng quên mất mình là người bình thường.
Hay giống như cô bây giờ.
Rõ ràng hành vi của cô đã khiến cho mọi người hoảng sợ. Điều này xuất phát từ sự vu vạ của Niên Bách Ngạn. Vì đúng như anh nói, người ngoài chẳng ai tin Niên Bách Ngạn lại bắt cóc phụ nữ.
Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Chẳng mấy chốc, cô bị áp giải lên bờ, hệt như một kẻ phạm tội bị bắt giữ.
Bãi cát trắng xóa bị ánh đèn trên đảo chiếu sáng, gần như lóa mắt.
Niên Bách Ngạn đứng ngay trên đó, ăn mặc vô cùng thoải mái.
Bên trên là chiếc áo phông màu trắng xanh, bên dưới là chiếc quần dài màu trắng bằng vải lanh.
Anh đứng sững ở đó. Thân hình cao lớn không hề nhúc nhích, điềm tĩnh quan sát Tố Diệp bị người ta trói gô dẫn lên bờ.
Chiếc áo sơ mi được cởi ba cúc cổ một cách tùy hứng, để lộ ra không ít lồng ngực. Tay áo được xắn lên tận khuỷu tay. Cánh tay màu đồng rắn chắc gồ lên những mạch máu. Hai bàn tay anh thong dong đút túi quần.
Mái tóc ngắn của anh sáng lên dưới ánh đèn, càng tôn lên đôi đồng tử đen thẫm không thể dò, hệt như mặt biển phía xa kia đã bị đêm đen nuốt chửng.
Anh không đi tới trước, đợi tới khi hai người đàn ông giải cô tới mới giơ tay ra vòng qua eo cô, âm thầm dùng sức, khiến cô một thoát cũng khó.
“Vất vả cho cô rồi, Joey!” Anh nhìn thẳng về phía trước, nở nụ cười điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Joey lắc đầu nói không có gì, nhưng ánh mắt thì có phần nghi hoặc, rồi nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Chị ấy thật sự…”
“Tôi không bị bệnh!” Tố Diệp phẫn nộ, gào lên với Niên Bách Ngạn: “Tôi biết rõ khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì! Tôi sẽ tố cáo anh, nhất định thế!”
Niên Bách Ngạn chỉ giơ một ngón tay lên chạm vào môi, rồi “suỵt” một tiếng. Sau đó anh nhẹ nhàng vén một lọn tóc của cô ra sau tai tựa như yêu thương, dịu dàng nói: “Được rồi! Đợi em khỏi bệnh, muốn tố cáo anh kiểu gì cũng được. Muộn quá rồi, chúng ta về đã, được không?”
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn như không tin vào mắt mình, rồi lại nhìn những ánh mắt xung quanh hướng về phía cô, nhất thời lửa giận bùng lên: “Anh đừng vờ vịt nữa! Tôi biết anh muốn làm gì! Anh muốn để cho tất cả mọi người nghĩ rằng tôi bị thần kinh có phải không? Anh đừng hòng! Đây là điều không thể!”
“Được rồi, tất cả đều là lỗi của anh! Ngoan nào! Muộn lắm rồi, người khác còn phải nghỉ ngơi nữa!” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng ôm hẳn cô vào lòng, nhưng cánh tay mạnh mẽ thì đủ để khống chế mọi phẫn nộ và giằng co của cô. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ánh mắt dịu dàng: “Diệp Diệp! Anh yêu em, vì vậy bất luận thế nào anh cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho em.”