Niên Bách Ngạn sợ nhất điệu bộ này của cô, đôi mắt long lanh nước, nét mặt tội nghiệp, khiến anh cảm thấy mình đã phạm phải một tội ác tày trời, chỉ muốn lột sống mình ra để đền tội. Vì nước mắt của cô quả thực có một lực sát thương cực lớn, khiến cả khả năng phản kháng tối thiểu của anh cũng không còn nữa. Bất luận là nguyên tắc gì cũng đều bị gạt sang một bên, chỉ mong ôm cô vào lòng an ủi, để cô không thấy tổn thương nữa.
Anh thề rằng mình sống tới từng tuổi này chưa bao giờ thấy sợ nước mắt con gái như lúc này. Người con gái này chính là khắc tinh của anh kiếp này!
Tố Diệp mím chặt môi, cố gắng nín khóc, cầm chặt chiếc bàn chải trong tay, tiến tới.
Niên Bách Ngạn rất giữ lời, đứng yên không nhúc nhích. Sau khi thấy cô bước lên, anh mới tò mò hỏi một câu: “Em bảo anh đứng yên cũng được thôi, nhưng phải nói trước cho anh biết, em cầm bàn chải làm gì?”
Anh hỏi mà cũng hơi run. Đầu tiên là cô cắn vào cổ anh, sau đó lại cầm theo bàn chải, hành vi kỳ quái chưa bao giờ có này khiến anh có một dự cảm chẳng lành.
Tố Diệp nuốt nước mắt xuống, đỏ mắt đi tới, giơ cao chiếc bàn chải, chống lên ngực anh, lúc nói vẫn còn đôi chút nức nở: “Áo sơ mi của anh cũng lem vết son rồi, em không thể để trên người anh lưu lại mùi của người đàn bà khác.”
Ngay sau đó, chiếc bàn chải bắt đầu chà sát lên ngực anh.
Niên Bách Ngạn sắp phải kêu đau. Lông của bàn chải cắm vào ngực khiến anh đau đớn, vội vàng giữ chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tố Diệp! Chúng ta không đùa nữa được không?”
“Ai đùa cợt với anh?” Tố Diệp hoàn toàn làm thật, khóe mặt lại tiếp tục đỏ: “Lẽ nào anh sợ sẽ quên mất mùi vị của cô ta hay sao?”
“Diệp Diệp…”
“Niên Bách Ngạn! Anh không thể ăn hϊế͙p͙ người khác như vậy được. Em nhất định phải xóa sạch sẽ mùi của người đàn bà khác trên người anh mới được.” Nói rồi cô lại giơ cao bàn chải: “Anh mà không để em làm, thì nhất định là anh đã thích cô ta!”
Niên Bách Ngạn nghe vậy nào dám phản kháng nữa, đành phải buông tay, nhịn đau để mặc cho cô lằm xằng làm bậy.
Cô chà không quá mạnh nhưng tần suất lại dầy đặc, vừa nghẹn ngào vừa khua loạn chiếc bàn chải trong tay. Niên Bách Ngạn cắn chặt răng theo sát hành động của cô, sợ rằng cô còn mang mấy loại thuốc khử mùi gì đó ra đổ lên người anh nữa.
Chiếc bàn chải quét từ ngực anh tới tận đường nhân ngư. Khi nó lại gần bụng dưới, nỗi đau chớp mắt biến mắt một cảm giác kích thích cực lớn. Vốn dĩ từ sáng sớm dục vọng đã bị đè nén xuống, giờ bị cô chạm vào như vậy, cảm giác rục rịch trong cơ thể đã thức tỉnh rất nhanh.
Cậu nhóc dưới động tác của cô bỗng ngẩng đầu phấn chấn.
Niên Bách Ngạn muốn ngăn hành động của cô lại, nhưng cô đã giơ tay nắm chặt người anh em của anh. Chiếc bàn chải trên một tay còn lại cũng ngay lập tức xông về phía nó. Niên Bách Ngạn hết hồn, lập tức nắm chặt tay cô. Anh mà còn buông thả cho hành vi này không chừng bị “liệt” tới nơi.
“Anh buông ra!” Cô trừng mắt lườm anh.
“Diệp Diệp! Chỗ nào cũng được, chỉ có chỗ này không được!” Niên Bách Ngạn toát hết mồ hôi.
Tố Diệp bĩu môi, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ. Một tay cô vẫn còn nắm lấy cậu nhóc đang bừng bừng sinh khí, một tay bị anh nắm không thể cử động được, chỉ có thể siết chặt lấy gốc rễ của anh như đang phát tiết.
Nhưng quả thức đó là kích cỡ đáng tự hào của người đàn ông, khiến cô dùng một tay hoàn toàn không thể nắm giữ được nó. Lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được cảm giác bành trướng và cứng rắn vô cùng chắc chắn.
Cô bèn hằn học dùng sức, đầu ngón tay cũng đã tê dại.
“Ai bảo anh chạm vào người đàn bà khác? Em phải gột sạch mùi của đồ đàn bà ɖâʍ đãng đó!” Cái miệng của cô đúng là không tha cho ai bao giờ.
Niên Bách Ngạn cảm thấy được cô nắm lấy rất thoải mái, lại nghe thấy cô nói vậy, tâm trạng bực bội sớm đã tan hết từ lâu. Anh tưởng cô không ghen, không ngờ người phụ nữ của anh một khi ghen lên phong cách cũng rất khác người.
Cuối cùng không nhịn được nữa, anh kéo cô vào lòng. Anh cúi đầu, thì thầm giải thích bên tai cô: “Ngốc ạ! Sao anh có thể động vào người đàn bà khác chứ? Vừa rồi anh chỉ cố tình trêu em thôi!”
Tố Diệp đẩy anh ra, mang theo nước mắt nói: “Anh lừa em! Anh chỉ đang bảo vệ con hồ ly tinh đó thôi!”
“Đến hình dáng cô ta trông như thế nào anh còn chẳng nhớ.” Niên Bách Ngạn oán trách mình không dưng kiếm thêm việc vào mình, cuối cùng lại còn phải ngọt nhạt dỗ dành cô, đang yên đang lành chọc cho cô giận làm cái gì cơ chứ.
“Thế sao anh còn đưa tiền cho cô ta!” Tố Diệp vùng vẫy.
Người con gái trong lòng không ngừng động đậy, quả thực làm cho Niên Bách Ngạn khó mà kìm nén ngọn lửa trong lòng. Anh khóa chặt cô lại, giọng nói hơi khàn: “Anh bảo cô ta đi.”
Mắt Tố Diệp vẫn đỏ, không ngừng giơ tay lên đánh anh.
Niên Bách Ngạn quay người cô lại, giơ tay đè cô lên tường, bàn tay thuần thục cởi chiếc áo ngủ ướt dầm ướt dề trên người cô ra, vùi mặt vào tai cô, rồi men dần xuống gáy: “Trên người anh chỉ có mùi của con hồ ly tinh là em thôi. Em mà cũng xóa đi mất thì phải làm sao?”
Bàn tay anh không chịu kiểm soát, tiếp tục thăm dò, phù lên cái bụng bằng phẳng của cô.
Giọng cô yếu ớt, mang theo một chút phản kháng nhỏ nhoi: “Anh lừa em…”
“Anh không hề lừa em!” Niên Bách Ngạn xoay mặt cô lại, áp sát mặt mình lên mặt cô, giọng nói khản đục: “Tối qua anh thật sự uống say như chết, nếu không sao có thể buông tha cho em? Đàn ông mà say thật thì chẳng làm được gì cả.”
Tố Diệp nhìn vào mắt anh, chẳng mấy chốc, nước mắt đã che mờ.
“Bách Ngạn! Em sẽ tin lời anh nói đấy. Nếu anh thật sự nghiêm túc nói với em rằng anh có người phụ nữ khác, em sẽ tin anh. Nếu anh thật lòng nói rằng anh chưa chạm vào người phụ nữ khác, em cũng sẽ tin anh. Thế nên, anh đừng lừa dối em…”
“Xin lỗi, em yêu!” Niên Bách Ngạn đau lòng hôn lên má cô. Anh nâng cao gương mặt cô lên, chân thành, tình cảm nhìn vào mắt cô: “Anh chưa chạm vào cô ta, hãy tin anh! Em đã hút hồn anh đi mất rồi, anh làm gì còn tinh lực mà chạm vào người khác nữa.”
Tố Diệp nhìn anh, thôi khóc. Một giây sau cô chủ động hôn lên môi anh.
Niên Bách Ngạn ôm chặt lấy cô.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp lẩm bẩm, như tiếng gào thét bật ra từ trái tim. Cô giơ tay bám lấy cổ anh, một tay còn lại chủ động lần mò xuống, nắm chặt lấy sự vĩ đại của anh, thấp giọng van nài: “Muốn em!”
Sao cô lại không tin anh cơ chứ?
Anh là người đàn ông cô yêu sâu sắc. Bất luận anh nói gì cô cũng tin, tuyệt đối không nghi ngờ.
Không còn cô nói, Niên Bách Ngạn cũng đã căng cứng tới cực điểm. Anh hóa bị động thành chủ động, hôn sâu xuống môi cô, giữ chặt lấy đôi tay cô, áp sát lên cơ thể cô.
Vòi hoa sen làm sôi sục cả phòng tắm.
Hơi thở của Niên Bách Ngạn để lại bên tai Tố Diệp rõ ràng đã trở nên nặng nề.
Cô chỉ cảm thấy một nơi nào đó phía dưới bị húc vào, cảm giác ấm nóng từ nơi tiếp xúc truyền tới.
Anh nhẹ nhàng cọ sát vào cô, dành cho cô một kỹ thuật cực cao.
Trái tim Tố Diệp khẽ chao đảo, như chiếc lá ngoài cửa sổ bị cơn gió nhẹ thổi qua. Cô chỉ cảm thấy thứ tròn trịa đó đang trêu đùa cánh hoa của mình, sơn cốc của mình.
Một xúc cảm khó mà hình dung khiến cô cảm thấy toàn thân giãn nở, cả người từ trên xuống dưới trở nên lỏng lẻo.
Bất ngờ, một luồng sức mạnh to lớn xâm nhập. Gã khổng lồ đó gần như một xé toạc cô ra. Một tiếng ư hừ phát ra từ mũi Tố Diệp. Cô nhắm mắt lại, thở hổn hển cùng đón nhận sức mạnh của anh lấp đầy mình.
Chậm rãi mà kiên định, từng chút từng chút ngập đầy nơi u tối như trân trọng một báu vật, đạp bằng nếp nhăn nhạy cảm của cô. Anh cố ý để cô cảm nhận được cảm giác chiếm hữu này, một sự quen thuộc khiến cô rơi nước mắt.
Cuối cùng khi anh đâm hẳn vào, Tố Diệp thở dốc. Bàn tay anh giữ lấy eo cô, để mình bước được vào nơi sâu nhất, hưởng thụ sự căng chật chí mạng.
Từ góc độ này nhìn qua, vòng ba của Tố Diệp đẹp như một tác phẩm điêu khắc của Thượng đế, hoàn toàn kích thích dục vọng của Niên Bách Ngạn.
Động tác của anh trở nên tập trung, mỗi một lần lại sâu thêm, cuối cùng xâm nhập toàn bộ mình vào cô.
Tố Diệp chịu đựng mỗi lúc một khổ sở, chỉ vì tư thế này khiến anh tiến rất sâu, hai chân cô bắt đầu run rẩy.
Mỗi lần cô đều không nhịn được mà run lên, trái tim cũng theo những động tác của anh gần như bay ra khỏi cổ họng.
Cánh tay của Niên Bách Ngạn vòng ra trước ngực cô, chọc cô rên rỉ không ngừng.
Bờ môi anh di động trên cổ cô rồi tới xương quai xanh, khiến cả người cô khó mà cưỡng lại được sự sảng khoái.
Nhiệt độ trong phòng tắm trở nên nóng rực. Hơi thở thô lỗ của người đàn ông và tiếng kêu yêu kiều của người phụ nữ cùng tiếng vòi nước chảy đan vào nhau, nghe như một tiếng nhạc tuyệt diệu.
Một lần hoan hợp kéo dài.
Cuối cùng Niên Bách Ngạn đã bế Tố Diệp ra khỏi phòng tắm.
Toàn thân cô đỏ rực, trên người còn lưu lại dấu hôn của người đàn ông. Cả người cô mệt mỏi như con chim gãy cánh, nằm im trong lòng anh. Mái tóc vẫn còn ướt, trên trán không rõ là mồ hơi hay nước sau khi tắm.
Dáng người Tố Diệp vốn dĩ đã nhỏ bé, nằm bên cơ thể cao to của anh trông lại càng như một đứa trẻ. Eo cô thanh mảnh đến độ có thể nắm trong một bàn tay. Cánh tay trắng như ngó sen vòng qua cổ anh, hai mắt mơ màng nhắm nghiền. Gò má cũng ửng hồng vì những yêu cầu quá độ của người đàn ông. Cổ họng đã khản đặc từ lâu.
Khi đi qua phòng khách, Niên Bách Ngạn vô tình nhìn thấy một cái thùng sắt đặt bên cạnh sofa, bên trong có một chiếc áo sơ mi đã bị đốt chỉ còn nửa cái tay áo. Nhìn kỹ lại, anh chợt sững sờ.
Tố Diệp cũng mở mắt nhìn về phía đó, rồi uể oải giải thích: “Đó là áo sơ mi anh mặc tối qua.”
Anh nhận ra rồi, chỉ có điều không hiểu tại sao cô lại phải đốt đi.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp ôm lấy cổ anh, dựa đầu vào anh, giọng nói dịu dàng: “Vì trên đó có vết son môi của người phụ nữ khác. Em không thể để mùi của cô ta làm hư anh.” Dứt lời cô lại sờ mó xuống dưới một cách xấu xa, mím môi: “Nếu có một ngày nó cũng thấm chất dịch của người con gái khác, em sẽ cắt đi rồi tiêu hủy luôn.”
Niên Bách Ngạn ôm cô đứng nguyên chỗ cũ. Nghe xong câu nói của cô anh đúng là vừa tức vừa buồn cười. Anh cúi đầu, cọ vào mặt cô như trừng phạt, thì thầm: “Bảo bối! Nó chỉ thấm của em thôi!”
Một lần tình cảm ban sáng khiến người đàn ông còn chưa kịp cạo râu. Mấy sợi râu lún phún bên má cố tình cắm vào gương mặt mềm mại của cô, làm cô ngứa ngáy cười không ngớt.
Ánh nắng rọi chiếu vào căn phòng, làm nó ấm áp hẳn lên…
Thứ sáu vẫn là ngày tới Tinh Thạch làm việc, vẫn không thể thiếu những ánh mắt dò xét kỳ quái và mờ ám của các đồng nghiệp. Nhất là buổi trưa, khi Niên Bách Ngạn đích thân đi vào phòng làm việc của cô, rồi hai người cùng đi tới nhà ăn, hành động ấy càng khiến mọi người bàn ra tán vào.
Bữa trưa Tố Diệp ăn không ít, Niên Bách Ngạn thì vẫn ăn với số lượng như mọi khi, nhưng rõ ràng là tâm trạng anh rất tốt. Mỗi lần nhìn cô anh lại không nhịn được cười. Tố Diệp thích nhìn anh cười. Nụ cười của anh là một chất đầu độc, có một ma lực khiến cô đỏ hồng, tim đập thình thịch. Cô càng thích cảm giác hiện giờ khi hai người ở bên nhau, ngọt ngào hệt như mới yêu.
Buổi tối Niên Bách Ngạn phải đi tiếp khách, sau khi tan làm Tố Diệp đi dạo phố một mình. Cô còn tới siêu thị mua một ít đồ ăn vặt. Khi đang ung dung thảnh thơi đi ra khỏi thang máy, tới trước cửa nhà mình, Tố Diệp hoàn toàn bàng hoàng!
Căn nhà vốn khóa chặt giờ lại bị mở hé. Cô từ từ bước lên, do dự đẩy cửa. Giây phút cửa được đẩy ra, Tố Diệp hoảng hốt, hai mắt trợn tròn!