Cô khẽ gọi tên anh, từng chữ thốt ra từ những kẽ răng đều dịu dàng, triền miên.
Tố Diệp muốn đẩy lồng ngực ấy ra nhưng lại chìm nổi trong đó. Mùi hương dễ chịu của anh hòa vào mùi rượu vang nhạt nhòa. Mặt trời chiếu xuống mặt nước, quầng sáng đỏ hồng khẽ xao động, cả gò má và đôi mắt cô đều ánh lên sắc rượu.
Niên Bách Ngạn cúi đầu, tham lam ʍút̼ lấy mùi hương tự nhiên hấp dẫn của cô. Anh đưa tay lên, cởi từng cúc áo của cô, để lộ ra bờ vai mịn màng.
Môi anh men dần xuống, hô hấp lẫn lộn với hơi thở của cô: “Diệp Diệp! Em thật sự quá đẹp!”
Giọng nói của anh vang bên tai tỏa ra một sự khản đục rõ nét. Lời khen của anh cũng bộc lộ rõ khát khao. Tim Tố Diệp như bị anh giày vò, sự kháng nghị nhỏ nhoi cuối cùng cũng phát ra khỏi cổ họng: “ Bách Ngạn! Em… không quen ở đây!”
“Chuyện gì cũng phải thử mới biết, đúng không?” Anh phả ra làn hơi nóng rực bên vành tai cô, bàn tay vòng giữa eo cũng bắt đầu không an phận.
Chiếc áo sơ mi của cô bị cởi ra một nửa, cơ thể yêu kiều càng lấp ló, nửa che nửa hở. Niên Bách Ngạn cũng cởi quần áo của mình, bàn tay anh đặt dưới bụng cô khéo léo vuốt lên.
Nó như châm lửa đốt từng đường cong đầy đặn trước ngực cô.
Tố Diệp còn chưa kịp vùng vẫy, nụ hôn ướt át phía sau đã men từ tai trở lại cổ. Điểm mẫn cảm sau tai bị anh lợi dụng, tất cả mọi sự kháng nghị bề ngoài đều bị dao động, sụp đổ trước niềm vui trải nghiệm.
“Không! Như vậy quá điên rồ…” Mắt Tố Diệp nhắm hờ, gò má đỏ bừng, giọng nói mơ hồ.
“Không thử làm sao biết có thích hay không?” Lời dụ dỗ của Niên Bách Ngạn mê hoặc hệt như lớp rượu dưới làn nước. Bàn tay anh len vào mái tóc dày của cô, nhẹ nhàng, tình cảm xoay mặt cô lại về phía mình.
Đôi mắt trong sáng của Tố Diệp đã trở nên mê man, ẩm ướt. Cơ thể Niên Bách Ngạn dưới sự giày vò ấy cũng đã khô nóng.
Quay đầu lại, đối mặt với con ngươi sâu hút và đen đặc của anh, các tế bào trong cơ thể cô như tan chảy, cả gương mặt và trái tim đều như bị một ngọn lửa thiêu rụi.
Chưa đợi cô trả lời gì, mắt Niên Bách Ngạn đã co rụt lại, không kìm chế được tình cảm, hôn sâu lên môi cô.
Hai cánh môi người con gái mềm đến nỗi khiến tim người ta bồng bềnh. Niên Bách Ngạn thưởng thức đầy dịu dàng mà tham lam.
Anh không thỏa mãn, nạy răng cô ra, tấn công sâu hơn, tìm kiếm nhiều hơn.
Sự dè dặt nữ tính dưới sự mạnh mẽ, bá đạo của nam giới bỗng chốc bay đâu mất. Cô để mặc cho anh tấn công, táo bạo chiếm hữu mỗi một góc khuất.
Nụ hôn mãnh liệt khiến cô không thở nổi, bất giác phát ra những tiếng rên rỉ.
Tố Diệp quên hết mọi thứ, chìm đắm trong ái tình quyến luyến, chủ động vật lộn cùng Niên Bách Ngạn, kịch liệt đáp lại sự trêu ghẹo của anh, mang cả sự khao khát từ cơ thể và tâm hồn hòa quyện vào nhau, dâng hiến toàn bộ cho người đàn ông, cổ vũ anh tiến thêm một bước.
Để cảm nhận sự nghênh hợp của cô, ý chí của Niên Bách Ngạn càng trở nên sục sôi.
Tay anh bắt đầu công kích mỗi nơi mềm mại trên người cô, lúc gấp gáp, lúc chậm rãi, khi nhẹ nhàng, khi kích động. Tố Diệp ngẩng đầu lên, thở dốc.
Niên Bách Ngạn nắm lấy bàn tay buông thõng của cô, kéo thẳng lưng cô, dẫn dắt đôi tay không xương mềm oặt đặt lên nơi đang chờ bộc phát của mình.
Tố Diệp kinh hoàng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng đến tê dại.
Cô mơ màng ngả về sau, dựa vào vòng tay Niên Bách Ngạn.
Niềm vui xuyên thẳng qua từng tế bào, rồi hóa thành từng thanh âm phát ra khỏi cổ họng.
Chạm vào người bạn lớn của anh, tay cô như bị ma nhập, không nỡ rời xa, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác nhiệt độ kích thích lòng bàn tay đó.
Làn nước dường như cũng ấm hẳn lên.
Sắc rượu vây lấy đôi nam nữ ân ái.
Người con gái dường như mất hút dưới cơ thể cao lớn của người đàn ông. Cô tan chảy như đường trong lòng anh.
Tất cả các cánh cửa một khi đã được mở ra, thì dục vọng sẽ theo đó ồ ạt tuôn trào, xông pha, chiếm lĩnh cả cơ thể, giống như Niên Bách Ngạn lúc này.
Đúng lúc Tố Diệp đang say đắm, Niên Bách Ngạn bỗng dừng lại. Niềm hạnh phúc bị khựng lại đột ngột, cảm giác trống rỗng, khó chịu chiếm thế thượng phong, cô bất giác phát ra những tiếng ư hừ không hài lòng.
Niên Bách Ngạn lập tức xoay người cô lại, để cô xuất hiện trước mắt anh không một chút che đậy.
Tố Diệp chợt cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng cô còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, cơ thể lại một lần nữa được ôm gọn vào lòng.
Tay anh vắt giữa kheo chân, dùng sức bế thẳng cô lên.
Cảm giác cả cơ thể bị treo lơ lửng khiến Tố Diệp hét lên bất ngờ. Hai tay cô vô thức bám chặt vào cổ Niên Bách Ngạn. Như vậy, cô càng dính sát vào người anh.
“Bách Ngạn…” Chân cô run lên theo từng tiếng gọi tên anh.
“Bảo bối! Anh sẽ cho em những gì tốt nhất!”
Bể nước nóng lên trông thấy.
Sóng nước dập dềnh, tiếng của người con gái kéo dài miên man…
Qua tết Trung thu, mọi người lại bắt đầu những ngày làm việc bận rộn. Đường phố Bắc Kinh lại trở về với cảnh tắc nghẽn giờ tan tầm. Thời gian vẫn bước từng nhịp đều đặn theo đúng kế hoạch của mình, chẳng biết nghỉ ngơi. Sau một kỳ nghỉ ngắn ngày để điều chỉnh, con người lại bắt đầu chờ đợi một kỳ nghỉ Quốc khánh dài hơi hơn giữa hàng núi công việc và áp lực đè nặng lên đầu.
Càng những ngày sát kỳ nghỉ, thời gian dường như càng đằng đẵng trôi. Chỉ đôi lúc có mấy tin tức lá cải để mọi người xua đuổi nhàm chán.
Trong số những tin tức ấy, nhà họ Diệp không thể tránh khỏi liên lụy. Một trong tin nóng hổi nhất thuộc về Bạch Băng, đương nhiên là do ngành giải trí dấy lên. Bạch Băng nổi tiếng nhờ hai bộ phim điện ảnh, mà hai bộ phim này lại lần lượt được hai công ty đá quý tài trợ. Cô ta bỗng chốc trở thành nhân vật hot nhất năm, càng về cuối năm càng nhiều hoạt động. Cộng thêm việc số vé bán ra của hai bộ phim đó rất vững vàng lại càng thu hút sự chú ý của không ít người.
Câu chuyện hăng say được kể vẫn là chuyện giữa cô ta và Niên Bách Ngạn. Chủ đề này bị xào xáo hết lần này tới lần khác, cộng thêm việc mỗi lần trả lời phóng viên, Bạch Băng đều nói rất mập mờ, còn phóng viên lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ phía Niên Bách Ngạn nên nó đã trở thành cơn sốt trong số các tin lề đường.
Một tin khác thuộc về nhà họ Diệp, liên quan tới việc Nguyễn Tuyết Mạn trúng độc phải nhập viện. Tin tức này chưa được thông qua báo chí chính quy hay thông tin truyền thông. Điều này phải cảm ơn chính phủ Trung Quốc trước nay luôn có quyền can dự vào báo chí. Nhưng một số báo nhỏ và báo mạng lá cải thì đã đưa tin. Những người “may mắn” được dính líu vào không nhiều, vì tư liệu vốn đã ít, nhiều người chẳng qua cũng chỉ đọc tin cho thêm mắm thêm muối. Dù sao thì Nguyễn Tuyết Mạn vốn chẳng thể gây sự chú ý quá lớn với độc giả.
Chỉ có Tố Diệp biết rõ, cảnh sát đã thành lập tổ điều tra vụ trúng độc của bà ta. Mấy ngày nay, người ra vào nhà họ Diệp vô cùng náo nhiệt. Còn Nguyễn Tuyết Mạn vẫn phải ở trong viện, mỗi một bữa ăn đều vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ không cẩn thận lại trúng độc, về thẳng Tây Thiên.
Chẳng phải cô nhiệt thành gì với chuyện nhà đó, tại Diệp Lan hay lợi dụng nghe ngóng tin tức của Tố Khải để tía lia kể lại cho cô. Diệp Lan nói lần này Nguyễn Tuyết Mạn bị dọa cho hết hồn. Bây giờ ngày nào bà ta cũng đa nghi, đến nhà họ Diệp cũng không dám quay về, chốc thì nói có ma, lát lại kêu có kẻ hãm hại. Vốn dĩ Diệp Hạc Phong còn định ở lại viện với bà ta nhưng bà ta suốt ngày gào khóc. Ai tới thăm nom thì gào lên với người đó, rằng mình bất hạnh khổ sở ra sao, đen đủi thế nào. Cuối cùng Diệp Hạc Phong chịu không nổi, tức giận không thèm tới bệnh viện nữa.
Diệp Lan cũng xin nghỉ một thời gian, cùng Diệp Ngọc luân phiên tới chăm sóc, còn đưa cả người quản gia của nhà họ Diệp tới. Tố Diệp nghe xong, phản ứng đầu tiên là cười khẩy. Phu nhân nhà giàu đúng là yếu đuối, cao quý, ở viện chẳng khác nào ở nhà, còn không quên gọi quản gia tới hầu hạ.
Vụ án rất khó điều tra, vì hôm đó ai cũng bận rộn, rất nhiều khẩu cung không khớp nhau. Muốn kiểm tra dấu vân tay lại càng không thể. Nhà họ Diệp xưa nay lắm quy định. Kẻ dưới, nhất là những người làm trong nhà bếp luôn phải đeo găng tay. Tố Diệp cảm thấy cũng chẳng biết có phải ông trời trừng phạt hay không, lần này nhà họ đúng là tiện người hại mình.
Đương nhiên, cô chẳng hơi đâu thương thay xót hộ, cũng chẳng thèm để tâm chuyện bên đó. Sau kỳ nghỉ, công việc của cô ở Liêm Chúng và trường đại học lại vào vòng quay thường nhật. Ngày nào cũng bận vắt chân lên cổ không kịp. Vì không có thói quen tăng ca, nên trợ lý Lý Thánh Đản đành phải sắp xếp các khách hàng nối nhau trong một thời gian ngắn. Thậm chí là người này vừa đi, người khác đã tới. Có cả những bạn nhỏ mới bảy, tám tuổi đã được bố mẹ đưa tới. Tố Diệp nhìn đã thấy hốt hoảng, mấy người ở thế hệ cô lúc nhỏ đâu có mắc lắm bệnh vậy.
Khoảng thời gian này, mợ cũng không ngừng giục giã cô đi xem mặt. Tố Diệp thoái thác hết lần này tới lần khác, đã ba lần liên tiếp. Cái cớ đầu tiên là làm thêm giờ. Lần hai nói phải đi công tác. Tới lần ba lại lấy lý do mình bị lên mụn sau dậy thì, phải hết mụn mới dám gặp người ta, nếu không ảnh hưởng tới hiệu quả. Mợ không tin, kiên quyết tới tận nhà kiểm tra. Tố Diệp đành phải tự chụp một kiểu ảnh, rồi photoshop thêm vài nốt mụn, đưa cho mợ xem. Mợ nhìn thế cũng tưởng thật.
Bận rộn tới tận cuối tuần, khó khăn lắm cô mới có thời gian ngủ nướng. Ai ngờ còn chưa tới lúc tỉnh lại, tiếng điện thoại gấp rút bên tai đã làm cô choàng tỉnh.
Cô mở mắt ra, nhìn đồng hồ đầu giường. Mới chỉ có tám rưỡi sáng, đúng là muốn giết người ngay lập tức! Cô lần sờ tìm điện thoại một cách sốt ruột, cộc cằn “alô” một tiếng. Bên kia vang lên một giọng Bắc Kinh lanh lảnh.
“Ô, làm cháu thức giấc à?”
Tố Diệp ngẩn người giây lát, sau đó ngồi bật dậy khỏi giường, cả người xù lông trong tư thế phòng vệ. Cô vẫn còn mơ màng, cười trừ đáp: “Cô Tiết…”
“Còn ngủ à? Cô quên bẵng mất thanh niên các cháu cứ tới cuối tuần là hay ngủ nướng.”
“Không ạ! Cháu dậy lâu rồi!” Tố Diệp vừa nghe điện thoại, vừa nhảy xuống giường, lật tung quyển lịch. Vừa nhìn, đầu tóc cô đã dựng đứng cả lên.
Hôm nay là ngày nộp tiền nhà!
“Tiểu Tố à! Lát nữa cháu có ra ngoài không? Cô tới nhà cháu một chuyến.”
“À, không ạ! Cô cứ tới!” Tố Diệp mệt mỏi đáp.
Cúp điện thoại, cô hoàn toàn không ngủ nổi nữa, vùi đầu vào chăn, không ngừng cào gối. Nghĩ tới mấy vạn sắp mọc cánh bay đi trước mắt mình, lòng cô còn đau hơn dao cắt…