Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 179: Đó là chồng tôi

Cape Town của Nam Phi sở dĩ được mệnh danh là Thành phố Mẹ cũng có lý do của nó. Bởi vì ở đây, bất luận là bờ biển Đại Tây Dương với làn nước trong xanh và bãi cát trắng mịn cùng những con sóng lớn nơi hải âu bay ngang qua, hay những thị trấn nhỏ mang nét đẹp hòa quyện đa dạng nhiều nguồn văn hóa, hoặc những món ẩm thực chỉ mong được ăn căng bụng, tất cả những điều đó rõ ràng đều là độc nhất vô nhị.


Dọc đường, người tài xế da đen, Will Smith, làm hướng dẫn viên. Anh ta không hổ danh là thiên tài ngoại ngữ, tiếng Trung Quốc chữ nào cũng tròn vành rõ tiếng, chốc chốc còn kể những chuyện hài hước khiến Tố Diệp cười sảng khoải. Cuối cùng, Will Smith còn đùa giỡn nói: “Tôi và anh Niên ai hấp dẫn hơn?”


“Đương nhiên là anh rồi! Anh ấy đâu có hài hước được như anh.” Tố Diệp vừa nói vừa cắn một miếng tôm hùm to tướng.
Will Smith chớp chớp mắt: “Chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta thôi nhé, không được để anh Niên nghe thấy.”


Tố Diệp nhún vai: “Nếu anh chịu đưa tôi tới trang trại rượu ở Stellenbosch.”
Will Smith ra hiệu một dấu OK với cô.


Trên đường lái xe tới Cape Town, Niên Bách Ngạn đã đưa cô tới thưởng thức rượu vang đặc sản của Nam Phi. Mà mấy ngày nay họ cũng toàn uống rượu vang Nam Phi. So với nước Pháp, rượu vang khô ở đây có cảm giác thơm nồng đậm đà rất riêng, trong đó có một loại khiến cô nhớ nhất chính là loại rượu vang tại trang trại ở Stellenbosch.


Nằm ở phía Tây Cape Town, Stellenbosch là quê hương của rượu vang. Đa phần làm việc ở đây là người da đen. Will Smith nói cho Tố Diệp biết, trước đây người da đen ở Nam Phi rất khó kiếm được một công việc phù hợp. Nhưng bây giờ, Stellenbosch này chính là thiên đường của người da đen. Bọn họ nắm được kỹ thuật ủ rượu độc đáo, thậm chí có người gia đen đã bắt đầu được làm quản lý, làm ông chủ.


Tố Diệp thích uống hầu hết các loại rượu trên thế giới. Thế nên đến trang trại rượu, cô như con cá được trở về biển khơi, gần như loại nào cũng phải nếm thử một lần. Will Smith rất thân thiết với những người làm việc ở đây. Trong lúc họ chuyện trò rôm rả, anh ta cũng kéo Tố Diệp vào cùng tâm sự. Nơi đây tập trung những ngôi nhà trắng xinh đẹp, trong lành như được bước chân tới thiên đường, cùng với thảm thực vật xanh ngắt xung quanh, thậm chí khi hít thở cũng có cảm giác xa xôi, sâu rộng.


Có những người da đen giỏi vẽ mặt, Tố Diệp bèn háo hức muốn thử. Người Nam Phi trước nay đều thích màu sắc sặc sỡ, thế nên chẳng mấy chốc gò má cô đã được vẽ thêm một bức họa tuyệt đẹp. Lấy màu hồng, màu trắng làm chủ đạo, kéo dài xuống tận cằm là màu xanh dương và vàng tươi. Như vậy trông cô càng có cảm giác đã hòa nhập vào Nam Phi. Tố Diệp vui vẻ tặng cho người vẽ tranh 30 rand tiền boa.


Will Smith chụp cho một bức ảnh chân dung, chụp xong cô bèn gửi ngay tới cho Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn trả lời rất nhanh: Rượu vang ở Stellenbosch bốc chậm, đừng có tham uống.


Cô cầm điện thoại, hướng về phía Will Smith, hoảng sợ kêu lên: “Sếp anh gắn chip định vị trên người tôi hay đã bắt anh liên tục báo cáo vị trí của chúng ta?”
Câu hỏi này khiến Will Smith chẳng hiểu chuyện gì. Anh ta ngó đầu nhìn, chợt hiểu ra nguyên do, cười nói: “Sau lưng bức ảnh của cô có nền mà.”


Tố Diệp nghe xong mà suýt nghẹn. Đằng sau lưng chẳng qua chỉ có một ngôi nhà màu trắng, thế mà cũng nhìn ra cô đang đứng đâu? Đôi mắt đó của Niên Bách Ngạn cũng tinh tường quá đấy? Cuối cùng Will Smith vẫn phải cho cô một lời giải thích bình thường và lôgíc nhất. Anh ta nói vì Niên Bách Ngạn thường xuyên tiếp xúc với Nam Phi, nhất là Cape Town, anh ấy đã quen với từng nhành cây cọng cỏ ở đây từ lâu rồi.


Lúc đó Tố Diệp mới vỡ ra, suy nghĩ một lát rồi lại nhắn tin cho Niên Bách Ngạn: Quan trọng là mặt em, anh phải nhìn mặt em chứ!!!
Niên Bách Ngạn ngay lập tức hồi đáp: Ai dám to gan động vào mặt người phụ nữ của anh vậy?
Tố Diệp đọc được tin nhắn ấy là sung sướng ngay. Con người này, chẳng thú vị gì cả!


Rời khỏi trang trại rượu, Will Smith lại dẫn cô tới thăm quan thị trấn Hà Lan và thị trấn Rainbow. Thị trấn Hà Lan danh xứng với thực, vừa bước vào đã có cảm giác được đi tới tận Hà Lan, mỗi một ngôi nhà đều toát lên không khí của những bánh xe gió nơi quê hương Hà Lan. Tố Diệp thích thị trấn Rainbow hơn. Mỗi một con đường, mỗi một căn nhà là một màu sắc riêng biệt, rực rỡ chói mắt, như đang bước vào thế giới cổ tích. Sống ở thị trấn Rainbow đa phần là người Malaysia. Đang vào mùa du lịch, hầu hết đều là người sống dài hạn. Đường phố yên tĩnh, chỉ có mình cô phấn khích chụp ảnh không ngừng nghỉ. Người Malaysia rất nhiệt tình, ai nấy đều chào hỏi cô.


Vui chơi tới tận khi hoàng hôn buông xuống, Tố Diệp mới luyến tiếc rời đi.


Chiếc xe lái thẳng về phía trung tâm thành phố, khi xuyên qua khu phố người Malaysia lại là một loạt các cửa hàng, quán cafe sầm uất, và rất nhiều màn biểu diễn đặc sắc, đa dạng của những nghệ sỹ đường phố. Tố Diệp trước nay luôn thích náo nhiệt, liền bảo Will Smith đã cùng cô rong ruổi suốt cả buổi chiều về trước. Will Smith rất khó xử, bảo rằng làm thế mình không biết phải ăn nói với anh Niên ra sao. Tố Diệp bèn nói mình đã rất quen thuộc với khu trung tâm này rồi, dạo chơi xong sẽ bắt xe buýt đi thẳng về khu nhà. Will Smith nghe vậy cũng đành thôi, sau khi dặn dò cô phải chú ý an toàn thì rời đi.


Tản bộ một lúc, Tố Diệp đi tới con đường thương nghiệp George. Đây là nơi thích hợp nhất cho mua sắm. Dù là những trung tâm thương mại đồ sộ hay những sạp hàng bày ngoài đường rực rỡ muôn màu cũng đều khiến người ta nhìn không xuể. Đang dạo chơi vui vẻ, bỗng điện thoại reo vang, thì ra là Niên Bách Ngạn gọi tới.


Đầu kia là giọng nói có phần mệt mỏi của anh: “Sao em lại bảo Smith về trước?”
Tin tức quá nhanh nhạy!
“Anh ta là đàn ông. Em đi mua sắm, anh ta cứ đi theo sau, trông kỳ lắm.” Tố Diệp bước vào một cửa hàng, cầm một tác phẩm nghệ thuật dân gian lên, vừa xem vừa nói.


“Nhưng sẽ an toàn.” Niên Bách Ngạn khẽ thở dài: “Nam Phi ngày nào cũng có thể xảy ra bạo động hoặc tấn công khủng bố.”
“Yên tâm đi, em đi dạo một lát rồi về.” Tố Diệp nhận thấy anh hơi uể oải, quan tâm hỏi: “Anh vẫn còn ở công ty? Bao lâu nữa mới xong?”


“Công việc gặp chút khó khăn, năm phút nữa lại phải họp tiếp.”
“Sao thế? Hay là em qua công ty tìm anh nhé?” Cô nhất thời cảm thấy hơi áy náy, bỗng thấy mình không tốt chút nào. Anh thì bận bịu đầu váng mắt hoa, còn cô lại vui chơi quên cả thời gian.


Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Hiếm khi thấy lương tâm em thức tỉnh. Cứ chơi cho vui đi! Em làm gì có nhã hứng nghe mấy bản báo cáo đó chứ?” Không phải anh chưa từng nghe giáo sư Đinh ai oán về tính tình chuyện ta ta làm của Tố Diệp. Mỗi khi Liêm Chúng có buổi họp, cô luôn là người tới muộn nhất, đến nói xong ý chính là bỏ về ngay, chẳng nể mặt bất kỳ ai.


Anh hiểu được những điều này. Đúng là cô hơi khác người, thích làm theo ý mình, chẳng lãng phí thời gian lấy lòng ai, nhưng tất cả đều là cá tính tự nhiên.
Tố Diệp bật cười.
Niên Bách Ngạn lại dặn dò cô mấy câu, nhất là sau khi lặp đi lặp lại việc chú ý an toàn rồi mới ngắt máy.


Chủ của cửa hàng là một người phụ nữ da trắng, trông có vẻ đã bốn mươi, năm mươi tuổi. Nhưng người da trắng thường già trước tuổi, thế nên Tố Diệp cũng không thể nhìn ra tuổi thật của bà ấy. Bà ấy có mái tóc nâu và đôi mắt màu xanh rêu. Trên người mặc một bộ quần áo nhiều màu sắc, cả người rực rỡ như một cái bảng pha màu, sau khi Tố Diệp nói chuyện điện thoại xong liền chủ động hỏi han: “Hình vẽ trên mặt cô đẹp thật!”


Tố Diệp đón nhận sự hòa nhã của bà chủ, nói cảm ơn rồi cúi đầu xem tác phẩm nghệ thuật đang cầm khi nói chuyện điện thoại. Lúc này cô mới nhìn rõ, thì ra là một con búp bê bằng gỗ. Rồi cô đưa mắt nhìn xung quanh cửa hàng. Đây là một nơi mang đậm sắc màu tôn giáo, bên trong bày toàn các tác phẩm nghệ thuật có liên quan tới tôn giáo.


“Người gọi tới là chồng cô phải không? Anh ấy quan tâm tới cô thật đấy.” Bà chủ có vẻ như cũng biết chút tiếng Trung bập bõm, mỉm cười nói với cô.


Gò má Tố Diệp khẽ đỏ hồng. Chồng ư? Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh của Niên Bách Ngạn, trái tim cũng xao động như những con sóng bị đánh vào mỏm đá tung bọt trắng xóa, cả người chợt run lên. Cô chưa bao giờ dám ảo tưởng tới danh xưng này. Nhưng thi thoảng cô cũng giống như một con đà điểu muốn trốn tránh thực tại. Chỉ cần được đi cùng anh, ở bên cạnh anh, thân phận gì cũng không quan trọng. Quan trọng là, trái tim của anh và cô cùng chung nhịp đập.


Nhưng một chút lòng hư vinh của người con gái giục giã khiến cô gật đầu. Giây phút ấy, gương mặt cô càng nóng bừng, tựa như cả cổ họng cũng rung lên bần bật. Cô khẽ đáp: “Là điện thoại của chồng tôi.”


Chủ cửa hàng thấy mặt cô đỏ hồng, cười nói: “Có thể thấy, tình cảm của hai người rất tốt.”
“Chồng tôi đúng là… rất tốt với tôi.” Tố Diệp dứt lời, tim cũng đập thình thịch.


Bà chủ thấy vậy cũng chúc phúc cô mấy câu, cô bèn xấu hổ bước ra khỏi cửa hàng. Khi quay đầu lại, cô bất giác nhìn thấy một bức tranh, cứ nhìn mãi bỗng mê mẩn, chỉ vào đó hỏi: “Bức tranh này đặc biệt thật đấy.”


“À, là bức tranh phỏng theo một tác phẩm nghệ thuật thời kỳ Phục hưng, có nội dung liên quan tới sách Sáng Thế Ký.” Bà chủ giải thích xong bèn hỏi cô: “Cô có theo đạo Thiên Chúa không?”
*Sách Sáng Thế Ký (Genesis) là sách đầu tiên của Kinh Thánh, cũng là sách đầu tiên trong năm sách do Môi-se viết.


Tố Diệp lắc đầu.


Nam Phi là một quốc gia với nhiều dân tộc và nhiều chủng tộc, vì thế tín ngưỡng tôn giáo cũng rất đa dạng. Ví dụ như người da trắng đa phần theo đạo Thiên Chúa hoặc đạo Tin Lành, còn 60% người châu Á theo Ấn Độ giáo, 20% theo đạo Hồi. Bộ phận người da đen bản địa tin vào tôn giáo nguyên sơ, còn có một bộ phận đi theo Phật giáo. Những tín ngưỡng ấy tồn tại song song tại nơi đây, không ai can dự tới ai.


“Bức tranh này vẽ về nội dung các chương trong sách Sáng Thế Ký của Kinh Thánh. Thượng Đế tạo ra loài người, nhưng lại thất vọng về sự tham lam và tàn sát lẫn nhau của loài người thế nên đã làm mưa lớn hủy diệt tất cả.”


Tố Diệp cầm bức tranh xuống, giữa cơn đại hồng thủy là một con thuyền, có lẽ chính là con thuyền Noah trong truyền thuyết*. Cô khẽ thở dài: “Phải tuyệt vọng đến nhường nào mới chính tay hủy hoại tất cả những thứ mình đã tạo ra chứ.” Điều cô vốn muốn nói là: Người giống như cha mẹ, làm gì có cha mẹ nào chính tay giết con cái mình? Nhưng chủ cửa hàng rõ ràng là tín đồ của Thiên Chúa giáo. Cô không thể nói bừa, bôi nhọ thần thánh, nếu không sẽ là bất kính với văn hóa Thiên Chúa giáo.


*Khi thượng đế tạo ra Adam, thả ông ta vào vườn địa đàng, sau thấy Adam cô độc lủi thủi một mình, Thượng đế bèn tạo ra Eva từ một mẩu của chiếc xương sườn thứ 36 của Adam. Khi Thượng đế sinh ra Eva thì Adam và Eva suốt ngày sống bên nhau, nhân một lần Adam trót dại bị Eva rủ rê ăn trái cấm trong vườn địa đàng, vi phạm vào luật trời nên đã bị Thượng đế trục xuất, đuổi ra khỏi vườn địa đàng và đầy ải họ dưới trần gian. Adam và Eva đã sinh con đẻ cái rất đông đúc, nhưng hậu duệ của những bậc thuỷ tổ này vô cùng tham lam và gây ra tội ác đầy rẫy khắp nơi. Thượng đế hết sức thấy hối hận vì đã tạo ra con người. Người quyết định sẽ tiêu diệt hết tất cả các sinh. Lúc bấy giờ, trong tất cả mọi người trên mặt đất chỉ có một người tên là Noah lòng dạ ngay thẳng nên Thượng đế không nỡ giết hại và đã báo cho ông ta biết ý định của mình, người khuyên Noah đóng một chiếc thuyền thật lớn để chứa được tất cả gia tộc của mình cùng với tất cả mọi loài động vật, mỗi loài bảy đôi đực cái mà đưa lên thuyền. Dặn dò kỹ lưỡng rồi, thượng đế bảo: “Sau khi ngươi chuẩn bị xong tất cả, ta sẽ trút mưa xuống liên tục 40 ngày đêm để giết hết tất cả các sinh linh độc ác trên mặt đất này…" Theo lời thượng đế, Noah đã đóng một chiếc thuyền cực lớn, dài 360 mét, rộng 23 mét, cao 13,6 mét - chia làm 3 tầng rồi đưa tất cả các loại động vật mỗi loài 7 đôi lên thuyền. Khi thuyền được đóng xong và tất cả gia tộc nhà Noah đã lên thuyền thì cơn đại hồng thuỷ cũng bắt đầu. Quả nhiên, nguồn nước ở vực sâu nứt ra, cửa sổ nhà trời cũng mở toang, một cơn mưa lớn và dữ dội kéo dài suốt 40 ngày đêm. Thượng đế đã hoàn thành việc trừng phạt loài người, mọi tội ác cùng với sự sống bị tiêu diệt - trừ Noah và gia tộc của mình. Sau 150 ngày thì nước bắt đầu rút, con thuyền Noah trôi dạt trong làn nước mênh mông đã mắc vào đỉnh núi Ararad (được xác định là ở khu vực phía đông Thổ Nhĩ Kì ngày nay, nơi tiếp giáp với Armenia và Iran). 40 ngày sau nữa, Noah thả chim bồ câu ra, chẳng bao lâu đã thấy chim tha về một chiếc lá ô liu, chứng tỏ nước đã rút hẳn. Và thế là Noah đã đưa tất cả các sinh vật ra khỏi thuyền, trở lại mặt đất tiếp tục sinh sống. Thượng đế đã lập một giao ước với Noah và ra lệnh: "Các ngươi hãy sinh sôi nảy nở để trám đầy mặt đất, nhưng các ngươi không được tàn ác, hễ các ngươi làm chảy máu người thì máu của các ngươi cũng sẽ chảy."...


Bà ấy giải thích: “Thượng đế đương nhiên không đành lòng, thế nên mới phái thiên sứ xuống thực hiện.”
“Ồ.” Tố Diệp gật đầu.
Vì sự nhiệt tình của bà chủ, Tố Diệp đã mua bức tranh ấy về.


Ra khỏi cửa hàng, Tố Diệp đang định sẽ đi lượn một vòng nữa rồi quay về khu nhà, trước mắt bỗng có một chiếc xe chặn đường. Cô đột ngột dừng bước, suy nghĩ hiện lên đầu tiên trong đầu chính là: Cô gặp cướp.
Nhưng nghĩ lại thấy không đúng, làm gì có ai dùng siêu xe đi cướp?


Giấu bức tranh ra sau lưng, Tố Diệp đang định chuẩn bị tư thế sẵn sàng, làm một số đường quyền tỷ thí với mối nguy hiểm đang ập tới, cửa xe bỗng bật mở. Ánh mắt cô căng thẳng. Khi chủ nhân chiếc xe bước xuống, sự căng thẳng ấy chuyển sang ngỡ ngàng.
Sao lại là anh ta?


Dưới bầu trời đêm, người đàn ông ăn mặc thoải mái, sau khi xuống xe vẫn còn lười biếng đứng dựa vào đó, mỉm cười vẫy tay chào cô: “Hi! Lâu lắm không gặp em, nhớ anh không?”
Là Kỷ Đông Nham.
Tố Diệp phải sớm đoán ra, cùng là nhà thầu, anh ta có lý do để xuất hiện tại Cape Town này.