Bàn tay lớn của Kỷ Đông Nham tựa như có thể bóp nát xương cốt của cô. Nụ hôn của anh ta cũng mỗi lúc một nồng nhiệt và nguy hiểm. Tố Diệp bị anh ta đè dưới thân mình, hít thở cũng trở nên khó khăn. Hơi thở của anh ta quấy nhiễu khoang miệng, giây phút sau lại trở nên triền miên, phả xuống gương mặt cô cũng trở nên đục ngầu, nóng rực.
Người đàn ông trên người chỉ mặc chiếc quần mỏng, thế nên Tố Diệp dễ dàng cảm nhận được dục vọng bị kích động khiến hai bắp đùi cô đau nhức. Cô biết đó là gì, thế nên càng không dám nhúc nhích. Người con gái trong lòng bỗng nhiên yên lặng khiến Kỷ Đông Nham càng có nhiệt huyết, nhưng bàn tay giữ chặt tay cô thì chưa hề thả lỏng. Một tay kia men theo xương quai xanh của cô lướt xuống, xuyên vào trong áo sơ mi của cô.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh ta bỏng rát, khi chạm vào da thịt khiến cả người cô co rụt lại. Kỷ Đông Nham từ từ rời xa khỏi môi cô. Ánh mắt nhìn về phía cô vì có thêm lửa tình mà càng thêm đen sẫm, giống như một cái động đen đặc trên bầu trời có thể hút tất cả mọi thứ. Trong lòng anh ta, cô như một người cá bị người ta tách rời. Quần áo đã lộn xộn, một khoảng da thịt trắng trẻo bị lộ ra ngoài, như ánh sáng lấp lánh phát ra từ những chiếc vảy cá. Mái tóc dài của cô lòa xòa trên giường như lớp rong biển rải rác. Có một lọn quấn quanh cổ cô, màu đen nhánh của tóc và màu trắng của da trở thành một sự tương phản mê hoặc lòng người.
Tố Diệp nhìn anh ta không chớp mắt, sợ chỉ cần khẽ động đậy sẽ khiến anh ta làm những hành động suồng sã hơn. Cô cảm nhận được ngón tay của người đàn ông chạm vào mép áo ngực. Anh ta chỉ do dự vài giây rồi luồn sâu vào, rồi lại cúi đầu xuống, một lần nữa lấp kín môi cô.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Kỷ Đông Nham bèn kêu lên một tiếng, lập tức rời khỏi cơ thể của Tố Diệp.
Cả người Tố Diệp như con cá bị vứt lên bờ, chỉ còn ngoi ngóp thở, hổn hển nằm đó, nhìn Kỷ Đông Nham không rời mắt. Rãnh sâu trước ngực nhấp nhô, lúc ẩn lúc hiện theo từng nhịp thở của cô. Còn Kỷ Đông Nham ôm miệng, khó tin nhìn cô. Một lúc lâu sau anh ta lau khóe miệng bị cắn, nghiến răng nói: “Em có tin anh muốn cưỡng đoạt em chỉ đơn giản trong vài phút không?”
Đương nhiên là Tố Diệp tin. Chắc chắn là gã này trước đây chỉ giả vờ yếu ớt trước mặt cô. Vừa rồi cô vùng vẫy mới biết anh ta rất khỏe, nếu anh ta muốn làm bừa cô cũng chẳng thể thoát được. Khi anh ta rời khỏi cơ thể cô, cảm giác ngạt thở mới dần dần tan biến, hô hấp của cô mới trở nên trôi chảy hơn: “Thế nên, anh nóng lòng muốn chứng minh với tôi giữa nam và nữ không có tình bạn đích thực phải không?”
Kỷ Đông Nham bỗng nhíu mày, một biểu cảm phức tạp khó giải thích lướt qua đáy mắt. Anh ta dướn người lên trước, lần này chỉ dùng một tay kìm chặt vai cô: “Dựa vào đâu anh ta có được em? Vì cái gì?”
“Vì tôi yêu anh ấy!” Tố Diệp bình thản đáp.
Kỷ Đông Nham bóp mạnh vai cô, lực bỗng chốc tăng lên rất nhiều.
Tố Diệp cố nhịn đau, nhìn thẳng: “Nếu hôm nay anh muốn cưỡng đoạt, tôi không thoát được, vậy thì tôi chẳng cần vùng vẫy nữa. Anh có thể có được tôi, nhưng điều đó chỉ càng khẳng định phán đoán ban đầu của tôi là đúng. Giữa anh và tôi không bao giờ có tình bạn đích thực.”
“Được! Chẳng qua em mượn danh bạn bè để tới lấy thông tin thôi chứ gì.” Kỷ Đông Nham sát lại gần cô, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm: “Anh cũng nói thẳng với em. Đúng là anh muốn Niên Bách Ngạn chết đấy. Lần đấu thầu này nói trắng ra, hoặc là anh hoặc là anh ta phải chết. Mỏ kim cương đó chính là công cụ để anh lật đổ Niên Bách Ngạn.”
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng, vô thức buột miệng: “Người thông đồng với Henry quả nhiên là anh.”
Kỷ Đông Nham bật cười nhưng vẫn còn chút gì không phục: “Em đúng là một người con gái thông minh, chẳng trách Niên Bách Ngạn mê muội em đảo điên, không tiếc gánh tội lên mình.”
“Kỷ Đông Nham! Anh điên rồi…” Tố Diệp nói xong ngồi bật dậy khỏi giường, bất chấp xông thẳng ra ngoài.
Kỷ Đông Nham giơ chắn chặn đường đi của cô: “Em muốn báo tin cho Niên Bách Ngạn?”
“Tôi hiểu rồi! Mục đích của anh vốn không phải mỏ kim cương đó.” Tố Diệp hét lên.
Kỷ Đông Nham đưa tay túm cô tới trước mặt mình, nhấn mạnh từng chữ: “Em nói đúng rồi đấy! Mục đích của anh chỉ có Niên Bách Ngạn mà thôi. Giá trị của cái mỏ đó bao nhiêu anh không quan tâm, chỉ cần là thứ anh ta muốn có, anh nhất định không để anh ta đạt được.”
“Buông tôi ra!”
“Em đừng có ép anh làm những hành động tổn thương tình bạn!” Kỷ Đông Nham gào lên bên tai cô.
Tố Diệp bỗng ngừng giằng co, trừng mắt nhìn anh ta: “Anh tưởng Niên Bách Ngạn là đứa trẻ ba tuổi à?”
“Thế nên em lo lắng cái gì? Không chừng anh ta còn nhìn thấu mọi việc hơn cả em, em có cần ở đây nổi nóng không?” Kỷ Đông Nham càng nghĩ càng tức giận, siết tay cô mỗi lúc một chặt.
Tố Diệp cúi đầu nhìn bàn tay của anh ta. Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Một lúc sau cô cũng bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Kỷ Đông Nham! Tôi dám cá với anh ván cược này, cho dù anh tàn độc, Niên Bách Ngạn cũng không ngồi đó chờ chết đâu.”
“Cất ngay cái vẻ tinh ranh của em lại, nếu không anh sẽ giết người diệt khẩu đấy.” Kỷ Đông Nham hất tay cô ra, phẫn nộ uy hϊế͙p͙.
“Được lắm, anh giết đi!” Tố Diệp ngược lại không hề sợ hãi. Có những người càng để lộ rõ sự thâm độc của mình, càng nói những lời cay nghiệt thì lại càng không đáng sợ, đáng sợ hơn cả là những kẻ dùng nụ cười giả tạo che giấu con dao sắc nhọn trong lòng, bề ngoài càng bình thản bụng dạ càng nguy hiểm. Cô bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, khi đi vào trong tay đã cầm theo một con dao gọt hoa quả, vứt thẳng vào trong lòng Kỷ Đông Nham, chỉ vào ngực mình: “Anh đâm thẳng vào đây này!”
Kỷ Đông Nham vứt con dao xuống đất, nhíu mày hét lên: “Em bị bệnh à!”
“Anh có thuốc còn gì!” Tố Diệp cũng không chịu thua: “Nhưng chỗ đã bị anh sờ vào tôi còn giữ lại làm gì nữa!”
“Em…” Kỷ Đông Nham không ngờ cô lại trả lời như vậy, sau vài giây sững sờ, sự khó chịu và ngột ngạt lại biến mất một cách kỳ lạ. Anh vừa tức vừa cười, chỉ vào cô: “Em giỏi lắm! Được đấy! Em thiên vị Niên Bách Ngạn đến như vậy có phải không?”
Tố Diệp thấy tâm trạng của anh ta đã bình ổn trở lại, cuối cùng cũng thầm thở phào, nghiêm túc nói: “Anh và Niên Bách Ngạn đấu nhau thế nào tôi không quan tâm, nhưng liên quan tới mạng người thì không được. Anh không thể ra chiêu ác độc ép chết anh ấy, ngược lại cũng vậy thôi. Nếu Niên Bách Ngạn giở trò tàn ác, ép chết anh, tôi cũng sẽ không ngồi yên.”
Kỷ Đông Nham nhìn cô, như đang suy nghĩ điều gì.
Khi hai người đang giằng co thì chuông điện thoại vang lên. Là của Tố Diệp, cùng với tiếng chuông ấy, chớp ngoài cửa cũng giật liên hồi. Sự trùng hợp ấy không hiểu sao khiến Tố Diệp thắt lại.
Cô bỏ mặc Kỷ Đông Nham, đi nhanh ra ngoài phòng khách, rút điện thoại từ trong túi ra. Tiếng chuông gấp gáp như đang thúc giục, khuấy đảo tâm trạng của cô. Lúc nhận điện thoại, chớp rạch qua khung cửa sổ. Ngoài kia là màn mưa tối trời tối đất, trong điện thoại là giọng nói lo lắng của Bella.
Cô buông tay, điện thoại trượt dần, rơi mạnh xuống chân cô. Vậy mà cô không thấy đau chút nào. Não bộ chỉ xoay vần những lời nói khẩn cấp vừa rồi của Bella, giống như có người đánh mạnh một gậy vào gáy, vang lên những tiếng ong ong không có hồi kết…
Kỷ Đông Nham mãi không thấy động tĩnh gì cũng bước ra ngoài, thấy Tố Diệp đứng ngây ngốc ở đó, anh ta cũng thấy giật mình, vội bước tới quay người cô lại, hỏi: “Sao vậy?”
Mãi một lúc sau Tố Diệp mới nhìn vào mắt anh ta, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, thanh âm không còn sức lực: “Kỷ Đông Nham! Niên Bách Ngạn, anh ấy… anh ấy xảy ra chuyện rồi!”
Kỷ Đông Nham cũng đứng người.
Lâm Yêu Yêu càng ngày càng đa nghi.
Công đầu thuộc về Diệp Uyên.
Người đàn ông lần nào cũng như ma quỷ hiện hồn đó khiến Lâm Yêu Yêu chưa bao giờ sợ đi dạo đến thế. Tan làm cô lập tức trở về nhà, số lần đi mua sắm cũng giảm hẳn đi, càng không dám đi một mình, chỉ sợ một lần bất cẩn lại gặp phải Diệp Uyên.
Lại tới cuối tuần. Hiếm khi có được một ngày trời đẹp. Sau những ngày mưa triền miên không ngớt, được nhìn thấy bầu trời trong xanh của Bắc Kinh đúng là một chuyện hạnh phúc.
Lá mùa thu lại bị thời gian nhuộm vàng rất nhiều nhưng đa phần vẫn còn những chiếc lá xanh bám bụi chưa rơi xuống đất.
Hiếm khi Đinh Tư Thừa tự cho mình một ngày nghỉ. Lâm Yêu Yêu từ lâu đã nằng nặc đòi tới khu vui chơi, hôm nay anh cũng kiên nhẫn đi cùng cô. Lâm Yêu Yêu có dự tính của riêng mình. Khi trung tâm vui chơi của Bắc Kinh mới được thành lập, cô đã rất muốn được cùng Đinh Tư Thừa tới đây một lần. Lúc đó anh còn ở nước ngoài nên cô vẫn đợi tới anh về nước.
Không phải tại cô nhát gan. Suốt ngày nghe Tố Diệp lải nhải bên tai những lập luận tâm lý, Lâm Yêu Yêu cũng đã trở nên bạo dạn. Tới đây chẳng qua cô muốn được như mọi người, nắm tay người mình yêu, khi tới màn kích thích nhất, hét to ba chữ “em yêu anh”, thế thì lãng mạn biết bao!
Thế là, Lâm Yêu Yêu nắm tay Đinh Tư Thừa suốt dọc đường. Khi hai người ngồi tàu cao tốc trên không đi xuống, cô siết chặt tay anh, hét rất to: Đinh Tư Thừa! Em yêu anh!
Lời tỏ bày và những tiếng gào thét xung quanh hòa lẫn vào nhau, nhưng Đinh Tư Thừa ngồi ngay bên cạnh đương nhiên vẫn nghe được. Anh chỉ nắm chặt tay cô, từ đầu tới cuối không hề đáp lại rằng: Lâm Yêu Yêu, anh cũng yêu em!
Tận khi trò chơi kết thúc, Lâm Yêu Yêu cũng không nghe được câu trả lời của anh. Cô bắt đầu tự lừa gạt mình, có lẽ vừa rồi tiếng của mình quá nhỏ, có lẽ đã bị những tiếng gào rú xung quanh nuốt mất rồi.
Chơi cả một ngày dài, hai người ăn tối ở ngoài. Đinh Tư Thừa lái xe đưa cô về nhà. Sau khi đi vào tiểu khu, anh tắt máy, nhưng không mở cửa xe cho cô ngay. Ánh đèn của tiểu khu hắt vào trong xe, gương mặt của Đinh Tư Thừa nửa sáng nửa tối. Lâm Yêu Yêu với lấy túi xách từ ghế sau, nhìn anh: “Anh có muốn lên nhà uống chút gì không?”
“Thôi!”
Lâm Yêu Yêu mím môi: “Thật ra bố mẹ em cũng rất muốn gặp bố…” Cô đã tỏ rõ ý của mình. Từ ngày bố mẹ cô về Bắc Kinh cho tới nay cũng khá lâu rồi, nhưng Đinh Tư Thừa vẫn chưa sắp xếp cho hai bên gia đình gặp mặt. Cụ thể thì cô không biết phải hỏi từ đâu, đành phải nói bóng nói gió.
Đinh Tư Thừa hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Lâm Yêu Yêu, ánh mắt đầy phức tạp.
“Anh… có phải có chuyện gì muốn nói với em không?” Lâm Yêu Yêu nhận ra cả ngày nay anh như người mất hồn. Mặc dù đi chơi rất vui vẻ nhưng hình như anh có rất nhiều tâm sự.
Đinh Tư Thừa gật đầu, rất lâu sau mới nói ra lời vẫn cất sâu trong lòng: “Yêu Yêu! Xin lỗi em, chúng ta… chia tay đi!”