Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 8 - Chương 369: Không cần một con mèo cào người

Đó là một bộ quần áo ngủ vô cùng đơn giản.


Nói là đồ ngủ đã là khoa trương rồi, cùng lắm nó chỉ là mấy miếng vải ren màu đen mà thôi. Cầu vai mỏng mảnh có tác dụng cố định.


Xương quai xanh gợi cảm tinh tế hở ra ngoài, vải ren ở vị trí ngực được thiết kế tròn trịa, tự nhiên, có hình cánh hoa, kéo từ ngực xuống bụng dưới.


Vòng eo thon được che đậy dưới lớp vải, xuống dưới nữa là những đường cong dính sát mông. Vạt dưới cực ngắn, che đi vòng ba một cách miễn cưỡng.


Vì thế Tố Diệp không chịu ra khỏi phòng tắm cũng là có lý do.


Cô xấu hổ đứng trước gương nhà tắm. Sau khi mở cửa ra, thấy đôi mắt Niên Bách Ngạn nhìn cô không chớp, cả gương mặt cô lại đỏ chín lên. Cô giơ tay che ngực, nhưng lại không thể che đi phía dưới vạt áo.


Cuối cùng cô nhìn anh bằng gương mặt thảm thương, nói: “Chắc chắn là hiệu quả không giống như anh tưởng tượng phải không?”


Lớp ren trên ngực đã bị kéo đến biến dạng.


Chỉ vì vòng một của cô quá tuyệt, nên miếng vải đó vốn không đủ làm vật che chắn, chỉ có thể tạm thời che đi hai đóa hoa hồng, còn ngọn đồi đầy đặn kia thì khiến nó vô cùng khó nhọc.


Phía dưới lại càng quá đáng hơn, dính rất sát vào mông cô, cả đôi chân vốn là chẳng che được chút nào.


Không biết là vì mông cô quá cong hay vì áo quá ngắn. Tóm lại, đối với Tố Diệp mà nói, bộ áo này cực kỳ cường điệu.


Dáng vẻ vừa ngượng ngập vừa gấp gáp của người con gái đập vào mắt Niên Bách Ngạn, nhưng đó lại là một phong cảnh tuyệt đẹp khác.


Anh đi từng bước tới trước, giơ tay lên. Từng ngón tay mảnh khảnh men theo mái tóc rồi di chuyển tới gò má cô. Giọng nói của anh trở nên hơi khàn: “Không… hấp dẫn vô cùng!”


Trong mắt anh bây giờ, Tố Diệp hoàn toàn là yêu tinh.


Mái tóc dài đen mượt để xõa tôn lên gương mặt ửng hồng vì xấu hổ cùng cả cơ thể trắng trẻo của cô. Còn lớp nội y thú vị mà lớp vải ren đó tạo thành lại khiến cô càng che đậy càng lộ ra.


Chiếc cổ thon dài mềm mại, xương quai xanh hoàn hảo cùng ngọn đồi cao ngất gần như được vẽ sống động như thật dưới lớp vải.


Vòng eo được che đi lại càng khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Và càng khiến đàn ông máu huyết trào ngược chính là một vòng ba gồ lên cùng đôi chân dài để trần.


Mông cô không khác gì được đẽo gọt.


Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng nảy sinh tội ác, chỉ muốn đè ngày cô vào tường, điên cuồng chiếm hữu, hưởng thụ hưởng thụ cơ thể quyến rũ tựa bọt biển đó.


“Nhưng mà…” Tố Diệp kéo dây đai, oán trách: “Cái dây này quá mảnh, làm em đau đấy!”


Cô kéo dây buộc dưới ngực ra, có một vệt hằn đỏ rõ nét.


Có một tia sáng mạnh mẽ, nóng rực ánh lên trong đôi mắt Niên Bách Ngạn. Tầm mắt anh dừng lại trên vết hằn ấy. Anh hơi nheo mắt lại, một cảm giác nóng nực nổ tung từ lồng ngực nhanh chóng men dần tới tận bụng dưới.


Đối với vẻ đẹp gợi cảm của người phụ nữ, trong đàn ông luôn nảy sinh cảm giác tội lỗi. Vết đỏ vì bị dây đai thít chặt trên người cô hoàn toàn thỏa mãn cá tính ngang tàng cũng bản năng chiếm hữu mạnh mẽ của đàn ông.


Niên Bách Ngạn cũng không ngoại lệ.


So việc với cùng cô dịu dàng triền miên, anh càng muốn mọi thứ tới như gió táp mưa sa. Muốn được tàn nhẫn, giày vò cô không nể tình. Cô càng khóc đau khổ, tính cách dã man trời sinh của đàn ông mới càng được giải phóng.


Thấy Niên Bách Ngạn không nói gì, Tố Diệp hồ nghi: “Bộ này không phải cũng là anh đích thân đi mua đấy chứ?”


Anh trầm mặc, ánh mắt như dính chặt trên người cô không rời, khẽ gật đầu.


Tố Diệp cảm thấy xấu hổ thay anh. Cô chép miệng: “Đường đường tổng giám đốc…”


“Thấy đẹp thì mua thôi!” Niên Bách Ngạn lên tiếng, thanh âm lại càng khản đặc.


Tố Diệp mím môi cười. Cô khó mà tưởng tượng được lúc Niên Bách Ngạn mang bộ quần áo này ra thanh toán, nhân viên cửa hàng sẽ có biểu cảm gì, thế là cô hỏi: “Họ không coi anh là biến thái đấy chứ?”


Niên Bách Ngạn sát lại gần cô, ôm chặt lấy cô từ phía sau, nhìn người con gái trong gương. Anh cúi đầu, áp mặt lên tai cô cọ xát: “Biến thái với em không được à?”


“Giờ anh đã đủ biến thái rồi!” Tố Diệp bị hơi thở của anh làm náo loạn nhịp tim. Cô tươi cười né tránh nụ hôn của anh.


“Không được sao?” Nhưng Niên Bách Ngạn không để cô tránh được. Anh giơ tay giữ chặt đầu cô, khiến cô không nhúc nhích được nữa.


Môi anh từ từ lướt xuống, từ tóc tới vành tai, rồi tới gáy, bả vai…


Cả người Tố Diệp như bị khảm trong lòng anh. Cô chỉ biết đứng im, sự bộc phát của anh chọc vào eo khiến cô cảm nhận được rất rõ ràng cảm giác đau đớn.


Cô nhìn người đàn ông trong gương. Cánh tay vạm vỡ đang cuộn chặt lấy eo cô. Một tay anh không an phận, lướt dọc cơ thể cô. Làn da màu đồng ngập tràn hơi thở nam tính hoàn toàn đối lập với màu da của cô.


Tay anh như châm lửa, thiêu đốt cả cơ thể cô.


Dáng vẻ của anh trong gương đã sớm căng tràn dục vọng, từng hơi thở phả vào tai cô cũng nặng nề và gấp gáp.


“Bách Ngạn…”


Tố Diệp muốn bình ổn tâm trạng của anh trước, cộng thêm đứng trước gương nhìn thấy cảnh này quả thực khiến cô có chút ngượng ngùng. Cô cố gắng ngăn chặn anh tiến thêm bước nữa, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta lên giường được không?”


Nhưng Niên Bách Ngạn mặc kệ cô, mở miệng ngậm lấy tai cô, một tay luồn vào trong vạt áo của cô.


Cô né tránh.


Anh lại thô bạo đè thẳng cô vào gương.


Cô kinh hoàng, chỉ cảm thấy tay anh bắt đầu càng ngày càng bạo dạn.


Mái tóc dài rối loạn.


Má Tố Diệp áp lên tấm gương.


Ngực cô cũng bị dính chặt lên đó. Trong gương nó gần như biến hình. Theo sau đó là một bàn tay to lớn từ phía sau, chiếm giữ lấy nó.


Sức lực khỏe khoắn, không chút nể tình.


Bóp chặt khiến cô đau đớn.


Tố Diệp gọi tên anh, trong thanh âm mang theo chút nức nở.


Nhưng chỉ càng kích thích dã tính trong Niên Bách Ngạn.


Quần dưới bị anh kéo xuống.


Cô cảm thấy sau lưng nóng rẫy một mảng.


“Bách Ngạn! Anh nhẹ… á!”


Tiếng cuối cùng phát ra kinh hoàng theo động tác tiến vào của người đàn ông.


Khoảng khắc hai người kết hợp, sâu trong cổ họng Niên Bách Ngạn cũng phát ra những âm thanh sảng khoái, hòa vào những tiếng thở dốc sức của cô.


Tố Diệp ngẩng đầu lên, cả người căng chặt.


Một giây sau, người cô bắt đầu lắc lư theo từng cử động cuồng dã của người đàn ông, như con thuyền nhỏ ngả nghiêng trên từng con sóng lớn.


Vòm ngực cao bị anh đè lên gương hết lần này tới lần khác, rồi bị người đàn ông không ngừng nhào nặn.


Đóa hoa đầy đặn được ép ra từ kẽ ngón tay của anh.


Làn da trắng sáng cũng dần đỏ lên theo sức mạnh của anh.


Nhìn vào gương, cảnh này càng thêm đẹp.


Người đàn ông cao lớn anh tuấn cùng một người con gái bé nhỏ quyến rũ.


Tố Diệp mệt nhọc nhận lấy một lần hoan ái hung dữ khí thế hơn bất kỳ lần nào trước đây.


Từ sự khó thích ứng ban đầu dần dần cô cũng không kìm được lòng mình.


Cô bị anh xoay người lại, một lần nữa xuyên qua.


Một tay Niên Bách Ngạn dày vò mông cô, một tay nâng cao chân cô, gương mặt anh áp bên tai cô, khẽ nói trong hơi thở trầm khàn: “Lúc này, anh có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu gã đàn ông đã có suy nghĩ đen tối khi nhìn ảnh của em! Em biết không, anh chỉ muốn giết chết họ!”


Tố Diệp bị anh đụng chạm, cả người suýt nữa bay lên cao. Cô chỉ biết ôm chặt lấy anh, để cảm giác sốt sắng và đầy chặt trong người hành hạ hết lần này tới lần khác.


Cơ thể cô càng lúc càng nhạy cảm, chẳng mấy chốc đã được anh đưa lên tới đỉnh.


Khi cô phát ra tiếng kêu không thể ghìm giữ, cả cơ thể run rẩy được anh ôm chặt, Niên Bách Ngạn nở nụ cười mãn nguyện, đôi mắt ấy lại càng tham lam tựa dã thú.


Anh không cho cô cơ hội hòa hoãn.


Nhân lúc cơ thể cô thít chặt, lực của anh càng mạnh hơn.


Khi ôm cơ thể ấy trong lòng, anh bỗng nổi nóng: “Nói cho anh biết đi, tiểu yêu tinh! Cơ thể này thuộc về ai?”


Giọng nói của cô cũng run rẩy như đôi chân: “Bách Ngạn… Thuộc về Bách Ngạn!”


“Ngoan!” Niên Bách Ngạn hài lòng.


Một lần tình cảm kịch liệt.


Từ phòng tắm ra tới sofa phòng khách, cuối cùng kết thúc trên chiếc giường lớn.


Tố Diệp như con cá khô thoi thóp thở.


Cô dựa vào lòng Niên Bách Ngạn, chỉ còn chút hơi thở tàn cố gắng gượng.


Lớp vải ren mỏng mảnh trên người cô đã tan nát thành mấy mảnh. Làn da trên người chỗ đỏ chỗ tím. Vòm ngực đầy đặn hằn lên những vết đỏ sau khi màn kích tình qua đi.


Nghỉ ngơi một lát, Niên Bách Ngạn lấy khăn giấy lau sạch người cho cô, tự mình đi tắm rồi quay lại giường.


Lần này, anh ôm cô từ phía sau, trở về với vẻ ôn hòa dịu dàng trước đây. Anh hôn lên bờ vai trần của cô, khẽ nói: “Anh bế em đi tắm nhé!”


Tố Diệp nhẹ nhàng lắc đầu, cô vẫn chưa muốn động đậy.


Niên Bách Ngạn cũng không ép cô, chỉ ôm cô thật chặt.


Mông cô ép chặt vào giữa eo anh.


Người anh em của anh đang nghỉ ngơi. Sau một màn tình cảm, nó cũng rã rời, nhưng vẫn chiếm một diện tích lớn khiến tim cô vẫn không khỏi hồi hộp.


Đối với nó, cô vừa sợ vừa yêu.


“Giận đấy à?” Niên Bách Ngạn thừa nhận ban nãy mình có hơi thô bạo. Mấy vết đỏ trên người cô trong lúc làʍ ȶìиɦ là kích thích, nhưng qua rồi chỉ còn lại xót xa. Anh giơ cao tay cô lên, đặt bên môi mình hôn khẽ: “Tại em quá hấp dẫn!”


“Em không giận!” Tố Diệp mệt mỏi lẩm bẩm. Chắc là hành vi bất thường của anh tối nay cũng có liên quan tới mấy tấm ảnh nóng đó.


Cô không nói, cũng không muốn nhắc lại.


“Cũng từng có người phụ nữ như vậy trước mặt anh phải không?” Cuối cùng cô hỏi một câu không có tý chất lượng nào.


Niên Bách Ngạn không tức giận mà xoay gương mặt nhỏ của cô lại, cười khẽ: “Em nên hỏi là anh có từng đưa người phụ nữ nào ăn mặc thế này về nhà không?”


Cô trừng mắt với anh, bĩu môi: “Ai mà biết được? Chưa biết chừng anh dẫn rồi, ngay trên chiếc giường này.”


“Diệp Diệp!” Gương mặt Niên Bách Ngạn có phần nghiêm túc, nhưng cũng trôi qua trong chớp mắt. Anh véo má cô: “Ăn nói hàm hồ!”


“Không phải sao? Thế sao anh lại có kinh nghiệm chọn mấy bộ đồ ngủ này?” Tố Diệp không chịu buông tha.


Niên Bách Ngạn trước nay không cãi nổi cô, cuối cùng đành giơ tay đầu hàng: “Được được được, là lỗi của anh!”


Tố Diệp cố tình làm lơ anh. Cô đẩy anh ra, khó nhọc bước vào phòng tắm.


Một lúc sau, cô mới tắm xong đi ra.


Ôm theo bộ quần áo ngủ hình con mèo đó trèo lên giường.


Niên Bách Ngạn giơ tay rút bộ quần áo đó ra, bất mãn: “Trên giường còn mặc quần áo gì nữa?”


“Chẳng phải anh hy vọng em là một con mèo sao?” Cả người Tố Diệp mềm oặt, chẳng còn chút sức lực nào, nhưng cái miệng nhỏ không bao giờ chịu thua.


Niên Bách Ngạn lập tức lật người cô xuống, cười xấu xa: “Ở trên giường, anh không cần một con mèo cào người, chỉ cần một người con gái xinh đẹp gợi cảm, không một mảnh vải thôi.”


“Anh…” Tố Diệp phát giác ra thằng nhóc đó của anh lại tỉnh giấc đang ác ý húc vào người cô.


Nhiệt độ cao cứ thế lem vào tận tim cô.


Cô vội vàng hất bàn tay không an phận của anh ra, gần như cầu xin: “Xin anh đấy! Em sưng lên rồi.”


“Sưng chỗ nào?” Anh biết rõ còn hỏi.


Tố Diệp đỏ mặt, giữ chặt cánh tay muốn “nghiên cứu” của anh: “Đừng đùa nữa, em mệt lắm!”


“Sưng cả lên rồi anh không thương sao được? Để anh chữa trị cho!” Mấy lời nói lớn mật của Niên Bách Ngạn càng khiến cô không biết giấu mặt đi đâu.


Anh giữ chặt người cô, cúi đầu. Bờ môi nóng bỏng men dần từ bụng cô đi xuống.


Khi đầu anh dừng lại ở giữa hai chân…


Cô phát ra tiếng thở dốc…


Bầu không khí khó khăn lắm mới yên bình lại được của căn phòng lại bị lửa tình thiêu rụi, quay cuồng cuồn cuộn…


~Hết chương 368~


*Lảm nhảm: Cả nhà cứ ở nhà gặm thịt, mình đi học đã, chiều về tiếp tục. Chắc chắn là hôm nay quyết tâm không bị bạn 40 tuổi dụ dỗ nữa đâu