Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 157: Không phải thẻ phòng

Sau khi tạm biệt Tiểu Đậu Tử, rời khỏi nhà trọ, Tố Diệp như một hồn ma vật vờ khắp trấn Thiên Đăng. Chỉ mới qua hai ngày ngắn ngủi mà tâm trạng của cô khi đi dạo ở nơi này đã hoàn toàn thay đổi. Vẫn giống như hôm trước, cô đứng trong đất trời Giang Nam mưa bụi mịt mù, bên tai là đoạn hí khúc kinh điển bác lái đò ngâm nga, thong thả ngồi bên mạn thuyền, tâm tình cuối cùng cũng thông suốt. Vẫn giống như hôm qua, cô mặc sức tận hưởng những tập tục ở trấn Thiên Đăng, thưởng thức mỹ thực nơi đây, còn cùng người đàn ông cô cho rằng tránh xa mới là hạnh phúc đó trải qua một đêm đẹp. Nhưng hôm nay trở lại Thiên Đăng, một lần nữa đặt chân lên mảnh đất cô những tưởng sẽ mang tới cho mình bình yên và vui vẻ này mới phát hiện ra, những ký ức khi cô rời xa một thành phố lại bị trấn cổ này buộc chặt, sợ rằng từ nay về sau nó cũng ngập tràn những hồi ức khiến cô không dám nhớ lại.


Trấn Thiên Đăng sau tết Trung Nguyên nhịp sống vẫn rất chậm rãi. Đâu đây mơ hồ vẫn còn thoang thoảng mùi tro vàng mã. Niên Bách Ngạn dùng tình cảm mãnh liệt dẫn cô cùng chứng kiến giây phút Quỷ môn quan khép lại, nhưng vẫn còn thoi thóp chút hơi tàn, giống như ngón tay cuối cùng của ma quỷ để lại khi lưu luyến trần thế này. Ngón tay này ngập tràn mùi của chết chóc, kéo tóc cô, ép cô từ giờ mỗi năm vào ngày hôm qua và hôm nay, không thể không nhớ lại mình đã trải qua một cái tết Trung Nguyên hoang đường thế nào, nhắc nhở cô phải luôn nhớ rằng, cô đã hy sinh bản thân mình để dâng lên ngày tết Trung Nguyên.


Đi qua con đường đá, Tố Diệp tới quán ăn hôm qua. Ông chủ nhận ra cô, chào đón nhiệt tình. Cô còn chưa kịp nói gì, ông ta đã liên tiếp bưng lên các món ăn thương hiệu của quán. Bà chủ quán cũng là một người rộng rãi, cười ha ha hỏi cô sao hôm nay lại tới có một mình. Cô không biết trả lời sao. Ừ nhỉ, sao giờ cô chỉ còn một mình thế này? Cô cũng muốn biết lắm.


Bữa cơm ăn chẳng thấy ngon miệng, cô chẳng cảm nhận được mùi vị tươi ngon như hôm qua nữa.
Cô ngạc nhiên, buột miệng hỏi ông chủ: “Quán đổi đầu bếp sao?”


Câu hỏi này khiến ông chủ hốt hoảng, vội vàng hỏi cô có phải có món nào không hợp khẩu vị không. Lúc này cô mới tỉnh ra, cố gắng ép ra một nụ cười, nói với ông chủ, tại cảm thấy món ăn hôm nay còn ngon hơn hôm qua thôi.
Lúc này ông chủ mới yên tâm.


Nhưng cô thì đau lòng nhìn đôi đũa trong tay. Thức ăn vẫn vậy, chỉ có tâm trạng ăn uống đã khác thôi. Cô và vội mấy miếng, coi như không có lỗi với cái dạ dày của mình rồi rời khỏi quán ăn. Trên cầu đá lại có thêm mấy vị khách đi phượt, túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ. Họ hớn hở đi ngang qua Tố Diệp, hoặc là những người bạn thân đi chung với nhau, hoặc là những đôi nam nữ ôm nhau tình cảm, càng khiến cho dáng đứng lẻ loi của cô trên cầu đá thêm nổi bật, chỉ còn biết bầu bạn với bóng mình dưới mặt nước. Chiếc thuyền trên mặt sông đi qua gầm cầu, văng vẳng bên tai lại là điệu hí khúc quen thuộc của các thuyền phu. Điệu nhạc xa xôi, như lời tâm sự những thăng trầm bể dâu hàng ngàn năm.


Khi đi qua phường thêu hôm qua, mấy chữ “Phượng xuyên mẫu đơn” trên bảng hiệu cũng hoàn hảo lọt vào tầm mắt cô như từng đường kim của ông lão thợ thêu. Từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng, một nỗi đau lan ra, khiến cô bất giác híp mắt lại. So với khung cảnh vắng vẻ ngày hôm qua, hôm nay trong sân đã có thêm mấy cô gái ngồi thêu, người nào người ấy ăn mặc giản dị, đoan trang ngồi trước khung thêu, mười đầu ngón tay nhẹ nhàng như gió xuân. Từng đường chỉ màu sắc qua bàn tay của họ như được ban cho sinh mệnh, dù là mũi thẳng hay mũi vòng đều khiến Tố Diệp bất giác nhớ tới một câu: “Thêu tranh như giăng tơ. Màu sắc tinh xảo, rực rỡ thu hút.” Cây tuyết cầu giữa sân hoa rụng lả tả, cánh hoa và những cô gái trước mắt như tôn thêm vẻ đẹp cho nhau, như thơ như họa. Chẳng trách mà tự cổ chí kim, người ta thường nói, đối với con gái Giang Nam, nghề thêu giống như tình yêu thiên trường địa cửu.


Ông chủ phường thêu đã ra ngoài, Tố Diệp chẳng qua tiện đường ghé vào xem, thế nên ông ta có ở nhà hay không với cô cũng vậy mà thôi. Khi cánh hoa tuyết cầu bay ngang trước mắt, cô vô thức nhớ lại cảnh tượng hôm qua Niên Bách Ngạn cùng ông chủ thảo luận chi tiết. Hơi thở của anh dường như vẫn còn thấm lên cảnh sắc nơi đây, chưa thể tan đi.


Chỉ có điều bức bình phong hoa ngọc lan với giá mười một vạn đó đã không còn nữa.
Hỏi ra mới biết đã có người mua nó rồi.
Tố Diệp không kìm được, lắc đầu thở dài. Thời buổi này người vừa nhiều tiền vừa biết thưởng thức cái đẹp đúng là rất nhiều.


Từ phường thêu đi ra, mưa bụi lại một lần nữa trùm lên đất trời Thiên Đăng. Cô ngước nhìn bầu trời. Hạt mưa như từng sợi tơ mảnh. Cô ngẫm thấy mình vòng đi vòng lại ở trấn cổ này cũng kha khá thời gian rồi, đưa mắt nhìn đồng hồ, tâm trạng cũng u ám như thời tiết hôm nay vậy.


Giờ này chắc chắn Niên Bách Ngạn đã rời khỏi khách sạn để kịp tới sân bay.
Cô bỗng cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cô độc, lẻ loi, thậm chí bắt đầu hoang mang, mất phương hướng.


Cô ném điện thoại vào túi xách, vô tình chạm phải thứ gì cưng cứng. Lấy ra xem, thì ra là túi đựng thẻ phòng Niên Bách Ngạn đưa cho cô. Tố Diệp nắm chặt chiếc túi, trong đầu chỉ toàn bóng hình cuối cùng Niên Bách Ngạn bị cửa phòng che lấp. Cảm giác cầm nó trong tay hệt như cảm giác bóng anh để lại cho cô phút cuối – giá lạnh và xa lạ!


Tố Diệp ghét bản thân mình thế này. Chẳng còn là mấy cô thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi nữa, có đáng vì một người đàn ông mà tâm tình thất thường thế này không? Nghĩ mãi cuối cùng cô ương bướng quyết định. Anh đi rồi cũng tốt, cùng lắm thì tối nay cô hưởng trọn niềm vui được nằm một mình một giường, thỏa thích lăn lê thế nào cũng được. Cô phẫn nộ mở túi giấy ra, nhưng sau khi nhìn thấy thứ đồ bên trong thì hoàn toàn sững sờ.


Trong túi giấy nào phải là thẻ phòng?
Là hộ chiếu của cô!


Nước mưa hắt xuống tấm hộ chiếu, rơi tí tách từng giọt xuống gương mặt cô trong ảnh. Bất ngờ, cơn mưa to dần lên, từng hạt lộp độp rớt xuống đỉnh đầu. Các khách du lịch xung quanh chạy tán loạn như chim vỡ tổ, nhanh chóng tìm cho mình một mái hiên để trú mưa.


Người duy nhất đứng im là Tố Diệp. Cô thẫn thờ như tượng gỗ, bị đóng đinh hai chân xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn chiếc hộ chiếu trong tay mình, có một thanh âm đang không ngừng gõ vào đầu cô: Thứ Niên Bách Ngạn đưa cho mình không phải là thẻ phòng, là hộ chiếu của mình, hộ chiếu của mình, hộ chiếu của mình…


Như bị đánh một đòn cho tỉnh, cô hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện. Bàn tay cầm hộ chiếu bắt đầu run rẩy. Ánh mắt thất thần hoảng loạn cả buổi chiều giờ cũng ngập tràn hạnh phúc. Cô nhanh chóng rút điện thoại ra, từng ngón tay ấn vào di động cũng vì sự kích động đột ngột dâng lên trong lòng mà trở nên run cầm cập.


Cô hiểu lầm anh rồi.
Cô lại hiểu lầm anh một cách đáng chết!


Chẳng biết là ngỡ ngàng hay sung sướng, tóm lại sự phấn khích phức tạp này khiến cô muốn rớt nước mắt, cố gắng ấn số di động của Niên Bách Ngạn, mặc cho nước mưa thấm ướt người. Vì trái tim muốn được gặp anh giờ đang rất nóng, thậm chí khi cô bấm từng số trên điện thoại cũng cảm nhận được từng nhịp đập điên cuồng của nó.


Đầu kia vẫn hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Tố Diệp gọi lại lần nữa.
Vẫn không ai bắt máy.
Cô gấp gáp, đứng dưới mưa không ngừng dậm chân bình bịch, cứ thế ấn đi ấn lại.
Tiếc là, điện thoại vẫn không thể kết nối.


Tố Diệp lại nhìn đồng hồ, ánh mắt bắt đầu trở nên sốt sắng. Cô cất điện thoại đi, nhìn ngó khắp nơi tìm kiếm một chiếc xe có thể đưa cô về khách sạn. Thế nhưng ngày mưa thế này, đến bóng một chiếc xe xuất hiện trong trấn cũng không có. Cô không đợi được, bèn đội mưa, chạy về phía cổng dẫn vào cổ trấn. Điều cuối cùng khiến cô thất vọng là ôtô gia đình nhiều hơn ôtô chở khách. Vẻn vẹn chỉ có mấy chiếc đã bị mấy người còn muốn ra khỏi trấn gấp hơn cô tranh cướp mất.


Dưới bức tường gạch xám, Tố Diệp chỉ biết bất lực đứng đó, nhìn cơn mưa ào ào như trút nước ngoài mái hiên. Có chiếc lá rụng bị nước mưa đè chặt xuống mặt đất, một cơ hội nhúc nhích cũng không có, giống như con tim tan nát thành ngàn mảnh của cô bây giờ.


Thời gian từng giây từng phút qua đi.
Cô giương mắt nhìn kim giờ cuối cùng đã chỉ vào số bốn.
Một nỗi thất vọng trào dâng mãnh liệt. Cô ngước lên màn mưa giăng kín trời đất. Anh đi rồi sao? Có lẽ là đi rồi…
Hai chân mất đi sức mạnh chống đỡ cả cơ thể, trở nên rã rời, mỏi nhừ.


Tố Diệp dựa vào tường, từ từ ngồi xuống. Cuối cùng cả người cô gần như co quắp lại. Mưa càng lúc càng lớn, bóng cô chỉ như một con tôm bé nhỏ, muốn liếc nhìn cũng bị cơn mưa nuốt chửng.
Cô thầm gọi tên anh trong lòng, hết lần tới lần khác.
Niên Bách Ngạn, anh đang ở đâu…


Tên anh dần trở thành một lời chú cẩn cô nhi*, mỗi lần đọc là một lần đau buốt con tim.
*Lời chú Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong phim “Tây du ký”.
Cô bắt đầu không hiểu rồi.


Tại sao trong thời đại thông tin nhanh nhạy như thế này mà lại không thể tìm được một người? Chỉ trong một thời gian ngắn, tâm trạng cô từ sự cô đơn ban đầu chuyển sang kích động, lại từ kích động chuyển sang sốt ruột, cuối cùng cảm giác sốt ruột biến thành nỗi thất vọng tột cùng. Giờ phút này, ở bên cô lại là sự trơ trọi như chìm trong mênh mông sóng nước. Cảm giác quạnh vắng đâu chỉ là cơ thể, mà còn cả trái tim.


Đã bao lâu rồi cô không thay đổi tâm tình nhanh như vậy?


Từ khi cô nhìn bóng bố cứ thế mỗi lúc một xa dần, từ khi mẹ nhắm mắt lìa đời, trái tim cô đã tĩnh lặng như biển chết. Tố Diệp nhìn những giọt nước bắn tung tóe trên mặt đất, từng giọt tựa như nước mắt, tí tách khuấy đảo trái tim hỗn loạn.
Lại là một ngày mưa tầm tã.


Nhưng hôm nay, chỉ còn lại mình cô.


Khóe mắt hơi cay, Tố Diệp khẽ nhắm mắt lại, sau khi từ từ dịu đi, cô mới mở mắt ra, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một hình bóng đổ xuống nước cách đó không xa. Nó tiến lại gần từng chút một, cuối cùng trở thành một dáng hình chân thực. Trước mặt cô là đôi giày da cao cấp của nam giới được đặt làm, trên bề mặt sạch bóng có một vài giọt nước bắn vào.


Từ đôi giày nhìn lên là chiếc quần Âu màu xám trắng, màu sắc mà cô quen thuộc.
Trái tim Tố Diệp đập hoảng loạn, không khống chế được đôi mắt mình, cô ngẩng đầu.


Anh và cô nhìn thẳng vào nhau. Anh cầm chiếc ô màu đen, ánh mắt cũng thẫm lại như màu của nó, đầu mày hơi nhíu lại, cả sự nghiêm nghị trên hàng lông mày cũng hòa vào ánh mắt anh. Tận sâu nơi đáy mắt là sự khắt khe, nhưng cũng có một nỗi đau dễ dàng nhận thấy.


Cô quên cả đứng lên, cứ ngây ngốc ngồi đó, như một chú chim cút nhìn anh đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Niên Bách Ngạn dưới tán ô vẫn mặc nguyên như khi rời khách sạn, chiếc áo sơmi xanh tím cùng chiếc quần trắng xám, đi cùng là chiếc ô đen tuyền của anh, cộng với con đường đá ngàn năm tuổi ở cổ trấn này, một mình anh cũng đủ tạo nên một khung cảnh sướng mắt đẹp lòng.


Chẳng mấy chốc, anh đập tan sự tĩnh mịch, đưa tay kéo Tố Diệp đứng lên. Nhìn thấy bộ quần áo ướt sũng của cô, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị, thậm chí đã không còn sự xót xa ban nãy, chỉ còn tâm trạng không mấy vui vẻ.


Tố Diệp cúi đầu. So với vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng của anh, cô biết mình thê thảm cỡ nào.


“Em… đã gọi vào điện thoại của anh, nhưng gọi thế nào cũng không được. Em cũng muốn bắt một chiếc xe lập tức quay về khách sạn, nhưng cũng chẳng xe nào trống. Em…” Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Niên Bách Ngạn kéo vào lòng.


Tố Diệp sợ làm bẩn áo anh, ra sức ngọ ngoạy, nhưng cánh tay anh vẫn mạnh mẽ rắn rỏi như thường ngày, khóa chặt cô trong lòng khiến cô không thể thoát ra. Dường như hành động này đã nói rõ rằng anh không quan tâm cô thảm hại cỡ nào, chỉ quan tâm mình cô mà thôi.


“Anh thậm chí còn đang nghĩ, mình có phải đổi chuyến bay không đây.” Giọng nói anh vang lên trên đỉnh đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai cô chỉ còn sự xót xa.