Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 - Chương 354: Mỗi người đều có một nỗi đau muốn trốn tránh

Thời gian như ngừng lặng.


Cả nét mặt của Niên Bách Tiêu cũng vậy.


Cậu ta ngây ngốc nhìn Tố Diệp, như một người bị một cây gậy đập mạnh vào sau gáy, tất cả các biểu cảm trên gương mặt đều đông cứng lại giây phút này.


Rất lâu sau, cậu ta gào lên giận dữ, rồi ngay lập tức bổ nhào về phía Kỷ Đông Nham như một con sói đói bụng: “Kỷ Đông Nham! Anh không có quyền nói với người phụ nữ này chuyện của em!”


Tiếc là, đối với Kỷ Đông Nham mà nói, Niên Bách Tiêu vẫn còn quá nhỏ, tay chân không chắc chắn. Khi cậu ta nhào tới, Kỷ Đông Nham nhanh nhẹn giơ tay túm lấy cánh tay Niên Bách Tiêu, rồi siết mạnh tay một cái. Cả người Niên Bách Tiêu bị Kỷ Đông Nham đè sấp xuống đất. Cánh tay cậu ta cũng bị Kỷ Đông Nham bẻ quặt về đằng sau.


Niên Bách Tiêu đau đớn kêu gào ầm ĩ.


“Không nhận ra Tố Diệp đang quan tâm tới em sao? Nhóc con, đừng có không biết tốt xấu!” Kỷ Đông Nham giơ tay đánh vào đầu cậu ta một cái.


Nửa khuôn mặt Niên Bách Tiêu bị đè lên thảm cỏ. Cỏ khô chọc vào da thịt làm cậu ta đau đớn, nhe răng trợn mắt lườm Tố Diệp đang đứng gần đó xem trò vui, nói với vẻ khinh thường: “Chị ta quan tâm em ư? Nực cười! Chẳng qua là chị ta muốn lấy lòng anh trai em mà thôi!”


Tố Diệp chẳng hơi đâu tranh luận với cậu ta. Cô tìm một khoảnh đất sạch sẽ, ngồi xuống. So với dáng vẻ thảm hại của Niên Bách Tiêu, trông cô vô cùng ung dung tự tại. Thế nên mới nói tìm Kỷ Đông Nham tới là đúng đắn. Nói gì thì nói, cô cũng chỉ là con gái, mấy công việc đánh đấm này đương nhiên đàn ông vẫn làm tốt hơn.


Niên Bách Tiêu, cũng giống như đa phần những đứa trẻ phản nghịch khác, sâu trong nội tâm dù ít dù nhiều cũng che giấu những bí mật và tâm sự. Ngoài mặt chúng càng ương bướng, khó bảo thì tâm hồn lại càng đóng kín. Tuy rằng mới chỉ tiếp xúc với cậu ta một thời gian ngắn, nhưng Tố Diệp biết rõ những cậu trai có tính cách như cậu ta kỳ thực rất khao khát có được sự quan tâm và chú ý của người khác.


Nghĩ tới tính cách của Niên Bách Ngạn là đủ biết. Trước nay anh vốn nghiêm túc, lại không thích thể hiện sự quan tâm của mình. Bố mẹ họ mất sớm, anh trai không khác gì bố. Thế nên lẽ tất nhiên anh càng phải nghiêm khắc hơn với Niên Bách Tiêu. Cộng thêm tính cách mạnh mẽ và thói quen kiểm soát của Niên Bách Ngạn, e là có nhiều lúc Niên Bách Tiêu không có được cơ hội biểu đạt ý nguyện của mình.


Từ Niên Bách Ngạn cô cũng được biết, Niên Bách Tiêu luôn học ở nước ngoài. Những chuyên ngành cậu ta theo học, những trường cậu ta thi vào đều do đích thân Niên Bách Ngạn sắp xếp. Cũng tức là, Niên Bách Ngạn hy vọng Niên Bách Tiêu đi theo quỹ đạo của mình, làm theo yêu cầu của mình, không cần nghe bất kỳ ý kiến nào của cậu ta. Dù sao Niên Bách Tiêu cũng còn nhỏ. Cậu ta có đấu tranh thế nào cũng không thể chống chọi nổi gia sản kếch xù cùng mối quan hệ rộng lớn của anh mình. Cuối cùng cánh tay chịu thua bắp chân, đành phải lựa chọn thỏa hiệp.


Thế nên cậu ta kìm nén, bất mãn, cậu ta không thể hiểu được cách quan tâm của Niên Bách Ngạn, cũng giống như Niên Bách Ngạn không thể hiểu được sự khao khát được quan tâm của Niên Bách Tiêu vậy.


Tố Diệp rất muốn xóa bỏ khoảng cách giữa Niên Bách Tiêu và Niên Bách Ngạn. Đầu tiên đích thực là vì Niên Bách Ngạn. Sau đó cũng vì thấy Niên Bách Tiêu nên làm một thanh niên phóng khoáng. Bản tính cậu ta không xấu, nên có tư cách có được hạnh phúc.


Thế nên cô chỉ có thể trông cậy vào Kỷ Đông Nham, vì quan hệ của hai người họ trước giờ vẫn rất tốt.


Khi Kỷ Đông Nham nói với cô nguyên nhân thật sự của việc Niên Bách Tiêu không còn dám chạm vào xe đua nữa, trái tim Tố Diệp đã thắt lại. Đứa trẻ này rất lương thiện, nếu không bao nhiêu năm qua rồi sao cậu ta vẫn còn canh cánh không nguôi? Cậu ta rõ ràng rất thích đua xe, thậm chí nghe thấy đầu năm tới G4 tổ chức cuộc đua ở Bắc Kinh là lập tức về nước. Nhưng vì trong lòng còn áy náy nên vẫn chần chừ không dám đối mặt, chỉ có thể chọn cách ngồi đau lòng trong xưởng phế liệu.


Nếu Niên Bách Tiêu không còn thích đua xe, Tố Diệp cũng tuyệt đối không lo chuyện bao đồng. Nhưng cô cảm nhận được rõ ràng tình yêu của cậu ta đối với ô tô toát lên trong ánh mắt. Chỉ có điều cậu nhóc này quá cục tính, nhất thiết phải dùng một vài thủ đoạn đặc biệt mới có thể giúp cậu ta nhìn thẳng vào vấn đề.


Kỷ Đông Nham nghe thấy Niên Bách Tiêu nói vậy thì không nhịn được cười: “Tại sao cô ấy phải lấy lòng anh em?”


“Chị ta chỉ là tình nhân của anh em, ảo tưởng muốn được cưới anh ấy.” Niên Bách Tiêu nói trong bực dọc.


Kỷ Đông Nham chép miệng: “Nhóc con! Em nghe cho rõ đây! Nếu Tố Diệp mà thật sự lấy anh trai em thì đó là phúc ba đời của anh ấy. Đừng tưởng không có ai cần cô ấy. Ngày nào đó cô ấy thật sự chia tay với anh trai em, vẫn còn anh ở đằng sau đấy!”


Niên Bách Tiêu nhíu mày: “Thì ra anh thích phụ nữ xấu!”


“Anh nghĩ chẳng bao lâu nữa em cũng sẽ thích người phụ nữ xấu này đấy.” Kỷ Đông Nham bật cười, buông tay ra.


Niên Bách Tiêu đẩy anh ta ra, làu bàu ngồi dậy, hằn học nhìn Tố Diệp và nói: “Tôi ghét chị!”


“Cảm ơn nhé! Người thích tôi nhiều quá rồi, thế nên nếu lại thêm cả cậu nữa chắc là tôi đối phó không nổi đâu.” Tố Diệp không tức giận mà cười tươi.


“Chị! Chị…” Niên Bách Tiêu chỉ về phía cô, một lúc sau mới thốt lên được một câu: “Tự mãn!”


Tố Diệp đứng dậy đi về phía cậu ta: “Đừng nói nhiều lời thừa thãi như vậy nữa! Rốt cuộc cậu có chạy thử vài vòng không? Cậu không muốn chạy hay không dám chạy, nói cho dứt khoát đi!”


“Không đi!” Niên Bách Tiêu kết luận nhanh gọn.


“Không dám?”


“Không muốn đi!” Cậu ta dằn mạnh từng từ.


Tố Diệp quay đầu nhìn Kỷ Đông Nham, Kỷ Đông Nham bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm. Suy nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Ý của cậu là cậu không còn thích đua xe nữa?”


“Đúng vậy!”


“Thế tại sao cậu còn về nước?”


Niên Bách Tiêu á khẩu, không trả lời.


“Chiếc balo cậu luôn mang bên mình tới bây giờ vẫn còn treo biểu tượng của tổ đua xe G4. Nếu cậu không thích đua xe, tại sao còn giữ lại nó?”


“Chuyện này không liên quan tới chị!”


“Mấy ngày trước tôi tình cờ đọc được một tin. Tất cả các thành viên cũ của G4 trừ cậu ra đều được giữ nguyên. Chỉ có điều trong đó có một chiếc xe của một thành viên khi luyện tập trên đường đua đã báo hỏng, được đưa tới xưởng phế liệu, thế nên hôm đó cậu mới xuất hiện ở xưởng, phải không?” Tố Diệp chậm rãi nói.


Niên Bách Tiêu cắn chặt răng, rành mạch nói: “Tố Diệp! Tôi đã nói với chị rồi, chuyện này không liên quan tới chị!”


“Niên Bách Tiêu! Cậu dễ dàng từ bỏ giấc mơ của mình như vậy, huấn luyện viên của cậu có biết không?” Cô cười khẽ.


Niên Bách Tiêu lập tức bị chọc tức, “giơ nanh múa vuốt” về phía cô: “Đừng có nhắc tới huấn luyện viên của tôi nữa! Tôi không cho phép chị nhắc về thầy ấy!”


Tố Diệp nhún vai, như cười như không.


Sau này Kỷ Đông Nham cũng đã kể với cô, huấn luyện viên của Niên Bách Tiêu là một người Hà Lan mang một bộ râu quai nón xồm xoàm, là một tay đua chuyên nghiệp đã giành được không ít giải thưởng quốc tế. Ông ta nhận ra năng khiếu bẩm sinh của Niên Bách Tiêu, đã đích thân nhận cậu làm học trò, dạy cậu cách nắm bắt các loại xe đua khác nhau, dạy cậu đạt được tốc độ tự nhiên cao nhất để giành thắng lợi.


G4 là tâm huyết là vị huấn luyện viên người Hà Lan đó, thế nên ông ta đặc cách cho Niên Bách Tiêu gia nhập. Không ngờ ngay trong cuộc đua đầu tiên, Niên Bách Tiêu đã giành được thành tích rất tốt, khiến toàn đội đều phải nhìn cậu bằng con mắt khác. Trong các cuộc đua đường vòng nối tiếp sau đó, tốc độ của Niên Bách Tiêu khi đua xe đã suýt soát thích tích của kỷ lục thế giới.


Nhưng chuyện đời luôn là vậy, quá kiêu ngạo sẽ gây họa. Trong một cuộc đua, một kỹ thuật viên được G1 thuê về, thực chất là tai mắt của đội đối địch, đã cố ý giở trò đối với động cơ của xe đua, cuối cùng khiến cho G4 thua thảm bại. Đó là cũng là lần G4 lôi kéo nhiều nhà đầu tư nhất, làm cho tất cả các nhà đầu tư giận dữ. G4 không nhận được tiền tài trợ thì thôi, còn mất hết tiếng tăm trong làng đua xe.


Vì muốn G4 có thể tiếp tục duy trì, được một lần nữa tham gia giải đua quốc tế chính thức, Niên Bách Tiêu đã lén lút tham gia đua xe phi pháp. Cái gọi là đua xe phi pháp là những cuộc đua được một số tổ chức ngầm mở ra từ một tới bốn giờ sáng. Những tổ chức này đều do cá nhân gây dựng nên, lấy lợi nhuận cá cược làm mục đích. Không có quá nhiều chế tài, quy định, bất luận dùng thủ đoạn gì, chỉ cần giành được chiến thắng sau cùng là được. Đương nhiên, nếu xảy ra chuyện thì cũng sẽ không được pháp luật bảo vệ.


Nhưng tiền kiếm được sẽ nhiều. Một khi chiến thắng, tất cả tiền cược sẽ được dốc hết vào túi người đó.


Niên Bách Tiêu đã đi liên tục mấy lần. Cậu là học trò của tay đua chuyên nghiệp thế giới, mấy cuộc đua này đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ. Thế nên từng số tiền lớn cứ thế được rót vào túi của cậu.


Người tới xem cậu đua xe mỗi ngày một nhiều hơn, tiền cược cũng mỗi ngày một lớn.


Chuyện này cuối cùng cũng để huấn luyện viên của Niên Bách Tiêu biết được. Ông ấy quở trách Niên Bách Tiêu một trận. Vì trong mắt những tay đua chuyên nghiệp như họ, chỉ có đường hoàng đứng dưới ánh mặt trời, tiếp nhận một cuộc đua có quy củ luật lệ mới gọi là đua xe. Bàn tay của họ dùng để nâng cúp, để cầm số tiền trong sạch dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, dùng để lái F1, chứ không phải để mỗi tối lái những chiếc xe khác nhau, không màng tới quy tắc, không có gì bảo đảm tính mạng.


Niên Bách Tiêu cảm thấy mình không sai. Cậu cảm thấy chỉ cần có tiền, đội xe được cứu, bọn họ có thể không cần vất vả lôi kéo tài trợ cũng sẽ được đứng trên vũ đài thế giới.


Cậu lại tới trường đua ngầm. Vừa mới xuất hiện là cả trường đua đã náo nhiệt hẳn lên. Cậu nghiễm nhiên trở thành ngôi sao ở nơi đó. Chỉ có điều cậu quên mất rằng, trên đời này chẳng có gì là vĩnh hằng bất biến, cá cược lại càng như vậy, có thắng rồi sẽ có thua. Hơn nữa cậu lại quá nổi trội, huênh hoang, khiến người khác ganh ghét. Tối đó huấn luyện viên vì ngăn cản cậu tham gia cũng có mặt ở đó, thế là bi kịch đã xảy ra.


Các tay đua khác cố tình vây lấy xe của Niên Bách Tiêu, bắt đầu tấn công theo nhóm. Niên Bách Tiêu suýt nữa bị nhóm người đó đánh chết. Huấn luyện viên vì bảo vệ cậu mà đã bị bọn chúng đánh gãy cả hai chân.


Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, Niên Bách Tiêu rút ra khỏi G4, không bao giờ đua xe nữa.


Tố Diệp bèn hỏi Kỷ Đông Nham, chuyện sau đó thế nào? Chuyện này cuối cùng đã giải quyết ra sao? Niên Bách Tiêu làm sao thoát khỏi tay của bọn người đó?


Kỷ Đông Nham bèn nói đơn giản một câu: Niên Bách Ngạn đã ra mặt giải quyết mọi chuyện.


Tố Diệp kinh ngạc, lại hỏi giải quyết kiểu gì. Kỷ Đông Nham liền nói không biết. Anh ta chỉ biết nếu lúc đó Niên Bách Ngạn không xuất hiện xử lý chuyện này, có lẽ Niên Bách Tiêu đã bị đám người đó đánh chết.


Nghĩ tới đây, Tố Diệp hít sâu một hơi. Thấy Niên Bách Tiêu kích động như vậy, cô mỉm cười: “Xem ra tôi làm khó cậu rồi. Thôi vậy, mỗi người đều có một nỗi đau mà mình muốn trốn tránh, không dám đối mặt. Âu cũng là chuyện thường tình.” Dứt lời, cô nhìn Kỷ Đông Nham rồi nói: “Mời cậu chủ nhỏ của chúng ta ăn một bữa no nê đi. Không chừng nhìn mấy chiếc xe đua trên đường đua vừa rồi đã bị dọa cho hồn bay phách tán cũng nên.”


Niên Bách Tiêu nhìn trân trân về phía bóng cô, bàn tay nắm chặt, nổi cả gân xanh, hơi thở cũng mỗi lúc một dồn dập. Rồi cậu ta bất ngờ hét lên một câu sau lưng cô: “Tố Diệp! Chị có tư cách gì nói tôi trốn tránh hiện thực? Chị thì sao? Chẳng phải chính chị cũng vậy sao?”


~Hết chương 354~