Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 165: Chặn đường phát tài khác nào giết cha mẹ người ta

Nguồn tài nguyên phong phú của Nam Phi đã quyết định những người tới đây đã phần là những người đãi vàng. Trạm dừng đầu tiên của Niên Bách Ngạn và Tố Diệp chính là mỏ kim cương nguyên sinh. Anh hy vọng Tố Diệp có thể tận mắt chứng kiến Tinh Thạch đã khai thác kim cương từ mỏ nguyên sinh như thế nào. Lúc sắp tới nơi, dưới sự chỉ dẫn của anh, Tố Diệp được nhìn khu vực mỏ từ trên máy bay trực thăng xuống. Nó như một vết thương lớn của địa cầu, không nhìn thấy đáy.


“Cái hố lớn vậy sao? Trái Đất có lẽ đã bị các anh chọc thủng rồi.” Ngồi trên máy bay trực thăng, Tố Diệp nhìn xuống cái hố cực lớn bên dưới, kinh ngạc cảm thán: “Cả mỏ kim cương này đều thuộc về Tinh Thạch sao?”


“Thế thì bố em phải giàu có đến mức nào?” Niên Bách Ngạn cười: “Quy mô của các mỏ kim cương không giống nhau. Nơi em đang nhìn đây là một mỏ lớn với trự lượng kim cương không hề nhỏ. Có ba bốn công ty cùng đồng thời khai thác. Nhưng so với các công ty khác, phạm vi khai thác của Tinh Thạch rộng hơn. Ngoài Nam Phi ra, Tinh Thạch còn sở hữu mỏ kim cương phía Tây Bắc Australia. Anh phải kiểm tra em, tại sao Tinh Thạch lại lựa chọn mỏ kim cương ở đó?”


Tố Diệp suy nghĩ một lát: “Nếu em đoán không nhầm, mỏ khoảng sản ở phía Tây Bắc Australia nằm tại Argyle. Em đã nhìn thấy kim cương hồng và xanh lam quý giá, hiếm có mà showroom D đang sở hữu. Chắc có lẽ đây cũng là nguyên nhân lựa chọn Tây Úc. Mặc dù lượng kim cương ở Argyle rất phong phú, nhưng đa phần màu sắc của kim cương khai thác không đẹp. Rất nhiều người lại chú ý hơn tới Nam Phi và Nga. Nhưng tuy vậy, kim cương ở Argyle lại có thể xuất hiện những loại kim cương có màu sắc tuyệt mỹ như màu hoa hồng, màu hồng phấn và màu xanh lam. Chúng đều là những kim cương quý hiếm, có giá trị. Thế nên, Tinh Thạch quan tâm tới lục địa Tây Úc cũng không có gì lạ.”


Niên Bách Ngạn mỉm cười nhìn cô, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu cô như đang khích lệ, rồi yêu cầu người phi công: “Hạ cánh!”


Máy bay trực thăng đưa hai người tới một khu vực nóng hầm hập gần mỏ kim cương. Cách đó không xa chính là mỏ kim cương đã nhìn thấy trên máy bay. Xung quanh có vô số người với đủ mọi màu da đang làm, nhưng phần nhiều là người da đen bản địa. Họ để lưng trần. Có người đẩy xe đi qua, có người đứng bên máy móc thiết bị, bận rộn với công việc của mình. Tố Diệp ăn mặc rất đơn giản, thoải mái, đầu đội mũ lưỡi trai nhiều màu, gương mặt trắng sáng như trứng gà bóc, đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn của những người da đen.


Cô không sợ, vì có anh ở bên.


Có người da đen chủ động bước tới chào hỏi Niên Bách Ngạn với thái độ kính cẩn. Từ cách ăn mặc của anh ta, không khó để nhận ra đây là người phụ trách giám sát tiến độ. Quả nhiên, qua cuộc nói chuyện của họ, Tố Diệp biết được người da đen này cũng làm việc cho Tinh Thạch. Đại đa số công nhân ở mỏ này là người làm thuê cho Tinh Thạch. Sau khi Niên Bách Ngạn dặn dò người đó vài câu ngắn gọn, liền dẫn Tố Diệp đi vào mỏ.


Tố Diệp đã từng tra cứu về những mỏ kim cương kiểu này trên mạng, nhưng tới khi chính thức bước vào quả thực vẫn chấn động bởi cảnh tượng hùng vĩ trước mắt. Nó như một tấm đệm cói hình quạt, mở dần từng lớp một, quy củ vô cùng.


“Các nhân viên làm thuê cho anh đều mắc chứng OCD sao?” Cô nói đùa.


Niên Bách Ngạn hiểu cô đang ám chỉ hình dáng của mỗi bậc thang ở mỗi tầng. Anh nắm tay cô chỉ vào mỏ: “Đây gọi là khai thác lộ thiên. Kỹ thuật này là cơ bản nhất, bắt đầu bóc tách những tầng thực vật che phủ trên đỉnh núi đá, rồi đài xuống, mở ra từng tầng một. Những đoạn thang làm thành bậc mà em nhìn thấy là để tránh những vụ sạt lở núi xuất hiện do khai thác sâu.”


Tố Diệp gật đầu, đúng là không gì sánh được.
Ở trong mỏ khai thác lộ thiên gần một tiếng đồng hồ, Niên Bách Ngạn việc chọn đá ở đây. Người da đen đó lại báo cáo chi tiết tiến độ công việc thời gian gần đây với anh. Sau đó, cô lại cùng anh tới một mỏ khác.


Không giống với hình dạng của mỏ khai thác lộ thiên vừa rồi, đây là một nơi cần phải tiến hành khai thác dưới đất ngầm. Gây chú ý nhất là một tháp sắt cực lớn. Niên Bách Ngạn giới thiệu với cô đây là máy nâng dùng để vận chuyển kim cương, được tạo thành từ bốn máy gầu cẩu, tổng cộng cộng có hai chiếc, cùng đồng thời một lên một xuống. Mỗi máy gầu có trọng lượng tịnh là tám tấn. Dây thép vận tải của máy gầu có thể lên tới sáu tấn, có thể vận chuyển trọng lượng kim cương tối đa là 12.5 tấn.


Số lượng nhân công làm việc ở đây nhiều hơn ở mỏ lộ thiên, đa phần đều là người da màu. Họ cần cù chăm chỉ làm việc ở mỏ kim cương này là để nuôi sống gia đình.


Niên Bách Ngạn chỉ vào một khu vực: “Đây là phạm vi khai thác của Tinh Thạch. Anh có thể đưa em xuống dưới xem tình hình ngay, nhưng em phải theo sát anh, không được tự tiện chạy linh tinh.” Rồi anh lại chỉ sang một diện tích lớn nằm kề bên khu vực đó: “Ngay cạnh đây chính là mỏ kim cương Tinh Thạch dự định đấu giá.”


“Cũng chính là mỏ kim cương Kỷ Đông Nham muốn có?”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
“Xem ra mỏ kim cương còn chưa khai phá đó có thể khai thác được không ít.” Tố Diệp giễu cợt.
Niên Bách Ngạn trầm tư: “Phải đấu giá thành công mới có quyền thăm dò.”


Tố Diệp sững sờ: “Vậy mạo hiểm lắm! Lỡ như dưới đó không có kim cương thì sao?”


“Đây gọi là đánh cược kim cương. Tất cả đều phải dựa vào kinh nghiệm. Có người chỉ tốn một ít tiền là có thể phát tài. Có người đổ vào đó số tiền lên đến hàng tỷ nhưng cuối cùng lại chỉ được cái mỏ không, phá sản trong một đêm. Bên ngoài tòa nhà tổ chức đấu giá ở Nam Phi, chuyện những thương nhân cược kim cương thua phải nhảy lầu mỗi ngày không phải hiếm.” Niên Bách Ngạn nói rất bình thản.


Nhưng câu nói này đã khiến Tố Diệp khϊế͙p͙ sợ. Cô hoảng hốt nhìn mỏ kim cương còn chưa khai phá trước mặt, yếu ớt nói: “Nếu lần này anh cược thua thì sao?” Rồi cô quay đầu nhìn anh, rùng mình: “Sẽ không nhảy lầu chứ?”


“Anh ư?” Niên Bách Ngạn bật cười: “Chết hay không bằng sống dở, đây là tôn chỉ sống còn của anh. Đi thôi, anh đưa em xuống phía dưới.”
Cô gật đầu.


Niên Bách Ngạn vừa đội cho Tố Diệp mũ bảo hiểm để xuống mỏ, không ngờ đúng lúc Bella đi lên. Cô ta cũng đội mũ, sau khi nhìn thấy Tố Diệp rõ ràng rất bàng hoàng. Tố Diệp cũng không nghĩ sẽ gặp Bella, mặc dù có ảnh hưởng tới tâm trạng nhưng cô vẫn cười thản nhiên. Bella thì lại nghiêm mặt, nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Anh Niên! Anh đưa người ngoài vào mỏ không ổn lắm thì phải.”


Tố Diệp cười khinh bỉ, còn Niên Bách Ngạn thì nói: “Bella! Cô ấy không phải người ngoài.”
Mặt Bella bỗng chốc dài thượt.


Tố Diệp đi theo Niên Bách Ngạn xuống mỏ. Bella đi theo phía sau, rõ ràng rất khó chịu. Tố Diệp cứ mặc kệ. Người phụ nữ này “lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết”*, vừa nãy cười với cô ta đã là nể mặt cô ta lắm rồi. Nếu cô ta không phải trợ lý của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp chẳng hơi đâu quan tâm tới cô ta.


*Điển tích về việc Tư Mã Chiêu chuyên quyền, âm mưu cướp ngôi nhà Ngụy, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.


Đi vào trong mỏ là một đường ray cho xe chạy qua. Những công nhân ở đây có lẽ đều quen biết Niên Bách Ngạn, thấy anh đi xuống đều lượt chào hỏi. Tố Diệp đưa mắt nhìn xung quanh. Nó giống với kết cấu của một mỏ than hơn. Trên đỉnh có có một chiếc đèn pha cỡ lớn, soi rõ cho khu mỏ tăm tối sâu hút. Niên Bách Ngạn vừa quan sát công việc vừa giới thiệu cho Tố Diệp, việc khai thác ngầm hiện thời được kết hợp đồng thời hai phương pháp là truyền thống và làm sụp đá, xây dựng một mặt phẳng nằm vuông góc, xuyên qua núi đá. Dành ba mét trên mặt vuông góc làm một đường rãnh quay về khu khai thác. Tiếp sau đó, trên bề mặt nơi khai thác, khoan những lỗ mìn hình quạt, chất đầy thuốc nổ để đánh sập, để cho khoáng thạch rơi xuống giữa đường hầm. Sau đó, những khoáng thạch vừa nổ sẽ được đưa lên xe goòng, vận chuyển tới máng trượt, rồi chuyển lên mặt đất. Hiện nay, đây là cách khai thác đạt trữ lượng cao nhất.


Tố Diệp chăm chú lắng nghe. Sau khi Niên Bách giải thích toàn bộ nguyên lý cho cô xong, cô bỗng lờ mờ nghe thấy tiếng nổ. Cô tò mò vừa định đi xem thì bị Niên Bách Ngạn giữ lại: “Vừa mới làm nổ khoáng thạch, bên trong rất nguy hiểm.”
Tố Diệp dừng bước.


Mới đó đã nghe thấy tiếng xe goòng truyền tới, kèm theo đó là từng viên quặng lớn, men theo đường máng, trượt ra. Tố Diệp kinh ngạc, chỉ vào những viên quặng đó: “Kim… Kim cương?!”


“Đây chỉ là quặng kim cương, cần phải đưa đi làm vỡ bước đầu.” Nói rồi, Niên Bách Ngạn lấy một viên quặng trên xe goòng ra, chỉ chỉ: “Em có nhìn thấy đất sét phía trên quặng không?”
Tố Diệp gật đầu, giơ tay cầm lấy viên quặng.


“Lớp đất sét này phải xử lý thế nào?” Niên Bách Ngạn lại hỏi.
Bella ở bên nghe thấy vậy thấy rất lạ: “Anh Niên…” Cô ta không hiểu sao một vấn đề đơn giản như vậy, anh ấy lại phải hỏi người phụ nữ đó.
Tố Diệp lườm Bella một cái, rồi vắt óc suy nghĩ: “Hình như…”


“Hình như?” Niên Bách Ngạn chợt nhíu mày, chữ “xuyên”* trên trán trông vô cùng nghiêm nghị.
*Chữ xuyên (川): Mỗi khi nhíu mày, trán lại để lộ ba nếp nhăn trông giống như chữ xuyên.


“Lớp đất sét trên quặng có thể dùng máy lắp đặt miệng phun dạng lớn theo hình thức bánh răng xoay tròn để gột rửa.” Tố Diệp lập tức trả lời đáp án chính xác, không thiếu một chữ. Cô biết rõ người đàn ông này. Trước công việc, thái độ nghiêm khắc của anh không cho phép người khác lơ là khinh suất. Anh sẽ không bao giờ vì chút vui vẻ say đắm trên giường mà tha thứ cho sự thiếu nghiêm túc của cô.


Lúc này anh mới mỉm cười hài lòng: “Lát nữa đi lên, em sẽ được nhìn thấy quá trình bóc tách quặng.”
Tố Diệp lườm một cái sắc lẹm theo bóng lưng anh. Mặc quần áo vào thì không còn là anh nữa. Cô vẫn thích anh khi ở trên giường hơn.
“Sao vẫn còn nắm chặt viên quặng vậy?”


“Em muốn lấy!”
Niên Bách Ngạn không biết nói sao: “Bên trong chưa chắc đã có kim cương đâu.”
“Em cũng học anh đánh cược vậy.” Tố Diệp không nghĩ vậy, tiếp tục nghịch viên đá quặng trong tay.
Bella ở bên bực bội: “Ở đây không cho phép tự tiện mang quặng ra ngoài.”


Tố Diệp giật nảy mình bởi giọng nói của cô ta. Cô rụt cổ lại, chau mày: “Thời kỳ mãn kinh à! Cứ sồn sồn cả lên!”
Bella không hiểu câu ấy.
Niên Bách Ngạn tỏ ý bảo Bella thôi đi, rồi quay sang Tố Diệp: “Trên quặng toàn là đất sét, bẩn tay đấy!”


“Không đâu, không đâu! Em có phát tài được không là nhờ cả vào nó.” Tố Diệp quyết nắm chặt viên quặng, cười lấy lòng: “Em không giống anh cần có mỏ kim cương, chỉ cần một viên quặng nhỏ xíu này thôi là em mãn nguyện rồi.”


Niên Bách Ngạn nhìn cái vẻ mê tiền của cô, không biết nên khóc hay cười. Anh đoán đâu có sai. Ham tiền như cô sao lại không thừa cơ lấy chút gì đó. Thế là anh cũng để mặc cô.


Lúc này có một nhân viên người da trắng đi tới. Anh ta mặc quần áo bảo hộ, đầu đội mũ bảo hiểm, gương mặt nhem nhuốc bụi, trên mặt còn dính chút đất sét. Anh ta gặp được Niên Bách Ngạn như gặp được người có thể cứu mạng, cầm tấm bản vẽ khoa chân múa tay. Tố Diệp nghe hiểu. Đại khái là gặp phải tình huống mỏ ẩm ướt, bọn họ đã đề ra mấy phương án nhưng đều cảm thấy rất tốn chi phí.


Cô ghé vào xem một chút. Trên tấm bản vẽ chi chít toàn chữ số và ký hiệu, cô nhìn đến nỗi đầu váng mắt hoa. Niên Bách Ngạn lại cầm lấy bản vẽ, đọc rất nghiêm túc, một lúc lâu sau anh quyết định đưa ra một lời đề nghị: “Lập tức tiến hành thay đổi dòng chảy của sông.”


“Việc này e là không được. Tôi đã tính toán số liệu, cảm thấy có khả năng sẽ sập.” Người kiến trúc sư da trắng e dè.
Niên Bách Ngạn lại nghiên cứu bản vẽ một lúc rồi giơ tay ra trước mặt anh ta: “Bút!”
Người kiến trúc sư vội vàng đưa bút.


Anh đang tính toán gì đó trên bản vẽ. Tố Diệp nheo mắt, nghển cổ lên xem một lúc lâu, thấy anh đang liệt kê ra một loạt các công thức. Có những ký hiệu cô vẫn còn nhớ nhưng đa phần là đã quên sạch. Rồi cô lại thấy anh vẽ lại mấy đường mới lên bản vẽ, nói với người kiến trúc sư: “Có thể ngăn chặn men theo đường trung tâm, chặn một bên lại đồng thời tát nước trong khi đào, như vậy thì sẽ không bị sập.”


Người kiến trúc sư lại nghiên cứu tỉ mỉ, rồi gật đầu lia lịa.


Nhờ ánh sáng của đèn mỏ, Tố Diệp nhìn được Niên Bách Ngạn. Anh lúc này đang đội mũ bảo hiểm, thái độ làm việc vô cùng nghiêm túc. Từng đường nét trên gương mặt nghiêng nghiêng cũng vì nét chu đáo, tỉ mỉ ấy mà càng thêm hấp dẫn. Không giống với anh khi ngồi trong văn phòng hay một người quyền lực trên bàn hội nghị, dáng vẻ tận tâm tận lực của Niên Bách Ngạn dưới hầm mỏ càng khiến người ta không thể dời mắt.


Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô đợi ở bên này, còn anh cùng người kiến trúc sư xuống đáy mỏ để quan sát thực địa. Bella cũng không xuống cùng, cô ta vẫn đứng bên cạnh Tố Diệp. Sau khi Niên Bách Ngạn đi rồi, cô ta mới nói: “Tôi đã từng xem ảnh của bà Niên, không phải cô!”


Giọng điệu của Bella có vẻ hung hăng, chất giọng tiếng Anh đẹp đẽ rõ ràng cũng xen lẫn sự bực dọc. Sau khi thu ánh mắt về, Tố Diệp quay sang nhìn cô ta, đôi mắt như đang cười, thẳng thắn nói: “Tôi chưa bao giờ giới thiệu với cô tôi là bà Niên!” Cô vẫn dùng tiếng Anh, giọng điệu dứt khoát.


Bella và Hứa Đồng là hai mẫu người hoàn toàn trái ngược. Hứa Đồng bị nhiễm sự nghiêm nghị và khắt khe của Niên Bách Ngạn. Trong mắt Tố Diệp, bất kể khi nào, Hứa Đồng cũng ăn mặc vô cùng nghiêm chỉnh. Cô ấy không hay cười, làm việc luôn từ tốn, đâu ra đấy, thậm chí dù có nói tâm tình của cô ấy rất ít khi thay đổi, chỉ làm việc như một người máy cũng không quá khoa trương. Cô ấy rất khi nói những chuyện ngoài lề trước mặt Tố Diệp, ngoại trừ lần trước lúc thu dọn đồ đạc giúp cô. Cho dù nhìn thấy những hành động mờ ám của Niên Bách Ngạn với cô, Hứa Đồng cũng không bao giờ dò hỏi. Nhưng cái cô Bella này, ngay từ khi ở sân bay cô đã cảm nhận được rõ ràng ý thù địch của cô ta. Tố Diệp sẽ không phủ định năng lực làm việc của cô ta, nếu không không thể trẻ tuổi như vậy đã được lên làm trợ lý của Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn là một người yêu cầu rất cao với nhân viên và công việc, đương nhiên Bella không thể kém cỏi so với Hứa Đồng. Thậm chí Tố Diệp đã nhìn thấy cô ta đội mũ bảo hiểm, đi từ dưới đáy mỏ lên. Điều này đủ để chứng minh Bella là một người giàu kinh nghiệm với công việc ở đây. Một người phụ nữ làm được đến mức này chắc chắn không đơn giản.


Tố Diệp là người yêu ghét rõ ràng. Cô sẽ không cố tình nịnh nọt ai cũng sẽ không tự ngược đãi bản thân để làm thỏa mãn tâm lý biến thái của người khác. Sự ái mộ của Bella không phải cô không hiểu. Tạm thời chưa kể tới chuyện Niên Bách Ngạn là một người có tiếng tăm, chỉ đơn thuần là vẻ quyến rũ chết người của anh khi làm việc cũng đủ khiến phụ nữ tim đập loạn xạ, huống hồ lại ở một nơi như Nam Phi này.


Bella có lẽ không ngờ rằng Tố Diệp có thể nói được một câu tiếng Anh tròn vành rõ chữ, chuẩn xác đến vậy, lại càng không ngờ cô lại trả lời thẳng thắn đến thế, nhất thời câm như hến.


Tố Diệp đợi mãi cũng không thấy cô ta hỏi tiếp, cô tháo mũ bảo hiểm xuống, thả lòng đuôi tóc để đầu óc thoải mái một chút: “Cô còn câu hỏi gì không?”. Thấy cô chẳng nói năng gì, Tố Diệp chẳng màng tới cô ta nữa. Nhân lúc Niên Bách Ngạn còn chưa quay lại, cô lại chạy vội tới bên đường máng, ngồi lựa viên quặng, đặc biệt chọn mấy viên to nhét vào trong túi áo, chẳng quan tâm đá quặng bẩn thế nào.


“Này! Cô làm gì vậy?” Bella thấy vậy, bèn đi tới lôi cô ra, sắc mặt không vui.
“Chỉ lấy thêm có hai viên thôi mà, cô sốt sắng gì chứ? Làm vậy tỷ lệ trúng sẽ cao hơn, cô không hiểu à?” Cánh tay Tố Diệp đau buốt, cô cúi đầu nhìn lên bực mình: “Mau buông tay ra, cô làm tôi đau đấy!”


Bella thấy móng tay của mình đã làm cô bị thương, nhíu mày rồi buông tay.
Tố Diệp nhìn làn da mình đã bị sứt, quay sang lườm cô ta: “Cô vội cái gì? Tôi đâu có ngăn cản cô thích anh ấy.” Cô nói trúng tim đen.


Bella bỗng chốc sững sờ, nhìn Tố Diệp như nhìn một con quái vật: “Lẽ nào cô không thích anh ấy?”


“Sai! Tôi rất thích anh ấy.” Tố Diệp cuống quýt nhét cả bốn viên đá vào người, trong lòng vui sướng. Vừa rồi Niên Bách Ngạn nói đúng lắm, không phải viên quặng nào cũng sẽ có kim cương, thế nên phải lấy thêm vài viên, lỡ mà trúng thật thì cô đúng là phát tài.


“Cô thích anh ấy ư? Sao tôi không nhận ra vậy?” Bella thấy cô chỉ chăm chăm vào mấy viên quặng, nhìn kiểu gì cũng không thể liên hệ với việc cô thích Niên Bách Ngạn.


Tố Diệp cười khẽ: “Cô Bella à! Tôi không còn là mấy cô thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi nữa. Thích một người là cứ phải khóc rầm trời, ngày nào cũng tình cảm thắm thiết sao? Phương thức biểu đạt tình cảm của mỗi người là khác nhau. Chỉ cần nơi này của tôi nhớ đến anh ấy là được rồi.” Nói rồi, cô vỗ nhẹ lên vị trí tim mình.


Đầu mày của Bella nãy giờ vẫn nhăn tít.


“Niên Bách Ngạn ấy à, anh ấy cũng không phải người đàn ông giỏi nói những lời tình cảm. Anh ấy thích tôi, nhưng cũng không suốt ngày treo chữ yêu trên miệng. Mọi người đều lớn cả rồi, làm cách nào để yêu một người một cách thoải mái nhất, không nặng nề, trong lòng tự có chuẩn mực.” Tố Diệp thấy cô ta nghe đến đờ đẫn, lại bổ sung thêm một câu: “Cô hiểu tôi đang nói gì chứ?”


Bella mỉm môi: “Tôi cũng thích anh ấy, thích anh ấy lâu lắm rồi.”
“Tôi nghĩ Niên Bách Ngạn nhạy bén như vậy, anh ấy đã biết lâu rồi.” Tố Diệp mệt rồi, ngồi tịt luôn xuống đất. Cô đấm đấm đôi chân vừa sưng vừa mỏi, ngẩng đầu nói.


Ánh mắt Bella ảm đạm hẳn: “Nhưng tôi không hiểu, tại sao anh ấy lại đưa cô tới đây mà không đưa vợ mình. Anh ấy không phải là một người đàn ông vô trách nhiệm với hôn nhân.”
Tố Diệp nghe mà tai đau nhói từng cơn: “Giờ cô đang bất bình thay cho vợ anh ấy phải không?”


“Chẳng phải người Trung Quốc đều coi trọng việc danh chính ngôn thuận sao?” Bella nói khích.
Tố Diệp cười khẩy: “Nếu cô hiểu rõ về văn hóa Trung Quốc như vậy, thế đã từng nghe câu “Không biết từ khi nào, tình mỗi lúc một sâu”* chưa?”


*Cả câu: “Không biết từ khi nào, tình mỗi lúc một sâu – Không biết tự bao giờ, hận chỉ như gió thoảng”, trích trong đề ký “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ. *ngoài lề, vì không tìm được bản dịch nên mình tự chém, nhưng tôn trọng bản gốc nhất có thể ^^*
Bella ngỡ ngàng, chớp mắt mấy cái.


Nghe loáng thoáng có tiếng nói từ xa vọng lại, đi cùng với đó là tiếng bước chân, Tố Diệp biết Niên Bách Ngạn đã khảo sát xong quay lại. Cô hạ thấp giọng nói với Bella: “Tôi cho cô một lời khuyên, hãy chuyên tâm làm tốt công việc trợ lý của mình, lòng không nghĩ ngợi gì khác mới có thể ở bên cạnh anh ấy lâu thêm một chút.”


Bella có phần không phục, còn đang định nói tiếp thì Niên Bách Ngạn và vị kiến trúc người da trắng đó đã ra ngoài. Bella vội vàng đi tới hỏi: “Tình hình bên trong tệ lắm sao?”
Người kiến trúc sư trả lời: “Đã không sao rồi! Cũng may có anh Niên.”


Bella ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn, ánh mắt đầy tình cảm. Sự quyến luyến ấy khiến Tố Diệp nổi hết cả da gà. Cô lắc đầu khó nghĩ, nhưng không nổi giận, rồi lại tập trung về bốn viên đá chưa biết chừng có chứa viên kim cương có thể giúp cô đổi đời trong người. Niên Bách Ngạn không nhìn Bella, ánh mắt anh dừng lại trên người Tố Diệp chợt chuyển sang tức giận: “Đứng dậy!”


Tố Diệp giật mình bởi giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng của anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hoảng hốt.


Niên Bách Ngạn đi tới trước mặt cô, đầu mày nhíu chặt, không nói năng gì, túm lấy chiếc mũ đằng sau lưng áo bảo hộ của cô, xách cô lên, nhẹ nhàng như một con diều hâu bắt một chú gà con. Tố Diệp nhận ra anh giận thật rồi. Cô ɭϊếʍƈ môi, vội vàng lấy hết bốn viên đá từ trong người ra, giao nộp đủ số lượng: “Vừa nãy em nghĩ tỷ lệ để trong một viên quặng có kim cương là quá nhỏ, nên ngứa tay lấy thêm ba viên, em…”


“Ai cho em cởi mũ bảo hiểm ra?” Niên Bách Ngạn không đủ kiên nhẫn đợi cô nói hết câu, khẽ gầm lên với cô, giọng điệu vô cùng tệ, sau đó nhặt chiếc mũ bảo hiểm bị cô vứt sang một bên lên, chụp vào đầu cô không chút thương tiếc, đau tới nỗi cô suýt bật khóc.
“Đau…”


“Đau? Đau cũng còn hơn đầu em bị đá quặng sụp xuống mà mất mạng.” Niên Bách Ngạn hét lên lần nữa, không một chút thân tình.
Tố Diệp rụt cổ lại, thấy anh bực thật rồi cũng không nói nhiều nữa. Cô ngước lên nhìn, nhìn kiểu gì cũng không giống có hiện tượng sụp nứt mà.


“Bella!” Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhìn về phía Bella.
Bella chưa bao giờ thấy Niên Bách Ngạn giận dữ đến thế, nhất thời cũng trở nên dè dặt, bước lên hỏi: “Anh Niên…”
“Là người lâu năm trong mỏ, sao cô không nhắc cô ấy?” Ánh mắt anh trầm hẳn xuống.
“Tôi…”


“Trừ hết tiền thưởng năm nay!” Anh nói với ngữ điệu lạnh nhạt.
“Xin lỗi anh Niên!” Bella sắp khóc đến nơi rồi.
Tố Diệp nhân lúc Niên Bách Ngạn mắng Bella rồi vội cất mấy viên quặng đi, cô đội mũ bảo hiểm bước tới: “Không liên quan tới cô ấy, là tự em muốn tháo ra…”


“Cánh tay em sao vậy?” Niên Bách Ngạn liếc mắt, nhìn thấy vết cào trên tay cô, bèn kéo lại, đầu mày nhíu không phải chặt bình thường.
Bella đứng bên căng thẳng tới nỗi toàn thân cứng đờ.
“À! Vừa nãy em không cẩn thận cào xước.” Tố Diệp cố nở một nụ cười.
Niên Bách Ngạn hoài nghi.


“Được rồi, được rồi! Đừng tức giận nữa, chẳng phải em biết ăn năn hối cải rồi sao?” Tố Diệp chủ động lại gần anh, giọng nói trở nên mềm mỏng, yểu điệu như đang làm nũng. Nhưng cô không ngờ lúc khoác tay anh, mấy viên quặng phồng lên trong túi áo đã ngăn cản ý muốn đứng sát anh của cô.


Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn.
Tố Diệp ngượng ngùng, sau khi nắm chặt vạt áo cô lại lấy chúng ra. Đúng là cười cũng không được, mà khóc cũng chẳng xong.


“Cầm lấy đi!” Cơn bực bội của Niên Bách Ngạn đã bị dáng vẻ vừa rồi của cô đánh cho tan tác rồi. Anh thở dài, cho phép cô ngứa tay một chút.


Tố Diệp sướng không khép miệng lại được, cùng đi lên mặt đất với anh. Lúc ngang qua Bella, cô cảm thấy áy náy: “Xin lỗi cô nhé! Tôi không nghĩ sẽ làm liên lụy tới cô, cùng lắm thì anh ấy trừ bao nhiêu tiền tôi sẽ đền cho cô?”
“Đừng giả bộ mèo khóc chuột!” Bella quay ngoắt đi.


Tố Diệp lườm theo, đúng là không phân biệt tốt xấu, không hiểu lòng người tốt.


Ra khỏi mỏ, Tố Diệp khổ sở đi theo sau Niên Bách Ngạn. Đợi mãi cuối cùng anh cũng nhìn mình, cô vội vàng chỉ lên đầu. Sự lo lắng của cô cuối cùng cũng khiến Niên Bách Ngạn không nhịn được cười. Thấy anh cười, cô cũng mím môi cười khẽ.


“Tháo xuống đi!” Giọng nói của anh cũng đã bớt nghiêm khắc đi nhiều.
Tố Diệp vội vàng tháo mũ xuống, da đầu bị kẹt đến đau nhức.
“Nếu em đã lấy đá quặng rồi thì hãy đích thân tới lựa quặng đi.”
“Em?” Tố Diệp kinh ngạc chỉ tay vào mũi mình.


Niên Bách Ngạn không nói gì thêm, một tay lại nắm lấy mũ áo cô, kéo thẳng cô tới nơi lựa quặng. Để tiết kiệm thời gian, đa phần kim cương đều được thu thập từng đợt về nơi lựa quặng. Người được ra vào cũng vô cùng khắt khe, đều phải được tiến hành kiểm tra an toàn, vì nơi đây liên quan tới việc sản xuất kim cương.


Tố Diệp nhìn thấy những máy móc kiểm tra vô cùng tinh vi. Niên Bách Ngạn nói với cô rằng, những máy móc này có thể kiểm tra bất kỳ ai liệu có mang quặng tinh ra ngoài hay không. Tới trung tâm chọn quặng, Tố Diệp đúng là đã được mở rộng tầm mắt. Cô tận mắt được nhìn thấy những dụng cụ để lựa quặng như bàn lựa hình tròn xoay, bàn rung khoáng vật, máy đo chất môi giới phân ly, máy thủy lực xoáy nước phân ly… Còn chi tiết hơn nhiều những gì cô đọc trong sách.


“Nguyên lý lựa quặng là gì?” Niên Bách Ngạn móc bốn viên đá trong túi áo cô ra, đặt thẳng một câu hỏi.
“Hả? Cái này…” Tố Diệp chau mày: “Cho em hai phút suy nghĩ đi.”


“Được! Em cứ từ từ suy nghĩ.” Niên Bách Ngạn nói rồi hất tay một cái, một viên đá quặng khá lớn trong đó rơi vào trong xe quặng một cách chính xác, hoàn toàn không cho cô thời gian thương lượng
Trái tim Tố Diệp khẽ nhói đau như bị ai cứa vào: “Kim cương của em…”


“Từ lúc lựa quặng tới khi em được nhìn thấy kim cương tách ra vẫn còn ba câu hỏi nữa. Không trả lời được thì em cứ giương mắt nhìn ba viên quặng này bay nốt đi.” Niên Bách Ngạn khẽ cười, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô.


“Niên Bách Ngạn! Chặn đường phát tài chẳng khác nào giết cha mẹ người ta cả.” Giọng cô trở nên chói tai, chất chứa bao lời lên án đầy máu và nước mắt.
Anh vẫn chỉ cười, không phát biểu ý kiến.


Viên quặng đó lẫn vào trong một đống quặng, chẳng mấy chốc đã được đưa tới khu lựa quặng. Khoảnh khắc này Tố Diệp mới thực sự cảm nhận được nỗi đau khi trái tim bị cứa rách. Cô thấy Niên Bách Ngạn vẫn đang nhìn mình không chớp mắt, bèn gào lên bi thương: “Anh vứt viên quặng đó vào rồi, câu hỏi này có thể bỏ qua rồi chứ?”


Niên Bách Ngạn không trả lời, chỉ giơ tay lên lần nữa.


“Em trả lời.” Tố Diệp thấy vậy liền hoảng sợ. Cô vội vàng kéo cánh tay anh, cứu vãn lại số kiếp thảm thương phải một lần nữa mất đi viên quặng. Não bộ cô phát huy trí thông minh và mẫn cảm lớn nhất trước giờ: “Độ dày tương đối của kim cương là 3.52, còn tổng thể viên quặng ngậm kim cương có mật độ tương đối bình quân là 2.6. Sự chênh lệch hai con số này có thể dùng trong quá trình lựa quặng để bỏ đi phần lớn chất phế liệu. Còn lựa quặng chính là lợi dụng những thuộc tính vật lý và hóa học của những khoáng vật khác nhau, sau khi nghiền nát đá quặng, sẽ phân biệt được khoáng vật hữu dụng và khoáng vật thuần túy là đá.”


Lúc này Niên Bách Ngạn mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Tới lúc lựa quặng thật sự, anh lại yêu cầu cô đích thân làm: “Em có thể thực hiện theo phương pháp dùng bàn rung.”
Tố Diệp mù tịt đứng trước máy móc, chần chừ không dám động vào.


“Nếu không biết thì nhìn xem những người xung quanh thao tác như thế nào. Vả lại, những thao tác liên quan tới bàn rung, khi trước em đọc thuộc như cháo chảy đấy.” Niên Bách Ngạn nãy giờ vẫn nghịch một viên đá quặng trong tay, từ tốn nói.


Trái tim Tố Diệp không ngừng thắt lại, cô chỉ lo hành động tiếp theo của anh là vứt viên quặng ấy xuống. Cô nuốt nước bọt cái ực rồi bắt đầu quan sát mọi người xung quanh thao tác ra sao. Lựa quặng bằng phương pháp dùng bàn rung là cách truyền thống, cổ xưa nhất. Nói một cách đơn giản là để đá lên một cái sàng, lợi dụng tốc độ của dòng nước để nghiền nát, rồi vận động từ trên xuống, như vậy, những khoáng vật nhẹ có thể nổi lên, còn những cái nặng sẽ chìm xuống đáy.


Nguyên lý thì cô học rất thuộc nhưng thao tác cụ thể lại là một chuyện khác.


Những người đang tiến hành phương pháp bàn rung toàn bộ là người da đen, có cả nam lẫn nữ. Cứ nhìn họ mãi, Tố Diệp đứng đực mặt ra. Cô nghiên cứu về tâm lý, đương nhiên cũng tiến hành phân tích tâm lý của người thuộc các loại da màu. Mấy năm ở nước ngoài cô tiếp xúc với người da trắng nhiều nhất, rất ít nghiên cứu về người da đen. Cô rất muốn biết những người da đen suy nghĩ gì, nhất là phụ nữ. Lúc này trong tay họ toàn là những viên quặng có chứa kim cương, lẽ nào họ không động lòng chút nào sao? Phụ nữ bẩm sinh đã có nhạy cảm và tham lam đối với đá quý. Tố Diệp tự nhận thấy mình có hơi tham lam một chút, nhưng không có nghĩa là những người khác lòng không nghĩ gì khác chứ?


Đang mải suy tư, bỗng cô nghe thấy “cạch” một tiếng. Tố Diệp giật mình, trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành. Cô ngẩng đầu lên, quả không ngoài dự đoán, Niên Bách Ngạn đã vô tình vứt viên đá thứ hai trong tay.
“Niên Bách Ngạn!”


“Còn dám trốn tránh, anh sẽ cho em ra về tay không.” Anh luôn nói chuyện rất bình thản chậm rãi như ánh hoàng hôn từ từ chảy xuống mặt sông.
Nhưng Tố Diệp thì đang có cả ý nghĩ muốn giết chết anh. Cô tức đến nghiến răng kèn kẹt, hét lên: “Anh có giỏi thì vứt hết đi!”


Vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn thật sự không chiều cô, lại giơ tay lên vứt thêm một viên nữa, rồi ngay lập giơ nốt viên còn lại trong tay…


“Anh yêu…” Tố Diệp tan nát cõi lòng, chạy tới kéo tay anh lại, định dùng kế lung lạc nhưng cô không sao cười cho được, nước mắt suýt chút nữa thì kích động trào ra ngoài: “Em nhìn hiểu rồi, hiểu thật rồi!”
Đúng là muốn chết ngay lập tức!


“Còn không làm đi?” Niên Bách Ngạn khẽ cười, nụ cười bên bờ môi quyến rũ là thế mà cô chỉ thấy lạnh toát.


Làm sao Tố Diệp dám chậm trễ? Bốn viên đá khó khăn lắm cô mới lấy được từ dưới mỏ lên bị anh ném gần hết, chỉ còn một viên duy nhất. Nghĩ tới việc trong ba viên còn lại không chừng lại có kim cương hiếm có là cô lại giậm chân bình bịch. Vừa phẫn nộ vừa bước đến dùng bàn rung. Cô nghe thấy tiếng khoáng vật chuyển động rào rào bên trong. Sao nghe cứ giống tiếng trái tim bị đập tan, vỡ nát thành muôn ngàn mảnh vậy?


Cô vô thức liếc nhìn đội công nhân đang thao tác ở phía xa. Cũng may cái gã Niên Bách Ngạn biến thái này chưa bắt cô sử dụng máy đo chất môi giới phân ly. Nếu phải thao tác cái đồ rườm rà đó chắc chắn là cô tay không đi về.


Tới quá trình thu thập, cũng là quá trình cuối cùng để tách kim cương ra khỏi đá quặng gốc.


Niên Bách Ngạn đùa nghịch viên quặng cuối cùng trong tay, nói với cô: “Em có thể lợi dụng mỡ và băng chuyền, cũng có thể dùng máy chọn lựa bằng tia X, chọn một trong hai. Nhớ kỹ, em không còn cơ hội sai lầm nữa đâu đấy.”
“Em chọn máy chọn lựa tia X.” Tố Diệp vội vàng nói.


Lúc này Niên Bách Ngạn mới đưa viên quặng trong tay cho cô: “Nguyên lý hoạt động là gì?”
“Kim cương dưới ánh sáng của tia X sẽ có màu huỳnh quang.”
“Tốt!”


Dưới sự uy hϊế͙p͙ về vật chất của anh, Tố Diệp thật sự đã trở thành một người máy. Cô đi tới bên chiếc máy một lúc lâu, bỗng nhận ra Niên Bách Ngạn đã chầm chậm đi tới sau lưng mình, mồ hôi lạnh bỗng chảy ròng ròng sau lưng, giống như một con rết lạnh lẽo đang bò từ từ sau lưng. Cô bất giác rùng mình, khó xử nhìn chiếc máy phức tạp.


“Sao còn chưa bắt đầu?” Đằng sau, giọng nói khẽ khàng của Niên Bách Ngạn vang lên.
Não của Tố Diệp trước nay cứ vào những giây phút cấp bách nhất là sẽ bùng nổ. Cô vội vàng quay lại cười ngọt ngào với anh: “Tự nhiên em sợ có tia bức xạ.”
Niên Bách Ngạn nhướn mày.


Tố Diệp nhìn xung quanh, thấy không có nhiều người bèn chủ động tiến lại gần, dính vào lòng anh, dùng thủ đoạn đi đường vòng: “Người ta còn muốn sau này có con mà, lỡ bị ảnh hưởng tới cơ thể thì phải làm sao?”


Niên Bách Ngạn mặc kệ cô nép vào lòng mình. Anh nhịn cười nhìn cô, cố che giấu tia sáng lóe lên trong đáy mắt.
Thấy đầu lông màu anh đã dãn ra, cô kéo vạt áo anh, như con chim nhỏ quấn quýt bên ngoài: “Bách Ngạn…”


“Phương pháp dùng mỡ và băng chuyền là khá cũ, em muốn đổi phương pháp khác cũng được, nguyên lý là gì?”


Tố Diệp cũng chợt thở phào, vội đáp: “Lợi dụng tính hút mỡ tránh nước của kim cương.” Đúng như anh nói, cách này đúng là có phần cổ xưa. Nó được phát minh năm 1896, đến nay đã bị cách dùng tia X thay thế. Cách thức thu thập cổ đó rất đơn giản. Chính đổ những tinh quặng nặng có chứa kim cương và nước lên một bệ có rải mỡ lên trên. Như vậy, kim cương sẽ dính lên mỡ còn các khoáng vật khác sẽ bị nước cuốn đi.


Niên Bách Ngạn nghe xong cuối cùng cũng cười. Dường như anh cũng chẳng quan tâm đây đang là nơi công cộng nữa, không kiềm chế được ôm cô vào lòng, cằm anh khẽ chống lên đỉnh đầu cô. Anh hấp giọng nói: “Diệp Diệp à Diệp Diệp! Em cứ như vậy bảo anh làm sao không thích em được đây?”


Tố Diệp nắm chặt viên quặng. Những lời nói ấy tan chảy trong tim, khiến trái tim ngứa ngáy. Cô dựa vào lòng anh, lúc này cô mới thoát khỏi cảm giác vì sự nghiêm khắc của anh. Cô bất giác ôm lấy cổ anh, lên án: “Anh làm thế này là vừa đánh một cái rồi lại cho ăn một quả táo ngọt sao?”


Anh cúi đầu, nhìn ánh mắt ấm ức của cô, nở nụ cười dịu dàng: “Anh muốn tốt cho em thôi.”
Cô cắn môi.


Niên Bách Ngạn cúi đầu, hôn khẽ lên trán cô. Cô thấy tim mình ấm áp. Một người nghiêm túc như anh, trước mắt cấp dưới của mình lại làm những động tác thân mật thế này đúng là hiếm có.


Anh cầm lấy viên quặng trong tay cô, đưa cho một công nhân. Sau khi dặn dò vài câu, anh ta đi vào khu phân loại. Tố Diệp chỉ muốn đi vào cùng nhưng Niên Bách Ngạn giữ cô lại, cười khẽ: “Những việc còn lại để những người chuyên nghiệp thao tác đi, hôm nay em học thế đủ rồi.”


“Trong viên quặng đó của em thật sự có kim cương sao?” Tố Diệp nhìn anh, mắt sáng rực rỡ.
“Nếu không có thì đã bị gạt ra trong lúc lựa quặng rồi.” Anh cười đáp.
Hai mắt Tố Diệp càng thêm sáng rực, nhưng ngay sau đó lại phiền não: “Đều tại anh, nếu không em đã có nhiều hơn.”


“Làm người đừng tham lam quá.” Niên Bách Ngạn nhìn cô: “Ba viên còn lại đều là đá không, viên quặng có chứa kim cương chỉ có viên anh đưa em ở dưới mỏ , cũng tức là viên ở trong kia thôi.”


“Hả, không phải chứ?” Không ngờ ba viên to đùng cô lựa chọn để nâng cao tỷ lệ trúng số lại trở thành phế liệu.
“Đá quặng có chứa kim cương đều khá nặng. Những người tiếp xúc với đá quặng lâu năm chỉ cần dựa vào kinh nghiệm cũng có thể ước lượng được tám chín phần.”


Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra. Cô cứ tưởng rằng lúc ở dưới mỏ, chẳng qua anh chỉ cầm bừa một viên quặng để giải thích cho cô. Thì ra dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm nay, anh sớm đã ước lượng được trong đó có kim cương, còn ngầm để cô lấy. Còn mấy viên sở dĩ anh lấy ra dọa cô chỉ vì đã tính được trong đó không có kim cương. Nghĩ vậy, sự sùng bái dành cho anh lại tăng thêm một bậc. Cô liền sà vào lòng anh anh, ôm thật chặt.


Sự chủ động gần gũi của cô khiến ánh mắt anh càng trở nên dịu dàng. Anh đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, rồi cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Thật sự muốn có con rồi sao?”


Câu hỏi này khiến Tố Diệp ngẩn người, ngay sau đó mặt mũi cô đỏ bừng. Đọc được sự trêu chọc trong đáy mắt anh, cô bèn đẩy anh ra, hắng giọng nói: “Giờ em không sợ anh uy hϊế͙p͙ nữa đâu!”


Niên Bách Ngạn khoanh hai tay trước ngực, mím môi cười: “Người nông nô kháng chiến thành công rồi đấy à?”
“Có sinh con cũng không sinh cho cái loại gian thương như anh.” Cô không nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của anh, quay lưng về phía anh.
Mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì.


Tố Diệp đang khó hiểu thì bỗng eo bị siết chặt, ngay sau đó cánh tay anh mạnh mẽ kéo cô lại, lưng cô bèn áp sát lồng ngực anh. Rồi cánh tay anh đang ôm hơi mạnh tay, hơi thở nóng hổi phả ra đi cùng tâm trạng không vui: “Không sinh cho anh sinh cho ai?”


Cô nghiêng đầu, đối mặt với nét mặt hơi nghiêm của anh, rồi cô quay lại lẩm bẩm: “Sinh cho ai cũng không sinh cho anh, a…”
Gáy cô bị người đàn ông cắn một cái, lực cắn như đang trừng phạt, khiến cô giật mình.


“Em thử xem!” Niên Bách Ngạn hài lòng nhìn cô quay đầu lại với ánh mắt oán giận, nụ cười nhạt lại trở lại trên môi.
“Anh tuổi con gì đấy?” Tố Diệp ôm gáy, trừng mắt với anh.


Lúc hai người còn đang ôm ấp tình cảm, có một công nhân lại đi ra, trong tay cầm viên kim cương, kích động nói: “Anh Niên!”


Niên Bách Ngạn buông cô ra, đi tới, đón lấy viên kim cương. Đôi mắt anh hơi nheo lại. Tâm trạng của người công nhân khá phấn khích, nói gì đó bên cạnh anh với tốc độ rất nhanh. Tố Diệp đứng cách đó một quãng, chỉ loáng thoáng nghe thấy hai chữ “xanh lam”. Thế là cô vội bước tới, ngập ngừng nhìn Niên Bách Ngạn: “Viên đá này sao rồi?”


Một viên quặng không nhỏ, cuối cùng khi bóc tách kim cương chỉ còn bé lại bằng một hạt đậu tương.
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho người công nhân tiếp tục làm việc, sau đó đưa cô xem viên kim cương: “Em ăn may rồi, lại lấy được một viên kim cương xanh lam. Anh nghĩ sau khi mài sẽ có màu xanh nhạt.”


“Kim cương xanh lam?” Tố Diệp tròn mắt.
“Ở Nam Phi, nơi có nhiều kim cương xanh lam nhất là mỏ kim cương phía Đông Bắc Pretoria. Còn ở đây thì cực kỳ hiếm có. Diệp Diệp! Em nên đi mua vé số rồi đấy.” Niên Bách Ngạn bật cười đưa cho cô viên kim cương.
Trời ạ!


Tố Diệp nhìn viên kim cương thô trong tay mình. Nói muốn phát bài chẳng qua cũng chỉ đùa cho vui thôi, không ngờ ông Trời lại tốt với cô đến vậy. Nghĩ tới đây trong lòng cô vui sướng tột cùng, cô nhào tới ôm chặt lấy Niên Bách Ngạn, reo hò: “Niên Bách Ngạn! Em thật sự yêu anh chết mất!”


Niên Bách Ngạn cũng nhân cơ hội đó khóa chặt cô trong vòng tay mình, cười sảng khoái.
*Lảm nhảm: Mình đã quay lại thật rồi đây. Chân thành cảm ơn mọi người hai tuần rồi kiên nhẫn chờ đợi {:729:} Chúng ta trở lại cuộc sống bình thường. 


Đương nhiên như đã hứa, mình sẽ dịch bù khoảng thời gian đã nghỉ, mỗi ngày 6000 chữ, tương đương 2 chương, thường sẽ là 10h sáng một post và chiều hoặc tối một post, mọi người theo dõi nhé ^^
Ngày mai cực họt là màn quyến rũ của chị Tố,khuyến cáo không ăn uống khi đọc =))


“Tổng giám đốc Niên! Ngực anh rắn chắc quá.”
“Tổng giám đốc Niên! Anh to quá đi. Mấy cô nhân tình của anh có phải yêu nó lắm không?”
“Một mình em yêu nó là đủ rồi.”