Thấy Niên Bách Ngạn không giống như đang đùa cợt, Tố Diệp cũng tỏ ra yếu thế, chủ động thấp giọng mè nheo: “Bách Ngạn! Đây là hai chuyện khác nhau. Thực tế là em rất thích ở đây.”
Niên Bách Ngạn giận thì giận nhưng thấy cô nói chung tình với căn nhà này, lại hiểu một khi tính khi ương bướng của cô mà nổi dậy thì mười con trâu cũng không kéo lại được, trầm ngâm trong giây lát anh cũng thỏa hiệp. Anh tét mạnh vào mông cô như răn dạy. Cô nhe răng, bực bội bĩu môi: “Niên Bách Ngạn! Anh có khuynh hướng bạo lực đấy à?”
“Có lúc anh thật sự chỉ muốn sử dụng một chút bạo lực với em.” Nếu không từ sáng tới tối anh sẽ phải hao tổn tinh thần, sau khi buộc cô nhóc này bên mình, anh cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu có tóc bạc rồi.
Tố Diệp cười ngọt ngào với anh: “Vậy anh nỡ sao?”
Niên Bách Ngạn giơ tay véo mũi cô: “Không nỡ! Thế nên mới không muốn ép em làm mấy chuyện mình không thích.” Dứt lời anh lại thở dài, nhìn xung quanh: “Nếu em đã không muốn đi, anh đành phải giúp em lắp đặt thêm một số hệ thống an toàn. Nhất là cửa chống trộm, phải đổi thành hệ thống cửa mở bằng vân tay.”
Tố Diệp nghe tới đây cảm thấy hạnh phúc ngập tràn. Cô ôm chặt cổ anh, hôn chụt một cái lên má anh: “Có anh ở bên cạnh thật tốt, chẳng phải lo chuyện gì cả.”
Niên Bách Ngạn bật cười, chân mày khẽ rướn lên, thấm đẫm tình yêu dành cho cô. Anh ấn ngón tay lên môi cô: “Chỉ khéo nịnh!”
Cô cũng cười.
Trong khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ sau đó, Niên Bách Ngạn lại bắt đầu thu dọn đống bừa bãi. Anh không cho Tố Diệp động tay, toàn quyền phụ trách tất cả. Tố Diệp không thể ngồi yên, anh đi tới đâu là cô đi theo đó, sau đó còn ôm chặt lấy lưng anh, nhích từng bước một, như một cái bóng dính lấy anh.
Niên Bách Ngạn cũng không chê phiền, để mặc cho cô ôm. Anh thích cô kề sát mình như vậy, dựa dẫm vào mình như vậy.
Khi anh cầm bức bình phong lên, Tố Diệp từ sau lưng thò đầu ra, nét mặt bi ai: “Em vẫn luôn nghi ngờ bức bình phong này có phải tìm nhầm chủ rồi không, sao mà hết lần này tới lần khác bị vỡ chứ?”
“Tại em keo kiệt, chọn một cái khung rẻ tiền thôi.” Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trêu chọc: “Ngày mai anh sẽ liên hệ với một cửa hàng. Chất lượng gỗ của khung ở đó khá tốt.”
“Đắt lắm phải không?” Tố Diệp dài giọng.
Niên Bách Ngạn nhìn thấy suy nghĩ của cô, mím môi cười: “Anh thanh toán, không cần bác sỹ Tố đây bỏ ra một đồng nào cả.”
“Thế thì ngại lắm!” Tố Diệp cười tươi như hoa, hoàn toàn không phù hợp với sự khiêm nhường trong lời nói của cô. Cô càng ôm anh chặt hơn, ngay câu sau đã bộc lộ bản chất Grăng-đét: “Nhưng nhìn trang hoàng ở tứ hợp viện cũng biết anh là người sành sỏi, chắc chắn quen rất nhiều người trong ngành này, người ta lại chẳng tính rẻ cho anh một chút sao? Cảm ơn ha, vừa tặng bình phong cho em lại vừa tặng khung đỡ.”
Niên Bách Ngạn cố nhịn cười.
Sau khi dọn dẹp xong đống thủy tinh vỡ, Tố Diệp bỗng thở dài: “Có phải tối nay em lại làm lỡ dở buổi tiếp khách của anh không?”
“Không sao!” Rửa tay xong, anh lại kéo cô lại, thấy người cô không dính thủy tinh nữa mới yên tâm.
Lúc Tố Diệp gọi điện cho anh, bữa cơm vừa mới bắt đầu. Nghe nói có trộm vào nhà, anh bèn bảo Hứa Đồng chủ trì bữa tiệc thay mình. Vì xảy ra chuyện này, bảo anh ngồi tiếp ở đó cũng chẳng ngồi yên, đầu óc chỉ toàn nghĩ không biết Tố Diệp có bị thương không.
Lời nói và biểu cảm của anh rất nhẹ bẫng, nhưng lại khiến Tố Diệp thấy rất áy náy. Một giây sau cô ôm chặt anh, vùi mặt vào lòng anh, thì thầm: “Cảm ơn anh!”
Nói cô không sợ chút nào là giả. Đây cũng là lý do cô gọi điện ngay cho Niên Bách Ngạn. Nếu thành phố này không có Niên Bách Ngạn, hoặc giả sử cô chưa từng quen biết một người đàn ông là anh, hôm nay khi gặp tình huống này có phải cô sẽ chỉ biết ngồi co ro trên sofa mà không ai an ủi? Không ai giúp cô thu dọn tàn cuộc? Không ai giúp cô gọi điện cho công ty làm cửa chống trộm?
Vì có Niên Bách Ngạn, vì cô biết chỉ cần một cuộc điện thoại là anh sẽ tới ngay, nên cô mới không thấy sợ hãi nữa, thế nên mới tự cho rằng mình rất kiên cường.
Tất cả, tất cả đều vì có anh, vì cô có Niên Bách Ngạn.
Đây là một chuyện tuyệt vời biết bao.
Niên Bách Ngạn cũng ôm ngược lại cô, cúi đầu hôn xuống tóc cô, ánh mắt chứa chan tình cảm. Người phải nói “cảm ơn” là anh mới đúng. Sao anh không hiểu nguyên nhân thật sự khiến Tố Diệp không muốn cảnh sát vào cuộc?
Người con gái trong lòng suy nghĩ thận trọng khiến anh vừa ấm lòng lại vừa đau lòng.
Nếu có thể, anh nguyện làm nhiều điều hơn nữa cho cô.
Đây là chuyện anh cam tâm tình nguyện…
Ngày hôm sau, thời tiết đã lạnh đi nhiều.
Lá vàng ngoài cửa sổ đã rụng hết, chẳng còn sót lại mấy, khiến đầu cành trơ trọi, giống như e sợ cơn gió đông ào ào kéo tới mà phải sớm trở về với nguồn cội. Chỉ thi thoảng có một hai con chim tước bay qua những chạc cây. Cái bóng vội vàng cũng run lên vì giá lạnh.
Nhưng ánh nắng vẫn rất đẹp.
Rực rỡ và lung linh. Sau mười giờ sáng đã trải đầy mặt đất, như những vụn vàng li ti.
Tố Diệp đã ngủ một giấc rất ngon. Sau khi xảy ra vụ trộm, cô vẫn có thể vô tâm ngủ một giấc tới tận sáng, cũng là nhờ có Niên Bách Ngạn ở bên.
Trong đêm tối cô độc, trên giường có vòng tay ấm áp của anh thì dù có lạnh hơn nữa, chỉ cần chui vào đó là sẽ thấy ấm.
Trước nay cô vốn sợ lạnh, cứ tới mùa đông là chân tay lạnh như băng. Thế mà chỉ cần Niên Bách Ngạn ngủ lại đây, mỗi lần tỉnh dậy cô đều có thói quen duỗi hết chân tay về phía anh, anh liền dùng cơ thể và bàn tay lớn của mình để sưởi ấm cho cô, chia sẻ một phần hơi ấm.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Tố Diệp tối qua ngủ được say giấc.
Thứ bảy và chủ nhật Tiểu Nhã không tới làm việc. Hai ngày nghỉ này cô thích hưởng thụ hoàn toàn cảm giác tự do và thoải mái.
Mặc quần áo ngủ, Tố Diệp lê dép đi ra khỏi phòng, đứng trên tầng hai thoải mái vặn mình một cái. Nhìn thấy ánh nắng vàng tươi dưới tầng một, tâm trạng không vui vẻ vì bị trộm đã tan biến không vết tích.
Tất cả đồ đạc ở tầng một đã được xếp lại về đúng vị trí của nó, như chưa hề xảy ra chuyện căn nhà bị lục lọi ngày hôm qua. Cô lại nhìn lên tầng hai, phòng nào cũng đã ngăn nắp gọn gàng, chợt thấy ngỡ ngàng.
Dưới nhà, mùi cơm canh thức phức.
Cô theo mùi hương đi vào nhà bếp, bóng hình quen thuộc đập vào mắt cô.
Niên Bách Ngạn quay lưng về phía cô. Trên mặt bàn đã bày đầy thức ăn, vẫn còn nóng hổi. Anh không thay bộ quần áo ngủ khác mà mặc nguyên chiếc áo ngủ tình nhân giống cô. Nhưng mà khi ở nhà trước nay anh không thích mặc áo, chỉ mặc quần ngủ, còn nửa thân trên để trần.
Mỗi lần nhìn thấy tấm lưng rộng lớn và rắn chắc cùng những đường cơ bắp trơn tuột của anh, Tố Diệp lại chảy nước miếng. Khó mà tưởng tượng được cơ thể của người đàn ông lại có một sức hấp dẫn đến vậy. Cô thầm oán trách anh đúng là xấu xa, suốt ngày quyến rũ, làm cô suy nghĩ viển vông.
Thế là cô đi tới trước, ôm lấy lưng anh như một con mèo con, áp mặt lên, hít lấy mùi hương của anh. Trên người anh vẫn còn mùi nước gội đầu của cô, hòa cùng mùi gỗ mộc, ấm áp khiến người ta rung động.
Niên Bách Ngạn thấy cô tỉnh dậy, bèn cười khẽ: “Em mà còn không dậy, anh sẽ suy nghĩ tới việc dùng “đại hình” với em.”
“Đáng ghét!” Tố Diệp hiểu ngay ý anh bèn đỏ mặt, cố tình nói: “Anh đã 35 tuổi rồi! Đừng có mà buông thả dục vọng quá, tối nào cũng dùng đại hình cẩn thận có ngày thận hư đấy!”
“Có một tiểu yêu tinh như em ở bên cạnh, anh không muốn buông thả cũng khó!” Niên Bách Ngạn chậm rãi đáp, đổ hết sai lầm lên đầu cô một cách thông minh.
Lời anh nói càng làm cô muốn tìm lỗ chui xuống. Cô nhìn gương mặt anh tuấn của anh, cố tình khêu gợi: “Cơ thể của em, tổng giám đốc Niên cứ nhiệt tình hưởng thụ!”
“Nói thì hay lắm!” Niên Bách Ngạn nghe ra ý định trêu chọc của cô, mỉm cười: “Người không biết lượng sức mình là em, người đầu tiên cầu xin tha mạng là em, người châm lửa lên sau đó hối hận định bỏ của chạy lấy người lại càng là em.”
“Thế nên mới nói em và anh hợp nhau vô cùng.” Nụ cười của Tố Diệp càng ám muội. Bờ môi hồng cong lên, cắn nhẹ lên bả vai anh: “Có một câu thế này: Người đàn ông gợi cảm nhất là người không bao treo chữ “lên giường” bên miệng, mà chẳng biết đã chiếm được bạn từ lúc nào. Người phụ nữ gợi cảm nhất là người ngày ngày nhắc tới chuyện lên giường nhưng khiến bạn mãi vẫn không có được cô ấy. Anh chính là người đàn ông gợi cảm nhất còn em là người phụ nữ gợi cảm nhất.”
Niên Bách Ngạn cong môi, bả vai bị cô cắn vừa đau vừa buồn. Anh nhân cơ hội hôn mạnh lên môi cô, rồi cười thầm: “Thế nên, em chỉ có thể thuộc về anh thôi.”
Ngông cuồng, bá đạo! Tố Diệp phát lên người anh một cái.
Anh cười sảng khoái.
“Anh dọn dẹp nhà khi nào vậy?” Tối qua mới dọn được một nửa thì công ty làm cửa chống trộm tới. Sau khi cánh cửa mới được lắp đặt, cài xong mật mã vân tay cũng đã quá nửa đêm, hai người họ tắm rửa rồi đi ngủ. Nhà cửa sạch sẽ thế này, chắc chắn là anh dành thời gian thu dọn.
Niên Bách Ngạn cũng chẳng giấu giếm, sau khi múc cho cô một bát cháo trắng, anh từ tốn trả lời: “Tối qua sau khi em ngủ, sáng nay anh chỉ làm nốt mấy công đoạn cuối cùng.”
Tố Diệp nghe xong bỗng thấy ấm lòng.
Cô không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Nghĩ cũng biết, lúc dọn dẹp Niên Bách Ngạn đã nhẹ nhàng đến mức nào. Cô tự cho rằng mình ngủ không sâu giấc, chỉ khẽ có tiếng động là sẽ tỉnh ngay, nhưng từ đầu tới cuối cô không hề bị anh đánh thức.
Thế là cô lại nhớ về mỗi lần anh qua đêm ở đây. Anh thường dậy rất sớm, từ khi xuống giường, tới lúc đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rời khỏi nhà, chưa lần nào anh làm cô thức giấc. Cô chỉ có cảm giác mỗi lần anh hôn lên trán cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, ngưa ngứa. Mỗi lúc như vậy là cô biết anh sắp đi.
“Để em!” Tố Diệp thấy cơm canh đã sẵn sàng, lập tức chủ động bước tới bưng bê giúp. Cảm động vì sự vất vả của anh nên cô cũng muốn biểu hiện tốt một chút.
Niên Bách Ngạn không để cô động tay. Có lẽ anh sợ nóng. Sau khi thức ăn lần lượt được bê lên, hai người bắt đầu dùng bữa.
Dạ dày của Tố Diệp cực tốt, nhất là vào những ngày trời xanh mây trắng như thế này. Được cùng người đàn ông mình yêu trải qua kỳ nghỉ cuối tuần là một điều hạnh phúc. Cô không hỏi lịch trình của anh hai ngày này, vì không thấy phải gấp gáp đi đâu, nên cô đoán hôm nay có lẽ anh không phải tiếp khách. Tâm trạng vì nghĩ như vậy nên càng vui vẻ.
Tiếc là, một tiếng chuông cửa đã phá vỡ bầu không khí yên bình của căn nhà.
Tố Diệp dừng đũa, ngẩn người giây lát rồi chớp chớp mắt. Ai thế nhỉ, cuối tuần mà!
Cô nghĩ bụng, đừng là người quen nào đó tới chơi. Khó khăn lắm cô và Niên Bách Ngạn mới cùng được đón cuối tuần.
Tố Diệp cắn đũa, nhỏ giọng nói: “Em coi như không nghe thấy nhé!”
Niên Bách Ngạn bị cô chọc cười: “Cũng phải! Nếu không người ta lại bảo em giấu đàn ông trong nhà.”
Tố Diệp trừng mắt với anh.
Chuông cửa không ngừng kêu, có vẻ như còn không mở là còn làm phiền tới cùng.
Niên Bách Ngạn cũng đặt đũa xuống, đứng dậy định ra mở cửa. Nhưng Tố Diệp ngăn anh lại, ấn anh ngồi xuống rồi nói: “Để em đi mở cho, anh cứ ăn cơm đi.” Cô cúi đầu thơm lên má anh rồi kéo lê dép ra khỏi phòng ăn.
Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng cô, nở một nụ cười ấm áp.
Ra tới cửa, Tố Diệp nhìn hình hiển thị trên cửa chống trộm trước. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn tim cô suýt bắn ra ngoài, cả người run lên, mức độ kinh hoàng còn gấp nhiều lần trông thấy cảnh tượng nhà bị trộm hôm qua.
Cô chống người lên cửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, như có một con rết đang từ từ trườn lên. Cô cứng đờ người, đứng im không nhúc nhích, chỉ biết nhìn trân trân vào bóng người hiện lên trên màn hình hiển thị.
“Tiểu Diệp! Con ngẩn ngơ cái gì thế? Mau mở cửa cho mợ, bên ngoài lạnh chết mất thôi!” Là tiếng của mợ Phương Tiếu Bình, có lẽ thấy cô đã khởi động màn hình mà mãi vẫn chần chừ chưa mở cửa nên sốt ruột, hét ầm lên…
~Hết chương 344~
*Lảm nhảm: Nhớ kỹ câu nói của mình đấy nhé, lúc ngọt nhất cũng là lúc sóng gió rình rập, nên đừng thấy hạnh phúc mà sung sướng đâu