Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 188: Nguy hiểm trùng trùng

Khoảng thời gian này Lâm Yêu Yêu ngủ không được ngon giấc, đêm nào cũng mất ngủ. Cho dù có chợp mắt được thì cũng sẽ choàng tỉnh sau giấc mơ. Nguyên nhân là vì một hôm nào đó cô nhận được một cuộc điện thoại. Là Tố Diệp gọi tới cho cô. Vượt qua nửa vòng Trái Đất, nội dung cuộc nói chuyện không khiến Lâm Yêu Yêu thấy cảm động mà ngược lại càng thêm lo lắng, sợ hãi.


Tố Diệp hỏi dò cô và Đinh Tư Thừa phòng tránh thai bằng cách nào.
Câu hỏi ấy như một quả bom cỡ khủng nổ tung trong đầu Lâm Yêu Yêu. Cô truy hỏi bức thiết Tố Diệp mới thành thật khai báo: Cô ấy đang ở Nam Phi, cùng với Niên Bách Ngạn.


Chuyện tiếp theo thì càng không cần nói nhiều, đứa ngốc cũng có thể đoán ra nguyên nhân Tố Diệp hỏi chuyện tránh thai.


Vì thế, Lâm Yêu Yêu có cảm giác như trời sắp sụp xuống. Mỗi sáng khi tỉnh dậy, trong đầu cô lại vang lên câu nói cuối cùng của Tố Diệp trong điện thoại: Yêu Yêu! Mình yêu Niên Bách Ngạn mất rồi, yêu anh ấy sâu sắc.


Tố Diệp trút bầu tâm sự một cách thẳng thắn như thế, Lâm Yêu Yêu càng hy vọng cô ấy chỉ nói đùa. Chuyện của Niên Bách Ngạn và Diệp Ngọc, Bạch Băng đang xôn xao khắp nơi. Bây giờ Tố Diệp lại tham gia vào, nghĩ cũng đủ biết sẽ loạn đến mức nào. Cô là bạn tốt của Tố Diệp, cũng đã từng thề bất luận xảy ra chuyện gì cũng đứng bên cạnh cô ấy. Nhưng cô không thể nào giương mắt nhìn một trần cuồng phong bão táp sắp tới đây cuốn người bạn tốt nhất của mình đi.


Thêm nữa, cô nhớ tới cậu của Tố Diệp. Người cậu đã cầm cây kiếm dài suýt nữa thì chọc mù mắt Niên Bách Ngạn, đã từng vì Tố Diệp thân thiết với Niên Bách Ngạn mà phạt Tố Diệp quỳ trước linh vị. Cái đêm kinh hồn khϊế͙p͙ vía đó cả đời này cô cũng không quên được. Một khi để cậu ấy biết Tố Diệp không những đã đi Nam Phi mà còn ở cùng với Niên Bách Ngạn, thậm chí đã cùng chung chăn gối…


Lâm Yêu Yêu nghĩ đến đây đã thấy đầu đau như búa bổ.


Đinh Tư Thừa nhìn ra vẻ khác thường của Lâm Yêu Yêu. Mấy ngày này anh lại có thời gian rảnh đi cùng cô, thường xuyên nói chuyện với bố mẹ cô. Vì chuyện này, Lâm Yêu Yêu đã phải giải thích trước mặt bố mẹ đúng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thay đổi được hình tượng “bắt cá hai tay” huy hoàng của mình.


Sau khi ăn tối, khoảng chín giờ hơn Đinh Tư Thừa mới từ nhà của Lâm Yêu Yêu đi ra. Cô tiễn anh xuống dưới nhà. Khi sắp lên xe, Đinh Tư Thừa quay người lại, dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô một lượt.
“Sao vậy?” Lâm Yêu Yêu mỉm cười nhìn anh.


Đinh Tư Thừa lại gần cô, khẽ hỏi: “Rốt cuộc em đang có tâm sự gì giấu trong lòng, không thể nói với anh sao?”
“Thật ra cũng không có gì. Anh cũng biết đấy, em ngủ không ngon giấc.”


“Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó. Trước mặt bố mẹ em không nói được, giờ chỉ có hai chúng ta, lẽ nào em không thể thẳng thắn với anh sao?”
Lâm Yêu Yêu do dự đôi chút, hồi lâu mới thở dài: “Thật ra có liên quan tới Tố Diệp, em đang lo lắng cho cô ấy.”


Đinh Tư Thừa hơi sững sờ: “Cô ấy làm sao?”
Lâm Yêu Yêu tiếp tục thở dài, lần này càng não nề hơn, có thể thấy được sự lo lắng và bất lực trong lòng cô: “Cô ấy nói với em, cô ấy đã yêu Niên Bách Ngạn rồi.”
“Gì cơ?”


“Làm sao đây? Bây giờ em cũng không biết nên ủng hộ hay nên khuyên nhủ nữa.” Lâm Yêu Yêu chỉ mải chìm trong nỗi day dứt của bản thân, mà không để ý tới ánh mắt lạnh lẽo, sụp đổ của Đinh Tư Thừa sau khi nghe thấy câu ấy.


Rất lâu sau anh mới lên tiếng, giọng nói có phần gượng gạo: “Nói vậy là, hai người họ bây giờ… đang ở bên nhau?” Như có một báu vật luôn giấu kín trong lòng bị người ta cướp mất, trái tim anh đột nhiên trống rỗng, cảm giác tuyệt vọng sâu sắc ập tới, sau đó là một sự phẫn nộ vô cớ!


Lâm Yêu Yêu lúc này mới nhận ra những lời nói bất thường của anh. Cô ngước mắt lên nhìn anh, cố tìm ra sự khác thường nơi đáy mắt. Nhưng Đinh Tư Thừa sau khi nói những lời ấy cũng nhận thấy tâm trạng của mình hơi kích động. Anh cụp mắt xuống, hắng giọng nói: “Anh là thầy hướng dẫn của cô ấy. Điều không mong muốn nhất là nhìn thấy cô ấy lầm đường lạc lối, cuối cùng lại rơi vào một hoàn cảnh khốn đốn hơn.”


“Em đang nghĩ…” Lâm Yêu Yêu thử đặt mình vào suy nghĩ của Tố Diệp, do dự nói: “Tiểu Diệp làm việc trước nay rất lý trí. Cô ấy đã chọn Niên Bách Ngạn, có phải có lý do gì mà chúng ta không biết không?”


“Ý em là cô ấy vẫn còn chưa quên được thù hận với nhà họ Diệp?” Đây là lý do duy nhất Đinh Tư Thừa có thể nghĩ tới để tự an ủi chính mình.


Nhưng Lâm Yêu Yêu lại lắc đầu: “Không! Lần này cô ấy nói với em một cách chắn chắn rằng mình đã yêu anh ta như thế, nhất định không phải vì báo thù.”


Đinh Tư Thừa nghe xong, chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại nơi đáy mắt cũng lụi tàn. Sự căng thẳng trong lòng như vũng nước xoáy càng chảy càng mãnh liệt, cho tới khi cả người anh bị nuốt chửng vào vực sâu tối tăm vô tận. Phải rất lâu sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Hai người họ không thể đến với nhau, vì cuối cùng người tổn thương chắc chắn sẽ là Tiểu Diệp. Bây giờ những tin đồn về nhà họ Diệp đang xôn xao khắp nơi, Tiểu Diệp không thể làm loạn thêm nữa. Con người Niên Bách Ngạn đó nghĩ gì không ai biết rõ. Sao anh ta có thể chưa ly hôn đã tới quấy rầy Tiểu Diệp? Cho dù anh ta có ly hôn thì anh ta có thể mang lại cho Tiểu Diệp những gì? Gã đó đúng là khốn nạn!”


Nói tới câu cuối cùng, giọng nói của anh u ám đến đáng sợ.


Lâm Yêu Yêu nghe thấy câu ấy càng cảm thấy buồn phiền. Vốn dĩ cô định nói ra, để Đinh Tư Thừa cho mình lời khuyên, không ngờ đến anh cũng dằn vặt thì chuyện này đúng là không còn hy vọng gì nữa. Cô mím môi đáp: “Em cảm thấy cả hai người họ đều không phải những người tùy tiện làm bừa, nhất là Niên Bách Ngạn.” Cô nhớ lại buổi tối hôm đó ở quán bar, Niên Bách Ngạn đã lặng lẽ nhìn Tố Diệp như thế, đã âm thầm bảo vệ sự an toàn cho họ như thế. Chỉ riêng điểm này thôi, ít nhiều cũng khiến trong lòng Lâm Yêu Yêu có một chút thiện cảm. Khi cô cảm thấy mất phương hướng sẽ tự an ủi bản thân, có lẽ sự việc không tồi tệ đến vậy, có lẽ người như Niên Bách Ngạn biết rất rõ mình đang làm gì.


Đinh Tư Thừa nhìn cô, nghiêm mặt: “Yêu Yêu! Tiểu Diệp là người bạn tốt nhất của em, em không nên nói đỡ cho anh ta. Tạm thời chưa quan tâm Niên Bách Ngạn thế nào, chỉ riêng việc này thôi, tương lai sẽ thế nào chúng ta ai cũng hiểu rõ, sao em vẫn còn nuôi hy vọng chứ? Tiểu Diệp dù có lý trí cũng vẫn là phụ nữ. Phụ nữ khi đứng trước tình yêu không khó tránh khỏi những lúc hồ đồ. Những lúc thế này em càng phải ngăn cản mới phải.”


Lâm Yêu Yêu bị mấy lời của anh thức tỉnh. Sự nghi hoặc và do dự mấy ngày nay cũng bất chợt trở nên rõ ràng. Thật ra anh nói không sai, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì mà hai người họ đến với nhau thì tương lai ra sao ai cũng có thể nhìn rất rõ. Đây gọi là “người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo”. Có lẽ Tố Diệp cũng thật sự nhất thời mê hoặc, nhất thời bồng bột thì sao?


Cô thầm đưa ra quyết định, khi nào Tố Diệp về nước cô phải lập tức nói rõ ràng chuyện này với cô ấy.
Đinh Tư Thừa thấy vậy cũng nhìn ra cô đã nghĩ thông suốt, dặn dò cô thêm vài câu rồi lái xe rời đi.


Thời gian này tiết trời đã bắt đầu trở lạnh. Khi gió đêm thổi qua sẽ làm lay động những chiếc lá khiến chúng rơi lả tả. Ban đêm, vẫn có thể nhìn thấy những vì sao lác đác và vầng trăng lưỡi liềm dịu dàng. Cảm giác u ám trong lòng Lâm Yêu Yêu cũng đã tan đi không ít. Cho tới khi xe của Đinh Tư Thừa khuất dạng, cô mới kéo sát áo lại, quay người định đi lên nhà.


Một tiếng còi xe đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng của khu nhà.
Mấy phiến lá ngô đồng cũng rơi lộp bộp xuống mặt đất.


Lâm Yêu Yêu giật mình vì thanh âm bất ngờ ấy. Cô đưa mắt nhìn qua. Đó là một chiếc xe đỗ ở một góc của khu nhà, theo ánh mắt cô, đèn xe cũng nhấp nháy hai lần. Cô giơ tay lên che mắt, từ từ đi về phía đó.


Chủ xe ung dung như một đại gia. Một tay đặt lên cửa xe. Sau khi thấy cô đi tới, bờ môi anh ta khẽ cong lên. Sau khi nhìn rõ gương mặt ấy, nét mặt Lâm Yêu Yêu lập tức trở nên khó coi, không nói câu nào lập tức quay người đi thẳng.


“Có cần anh cùng em lên nhà tìm bác trai bác gái ôn lại chuyện cũ không?” Phía sau, giọng nói uể oải của Diệp Uyên vang lên.


Lâm Yêu Yêu dừng bước, quay đầu nhìn anh ta chằm chằm. Người đàn ông này làm gì cũng không bao giờ theo một quy luật nhất định. Cô không biết câu nào của anh ta là thật câu nào là giả. Lỡ như anh ta lên nhà thật, không biết bố mẹ lại nghĩ gì.
“Diệp Uyên! Anh cứ như oan hồn đi theo tôi làm cái gì?”


Diệp Uyên nghe xong bật cười, giơ ngón tay về phía cô: “Lại đây!”
Có điên mới lại đó!
Lâm Yêu Yêu nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét như nhìn con chuột trong góc nhà.


Thấy vậy, Diệp Uyên thẳng thừng mở cửa xe đi xuống, đang định sải bước về phía Lâm Yêu Yêu, cô vội vàng lên tiếng: “Anh rốt cuộc định làm gì?”


Diệp Uyên dừng động tác lại, giữ nguyên tư thế mở cửa xe, một chân dẫm ra ngoài, một chân vẫn còn ở trong, cười nói: “Chúng ta nói chuyện có cần cách xa hai mét thế này không? Anh không muốn hét lên nói chuyện với em, anh tìm em có việc thật.”


Lâm Yêu Yêu cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng kết thúc. Thế là cô bước tới, dừng bước trước mặt anh ta: “Anh nói đi!”
Diệp Uyên lại giơ tay nắm chặt tay cô. Cô kinh ngạc, đang định giằng ra thì thấy anh ta nhíu mày: “Sao tay lại lạnh thế này?”


Lâm Yêu Yêu sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Diệp Uyên bước xuống xe, cởi áo khoác lên người cô, ngữ khí có phần không vui: “Anh ta lái xe đương nhiên sẽ không sợ lạnh, sao không nghĩ tới chuyện em sẽ lạnh chứ?”.


Mùi hương trên cơ thể người đàn ông xộc vào khoang mũi cô, trộn lẫn cùng với hô hấp. Là một mùi hương trong lành mà mạnh mẽ. Nhưng lời của anh ta khiến trái tim Lâm Yêu Yêu co thắt lại. Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Uyên nói với giọng nghiêm túc như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.


Dưới ánh trăng, gương mặt Lâm Yêu Yêu rõ nét, rung động lòng người. Khi Diệp Uyên nhíu mày cũng thấy đôi mắt khẽ xao động, nhất thời có chút mê đắm. Lâm Yêu Yêu cúi đầu, đợi mãi không thấy anh ta nói bèn ngẩng đầu lên, không ngờ ánh mắt hai người lại chạm phải nhau. Lúc đó cô mới lên tiếng: “Anh tìm tôi rốt cuộc có việc gì?” Cô không hiểu, anh ta tới rồi lại đợi dưới nhà? Làm sao anh ta chắc chắn cô sẽ xuống nhà?


Diệp Uyên trở lại với dáng vẻ mệt mỏi của mình, nhướng mày: “Thời gian chúng ta quen nhau cũng không ngắn, tuần này dành thời gian cùng anh về gặp bố mẹ một chút đi.”


Lâm Yêu Yêu nhìn Diệp Uyên như nhìn một kẻ thần kinh. Một lúc sau cô mới cười khẩy, rút tay mình ra: “Hôm nay anh lại ra ngoài mà quên uống thuốc đúng không? Tôi đến gặp mặt bố mẹ anh? Dựa vào đâu?”


“Coi như giúp anh không được sao?” Xem ra Diệp Uyên gặp khó khăn thật, khẽ thở dài: “Có lẽ anh biểu đạt không được chính xác cho lắm. Ý của anh là bây giờ anh bị gia đình thúc giục, muốn tìm em tới nói chuyện qua loa giúp anh.”


“Ha~” Lâm Yêu Yêu càng nhìn anh ta khinh bỉ: “Cậu chủ Diệp! Anh lại giở trò gì ra đây?”
“Yêu Yêu…”


“Bên cạnh anh nhiều phụ nữ như thế. Anh tùy tiện giơ tay ra là lập tức có người mong ngóng được diễn kịch cùng anh. À không, cho dù là thật cũng có rất nhiều sự lựa chọn. Anh cứ phải túm lấy tôi làm gì?” Cô ngắt lời Diệp Uyên không hề khách khí.


Diệp Uyên xoa xoa mũi: “Những người đó… đều không phù hợp.”
“Anh bắt ép một cô gái sắp kết hôn đi cùng anh càng không thích hợp lắm thì phải.” Nói rồi Lâm Yêu Yêu cởi áo khoác ra, nhét vào tay anh ta: “Xin lỗi, tôi không giúp được anh, anh hãy tìm người tài giỏi khác đi.”


Khi quay người, tay cô bất ngờ bị Diệp Uyên giữ chặt, ngay sau đó cả người cô cứng đờ. Anh từ đằng sau ôm chặt lấy cô, khiến cô hoảng hốt mở to mắt. Đang định hét lên thì anh đã cúi xuống, hôn lấy môi cô nhanh như chớp khiến cả sự bàng hoàng đó cũng bị nuốt trọn.


Lâm Yêu Yêu chỉ cảm thấy hơi thở của người đàn ông theo khoang miệng xông thẳng vào lồng ngực. Đầu tiên cô ngây ngốc, nhưng lấy phản ứng lại rất nhanh. Khi lưỡi của anh ta xuyên vào, cô cắn mạnh một cái. Kết quả kêu lên đau đớn, lúc đó mới thả cô ra: “Em là nhím à?”


“Buông tôi ra!” Cánh tay anh vẫn khóa chặt eo cô.
“Được rồi, được rồi! Anh cũng không làm khó em nữa. Thật ra hôm nay anh chỉ muốn gặp em một lần thôi.” Diệp Uyên thấy cô liều mạng giằng co bèn dịu giọng dỗ dành.


Lâm Yêu Yêu ghét những khi gần gũi với anh ta như vậy, nhưng giằng co một hồi vẫn không thoát ra được, nên cô cũng đành thôi, thở hổn hển nói: “Diệp Uyên! Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thích anh. Tôi sắp kết hôn rồi, phải làm thế nào anh mới buông tha, không bám lấy tôi nữa?”


“Được! Từ bây giờ anh sẽ buông tha em.” Diệp Uyên cố tình làm theo ý cô, buông cánh tay ra.
Lúc này Lâm Yêu Yêu mới bình ổn lại nhịp thở: “Anh đừng tới tìm tôi nữa.”


“Đợi đã!” Diệp Uyên gọi giật cô lại, khoác lại áo lên người cô. Cô đang định từ chối bỗng nghe anh ra lệnh: “Khoác vào, đừng để bị lạnh!”
Lâm Yêu Yêu nhất thời nghẹn lời, có một cảm giác không tên chợt dâng lên trong lòng…


Tố Diệp và Niên Bách Ngạn hiếm khi có một buổi chiều nhàn rỗi, điều kiện tiên quyết là Niên Bách Ngạn phải tắt điện thoại. Đường phố Cape Town đúng giờ náo nhiệt, trên đường đang có rất nhiều tiết mục do các nghệ sỹ đường phố biểu diễn.


Sau khi dùng xong bữa trưa, Tố Diệp bèn khoác tay Niên Bách Ngạn tản bộ dưới ánh nắng tuyệt đẹp, cảm nhận sự tự do tự tại rất khác biệt ở Nam Phi: “Anh bảo chúng ta mà cứ được an nhàn như thế này thì tốt biết bao.” Sau khi xem xong một màn biểu diễn, cô tựa vào vai anh, bất giác thở dài.


“Sẽ có ngày ấy thôi.” Niên Bách Ngạn mỉm cười, hôn lên tóc cô.


Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt liếc nhìn một góc gần đó, chợt bị khung cảnh ở đó hấp dẫn liền quay ra nhìn chăm chú. Niên Bách Ngạn không biết cô đang nhìn cái gì cũng nhìn theo. Đó là một đôi tình nhân người da trắng, đang trao nhau một nụ hôn nồng nàn trên đường phố. Tố Diệp không khỏi cảm thán: “Đây chính là sự khác biệt giữa văn hóa phương Đông và phương Tây. Tình cảm của người phương Tây có phần trực tiếp hơn, người phương Đông thì lại kín đáo hơn.”


Niên Bách Ngạn là một người thông minh, lập tức cười hỏi: “Em muốn nói gì?”
Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh cười: “Em muốn nói là chúng ta đều học tập và làm việc ở nước ngoài lâu như vậy, có phải nên học cách thể hiện tình cảm mãnh liệt như vậy không?”


Niên Bách Ngạn bật cười: “Diệp Diệp!”
“Không phải là hôn trên đường anh cũng không dám đấy chứ?” Cô cố ý nói.
“Hôn ở những nơi công cộng thì không nên lắm?” Niên Bách Ngạn khó xử nói.


Tố Diệp lại nghiêng đầu nhìn anh. Cô biết rõ tính cách của anh. Một người trước giờ nghiêm túc và kỷ luật như anh tuyệt đối sẽ rất chú trọng hành vi của mình ở nơi công cộng. Anh chỉ làm những động tác thân mật khi còn hai người.


Niên Bách Ngạn sau khi nhìn thấy nét mặt cô cũng đành phải đầu hàng. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô. Cô cười ngả nghiêng khiến Niên Bách Ngạn có phần ngượng ngập.


“Bách Ngạn… Bách Ngạn…” Tố Diệp bất giác ôm chầm lấy cổ anh, cả người dính chặt vào lòng anh: “Anh đúng là một người đàn ông khiến con gái mê muội.” Anh có sự kiên trì của mình, hành động này có lẽ cũng đã tới giới hạn của anh rồi. Nhưng dù là như vậy cô vẫn thích, cô thích sự ngượng nghịu rất nhỏ của anh, thích ánh mắt xấu hổ của anh, thích dáng vẻ nghiêm chỉnh trước mặt người khác sau lưng lại biến thành một tên xấu xa của anh.


“Có phải anh tự làm tự chịu không? Đi kiếm một bác sỹ tâm lý để nội tâm mỗi ngày một mạnh mẽ.” Niên Bách Ngạn ôm chặt cô, cười đùa.
“Điều đó chứng tỏ anh vẫn còn có khả năng tiến bộ.”


“Cãi lý!” Niên Bách Ngạn chống cằm lên đỉnh đầu cô, ngữ khí cưng chiều. Anh vừa dứt lời bèn nhìn thấy một người da đen đội mũ lưỡi trai đi trong dòng người.
Anh hơi híp mắt, nụ cười trên môi cũng từ từ thu lại.


“Sao vậy?” Ở trong lòng anh, Tố Diệp cũng nhận ra người anh cứng đờ. Cô đang định ngẩng đầu lên thì anh bỗng đè chặt đầu cô. Anh cúi xuống, thì thầm bên tai cô, người ngoài nhìn vào giống như một hành động thân mật.


Nhưng anh lại bất ngờ nói một câu: “Chú em đã dạy võ cho em nhưng không biết có dạy em khả năng chạy trốn không?”
Tố Diệp ngẩn ra trong giây lát nhưng lập tức hiểu ra. Cô mỉm cười: “Xin lỗi nhé, em chỉ biết đối đầu thôi.”


“Đối đầu chưa chắc đã là cách giải quyết duy nhất. Khi cần thiết, em phải chạy thật nhanh!” Dặn dò xong câu ấy, Niên Bách Ngạn dắt tay cô đi ra khỏi đám đông.


Tố Diệp chăm chú nhìn, cũng cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang sát lại gần. Cô bước nhanh theo anh, thấp giọng hỏi: “Là người ở Johannesburg sao?”
“Thế mới nói, anh thích nhất là sự thông minh của em.” Niên Bách Ngạn nắm chặt tay cô.


Tố Diệp mím môi: “Vậy với trí thông minh của em, tay không khống chế kẻ đó cũng không thành vấn đề. Niên Bách Ngạn, anh đừng sợ, em mạnh mẽ lắm, ít nhất em có thể bảo vệ anh.”


“Em nói làm anh suýt khóc vì cảm động đấy.” Niên Bách Ngạn nghiêng đầu cười với cô, thực tế là anh đã liếc mắt nhìn hết tình hình phía sau: “Nếu không phải chỉ có một người thì sao?”
“Xem ra hắn ta đã tìm được trợ thủ.”


“Ít nhất có năm đến sáu tên.” Niên Bách Ngạn khẳng định.
Tố Diệp bàng hoàng, lập tức thay đổi thái độ: “Em cảm thấy chân tay em cũng khá nhanh nhẹn… À… ý em là trong khoản chạy trốn.”
“Lập trường không vững vàng nhé!”


“Đại ca! Năm sáu người da đen đấy, mạnh như gấu vậy. Dù em có là “Đông Phương Bất Bại” tái thế thì cũng phải biết lượng sức mình chứ.” Tố Diệp cũng cảm thấy tình thế ngày càng nguy hiểm rồi.


Niên Bách Ngạn cũng không đùa với cô, dặn dò một câu: “Lát nữa nếu tình hình không ổn phải lập tức chạy thật nhanh, mặc kệ anh! Nhớ kỹ, nhất định phải tới tìm Kỷ Đông Nham.”
Tố Diệp sững sờ nhìn anh.


“Ở Nam Phi, nếu có một người có thể bảo vệ an toàn cho em, thì đó chỉ có thể là Kỷ Đông Nham, anh chỉ tin một mình cậu ta thôi.” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh.