Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 202: Trúng đạn

Tố Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, Niên Bách Ngạn đương nhiên cũng không nói với cô. Aston cách đó không xa vẫn giữ nguyên nụ cười đắc ý đáng ghét đó. Người trên sân khấu cũng đã bắt đầu tiến hành đếm ngược.


“Niên Bách Ngạn! Anh từ bỏ thật sao?” Tố Diệp nhìn chằm chằm gương mặt hơi nghiêng của anh, vô cùng khó hiểu.


Niên Bách Ngạn im lặng, nhưng lại ôm Tố Diệp vào lòng dưới ánh nhìn của tất cả mọi người. Đốm đỏ khi rõ khi mờ đó đã bị cánh tay anh chặn lại. Tố Diệp càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Cô ngẩng đầu, men theo cằm cố gắng nhìn lên mắt anh. Niên Bách Ngạn cũng cảm nhận được, anh quay đầu, khẽ cười với cô: “Không thể không từ bỏ!”


Tố Diệp nhíu mày, vì giá vượt ngoài dự tính sao?


Tố Diệp nhận ra cả người bị Niên Bách Ngạn ôm rất chặt, tới mức khiến cô khó thở. Trong lòng cô cứ cảm thấy bồn chồn. Người đàn ông khó đoán này trước nay rất chú trọng hình tượng công chúng. Lần trước cô phải dùng mọi cách làm nũng và nhõng nhẽo, anh mới miễn cưỡng thể hiện vài động tác thân mật. Hôm nay anh làm sao vậy?


Người chủ trì trên sân khấu đã tuyên bố giá trước mắt một lượt cuối cùng, hai tỷ.
Không ai tiếp tục hét giá nữa.


Kỷ Đông Nham làm ra vẻ thờ ơ, nhiệt tình xem trò vui. Niên Bách Ngạn lặng thinh, trầm mặc từ bỏ nâng giá. Nụ cười bên khóe môi Aston mỗi lúc một lớn hơn. Cuối cùng, tiếng búa trên sân khấu vang lên, Aston đã giành được M100-2 thành công với giá hai tỷ!
Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay cho ông ta.


Nét mặt của Aston càng trở nên hãnh diện.
Tố Diệp cũng đứng dậy cùng Niên Bách Ngạn, nhưng thấy cánh tay anh vẫn khoác lên người cô, cô bất giác quay đầu lại hỏi: “Anh làm sao vậy?”


Niên Bách Ngạn quay sang nhìn cô, đang định lên tiếng chợt nhìn thấy chấm đỏ đó bỗng nhiên dừng lại sau gáy Tố Diệp. Ánh mắt anh hoảng sợ, rồi ngay lập tức kéo mạnh cả người Tố Diệp vào lòng mình.


Mọi việc xảy ra quá nhanh, trong tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng giả tạo của mọi người xung quanh, Tố Diệp chỉ cảm thấy toàn bộ mặt mình đập thẳng vào ngực Niên Bách Ngạn, sống mũi suýt nữa thì chảy máu. Cô đang định ngẩng đầu lên hỏi anh đã xảy ra chuyện gì bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn hự một tiếng. Liền sau đó những người khác chạy tan tác như chim. Tiếng gào thét hoảng loạn bỗng chốc hòa làm một!


Trái tim Tố Diệp bị những thanh âm lộn xộn ấy khuấy đảo khiến cô cảm thấy rất hỗn loạn. Cô ngước lên nhìn đôi mắt anh dần cụp xuống. Sắc mặt anh rất khó coi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cô hoảng hốt, còn anh chỉ hỏi một câu bằng chút hơi sức còn lại: “Em có sao không?”


Cô không hiểu, đang định cất lời thì chợt cảm thấy sức nặng của cả thể Niên Bách Ngạn đè lên người mình. Cả hai người đứng không vững, ngã cả xuống đất. Tố Diệp thở dốc, đưa tay định đỡ anh dậy, nhưng lại sờ thấy sau lưng anh ướt đẫm. Cô giơ lên nhìn, cả năm ngón tay đều nhuộm một màu đỏ tươi!


Máu!
Là máu!


Tiếng hét kinh hoàng của Bella xuyên thẳng vào màng nhĩ của Tố Diệp. Cô nhìn trân trân vệt máu trên tay mình, không khí trong lồng ngực dường như cũng đã Niên Bách Ngạn rút sạch. Trong hơi thở, mùi gỗ mộc thanh mát của riêng anh đã hòa lẫn với mùi tanh nồng nặc của máu. Tố Diệp quên cả hét, khó nhọc rút người ra khỏi cơ thể anh. Lúc này cô mới nhìn rõ Niên Bách Ngạn bị làm sao.


Anh đã trúng đạn, ngay giữa lưng.
“Niên Bách Ngạn…” Tố Diệp nghe thấy cuối cùng mình đã thốt lên được một thanh âm nhỏ như con muỗi, gáy đau buốt như bị ai đánh. Nguyên nhân và kết quả xuyên qua não bộ, lúc đó cô mới hiểu rõ nguồn cơn của chuyện này.


Là Niên Bách Ngạn đã bảo vệ cô.
Cô mới là người thực sự phải chết!
Niên Bách Ngạn ngã xuống đất đã sớm nhắm chặt mắt, mất đi cảm giác, áo vest của anh đỏ tươi màu máu…


Mặc dù xe cấp cứu tới kịp thời, nhưng thời gian cấp cứu vẫn rất lâu. Tố Diệp đi theo xe vội tới bệnh viện. Trên xe cô luôn nắm chặt tay Niên Bách Ngạn, cho tới tận khi đuổi theo vào phòng phẫu thuật mới chịu buông ra. Vừa buông, khí lạnh đã tràn qua đầu ngón tay, những cơn gió rét căm căm cũng xuyên vào tận tim cô.


Quần áo, tay chân, thậm chí hơi thở toàn là mùi máu tanh, khiến cô cảm thấy ngạt thở vô cùng. Khi cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ đóng lại, đèn trên đỉnh đầu sáng lên biểu thị đang thực hiện ca phẫu thuật, hai chân Tố Diệp mới mềm nhũn ra, ngồi sụp xuống hành lang. Cô nhớ lại mẹ cũng qua đời vào một buổi trưa như thế này. Ánh nắng ngoài sổ vẫn rực rỡ, soi rõ toàn bộ vạn vật trên thế gian. Những tia nắng ấy đã mang mẹ cô đi mất, vì từ lúc cô bị cánh cửa phòng phẫu thuật chặn lại, thì mẹ cũng không bao giờ sống lại nữa.


Cái chết của mẹ khiến cô cảm thấy như trời đất đổ sụp xuống. Còn lúc này, khi Niên Bách Ngạn vì cô ngã xuống vũng máu, Tố Diệp cũng cảm thấy tất cả đều trở thành hư vô. Thế gian này lấp đầy những điều tuyệt vọng hành hạ con người ta. Cô sợ hãi, sợ cái cảm giác phải đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ đợi từng giây từng phút.


Nước mắt làm nhòe đôi mắt, từng giọt từng giọt rớt xuống nền đá hoa, phản chiếu lên đó gương mặt nhợt nhạt của người con gái. Có một đôi tay lớn đỡ cô dậy. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Kỷ Đông Nham qua làn nước mắt. Bella cũng kịp tới phía sau Kỷ Đông Nham, có thể nhận ra cô ta cũng vừa mới khóc, hai mắt sưng húp cả lên. Giống như bám được vào một chút hy vọng cuối cùng, Tố Diệp đứng dậy, trút hết toàn bộ sự bất mãn, phẫn nộ do hoảng sợ mà ra với anh ta: “Chuyện này là thế nào? Kỷ Đông Nham! Anh nói cho tôi biết đi! Chẳng phải chỉ là một buổi đấu thầu thôi sao? Tại sao lại đến mức này? Tại sao hội trường lại có súng?”


Kỷ Đông Nham ôm chặt cô, sợ cô vì tâm trạng quá kích động mà ngã xuống đất. Anh ta không nói gì, chỉ chau mày. Nhưng Tố Diệp đẩy anh ta ra, truy hỏi như phát điên: “Anh nói đi, nói đi chứ!”


“Tiểu Diệp! Em bình tĩnh một chút!” Kỷ Đông Nham ấn chặt hai tay lên người cô. Phía dưới, cơ thể cô đang run lên bần bật. Anh ta bất lực nói: “Nói thật lòng, anh thật sự không biết có chuyện này xảy ra.”


“Không biết? Có chuyện mà đám người các anh không biết chứ?” Tố Diệp nghe thấy câu này hoàn toàn nổi điên, nước mắt như kẹp theo những quả đạn pháo công kích Kỷ Đông Nham: “Vì mỏ kim cương, vì lợi ích, các anh chẳng phải giỏi mưu tính hại nhau lắm sao? Hôm nay tôi mới biết hóa ra đứng trước lợi ích, mạng người rẻ mạt đến mức nào. Mỗi người các anh đúng là diễn viên giỏi đấy. Tâm tư của người nào người đấy cũng khó dò. Các anh sống như thế không thấy mệt sao? Dẫm lên vai và máu của người khác để leo cao sung sướng lắm sao?”


Kỷ Đông Nham để mặc cho Tố Diệp gào thét, không đáp trả, cũng không giải thích quá nhiều. Hai người cứ giằng co như thế cho tới khi cánh cửa được đẩy ra. Tiếng động bất ngờ khiến Tố Diệp run lên. Nhìn thấy một người y tá đi từ trong ra, cô rảo bước đi tới, nắm chặt tay cô ta, gấp gáp hỏi: “Bệnh nhân bên trong thế nào rồi?”


Cô y tá vội vàng rút tay lại, nhíu mày nói: “Bệnh nhân còn đang cấp cứu, tình hình không ổn, đừng làm lỡ dở công việc của chúng tôi.” Dứt lời cô ta vội vàng rời đi.


Tố Diệp nghe xong, tim suýt nữa thì bay ra ngoài, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cũng may Kỷ Đông Nham nhanh chân chạy tới đỡ cô. Thấy gương mặt tái nhợt của cô, anh ta rất lo lắng, cô sợ không vượt qua được, lại ngất đi.
Nét mặt Bella cũng chẳng khá hơn, trắng nhợt đến dọa người, ra sức nắm chặt bàn tay.


Một lát sau người y tá lại chạy về, theo sau có thêm mấy bác sỹ. Tố Diệp nhìn thấy cảnh này càng chẳng có chút chắc chắn nào. Cô đang định chạy lên hỏi tình hình cụ thể bỗng bị Kỷ Đông Nham kéo tuột lại. Anh ta thấp giọng nói: “Các bác sỹ bây giờ đang dốc sức cứu chữa, em làm vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc của họ.”


Tố Diệp cứ thế giương mắt nhìn họ đi vào trong phòng phẫu thuật, cánh cửa lại bị đóng vào.


Cứ thế, từ khi mặt trời lên cao cho tới khi mặt trời lặn, mấy người họ đã đợi ngoài cửa tròn ba tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian ấy, các bác sỹ đi lại không ngớt, có thể đoán được vị trí trúng đạn lần này của Niên Bách Ngạn lần khó xử lý. Tố Diệp tê dại ngồi trên băng ghế đợi ngoài cửa. Bella nãy giờ vẫn phải giúp Niên Bách Ngạn nhận các cuộc điện của khách hàng gọi tới, bao gồm cả các phóng viên và mấy tay nhà báo lá cải ngửi thấy hơi tin. Kỷ Đông Nham vẫn đứng bên cạnh Tố Diệp, mua cho cô một cốc cafe nóng.


Tố Diệp không uống nổi ngụm nào, không rời mắt khỏi ánh đèn phòng phẫu thuật, trong lòng thầm mong nó mau chóng tắt. Thần kinh của cô không thể thả lỏng được, từ ngày hôm qua Niên Bách Ngạn bị bắt cóc cho tới hôm nay lại đỡ đạn cho cô, sợi dây ấy lúc nào cũng căng ra. Thế nên khi cánh cửa một lần nữa được đẩy ra, một vị bác sỹ mặc áo blouse trắng, tháo khẩu trang xuống đi ra. Tố Diệp đứng bật dậy theo phản xạ, lảo đảo đi về phía vị bác sỹ.


“Hai người ai là người nhà của anh Niên?” Nét mặt vị bác sỹ có vẻ tiều tụy.
Tố Diệp vội vàng nói: “Là tôi!”


Bác sỹ gật đầu: “Anh Niên bị trúng đạn chính giữa lưng, vô cùng nguy hiểm, cơ hoành cũng bị tổn thương. Chúng tôi đang cố gắng hết sức nhưng bệnh nhân ra quá nhiều máu. Mặc dù đã nhập thêm máu về nhưng người nhà tốt nhất vẫn phải đi hiến máu.”


“Không thành vấn đề!” Tố Diệp chẳng cần suy nghĩ.
“Anh Niên thuộc nhóm máu A, cô cũng vậy phải không?”
“Tôi…” Suy nghĩ của Tố Diệp hỗn loạn. Cô cố gắng bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Tôi hình như nhóm máu B.”


Vị bác sỹ lắc đầu, rồi nhìn về phía Kỷ Đông Nham và Bella: “Hai người ai thuộc nhóm máu A?”
Cả hai cũng lần lượt lắc đầu. Tố Diệp sốt sắng: “Bác sỹ! Lẽ nào máu trong kho cũng không đủ dùng sao?”


“Có thể dùng, nhưng anh Niên mất máu quá nhiều, muốn điều máu trong kho tới cần một chút thời gian.”
Toàn thân Tố Diệp lạnh buốt, nắm chặt lấy tay vị bác sỹ: “Hay là cứ kiểm tra nhóm máu của tôi đi, chưa biết chừng tôi không thuộc nhóm máu B.”


Vị bác sỹ khó xử, đang định lên tiếng Kỷ Đông Nham bỗng nói: “Tôi nhóm máu O.”
“Nhóm máu O cũng được.” Vị bác sỹ nghe xong vội vàng đáp.


Tố Diệp như nhìn thấy cứu tinh, quay lại kéo tay Kỷ Đông Nham, cứ như sợ anh ta sẽ nuốt lời chạy mất: “Anh nhóm máu O phải không? Tốt quá rồi, nhóm máu vạn năng.”
“Nhưng tại sao tôi phải hiến máu cứu Niên Bách Ngạn?” Kỷ Đông Nham chuyển chủ đề, giọng nói thản nhiên.
Tố Diệp sững sờ.


Bella tiến tới khẩn cầu: “Anh Kỷ! Nói gì đi nữa, anh và anh Niên cũng làm cùng ngành bao năm nay, xin anh hãy cứu anh ấy!”
Kỷ Đông Nham chẳng thèm quan tâm tới Bella, chỉ nhìn Tố Diệp. Một lúc sau cô mới nói lại được: “Anh mong anh ấy chết như vậy sao?”
Nét mặt Kỷ Đông Nham trở nên rất khó coi.


“Tôi cũng không thể cứu không anh ta chứ?”
“Anh muốn thứ gì?” Tố Diệp biết ngay không đơn giản như vậy.
“Em!” Kỷ Đông Nham đáp ngắn gọn.