Khaki vẫn quen gọi anh là A Phong. Sau khi ý thức được điều này, sắc mặt cô ta có chút bi thương. Cô ta hiểu, người đàn ông này chưa bao giờ thuộc về mình. Trong lòng anh chỉ có cô gái xinh xắn kia thôi.
Phải! Anh là cảnh sát, cô ta là một kẻ buôn bán ma túy. Hai người vốn dĩ không đi cùng một đường, sao nói được tới chuyện xứng đôi?
Tố Khải đọc được sự cô đơn từ đôi mắt của Khaki, cảm giác áy náy trong lòng một lần nữa tự nhiên nảy sinh. Anh cảm ơn trước, rồi nói mấy lời động viên cô ta, rồi rút mấy tấm ảnh trong túi ra.
“Cô từng gặp người này chưa?” Tố Khải giơ ảnh của Diệp Hạc Thành ra cho cô ta xem.
Khaki liếc nhìn rồi lắc đầu.
Tố Khải gật đầu, rồi đưa ảnh của Nguyễn Tuyết Cầm ra: “Còn người này?”
Khaki ngó đầu vào nhìn, hơi nhíu mày một chút. Suy nghĩ khá lâu, cô ta mới nói: “Hơi quen! Nhưng tạm thời tôi không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.”
“Cô cố nghĩ kỹ một chút xem.” Sắc mặt Tố Khải trở nên nghiêm nghị.
Khaki lại nghĩ rất lâu rồi lắc đầu: “Quả thực không nhớ nổi.”
Tố Khải đành thôi. Anh đưa cho Khaki xem bức ảnh thứ ba: “Người này thì sao?”
“Người này…” Khaki cố gắng nhớ lại, rồi mắt cô ta bỗng sáng rực lên: “À, tôi đã từng gặp người này khi cùng Độc đi nhận hàng.”
“Lúc đó trong tình huống nào?” Tố Khải siết chặt bức ảnh.
Người đàn ông trong ảnh chính là Vincent.
Khaki ngẫm nghĩ: “Lúc đó là đêm tối. Bọn em nhận hàng ở bến tàu. Anh cũng biết đấy, Độc và Sát được tiếp xúc với ông trùm nhiều lần hơn. So với họ mà nói, em chủ yếu chỉ tiếp xúc với người mua. Tối đó không có Sát, Độc bèn đưa em ra bến tàu. Trời khá tối, xung quanh còn không có đèn. Em chỉ loáng thoáng nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên tàu. À, chính là người đàn ông trong ảnh. Ông ta ngồi trong tàu. Bên ngoài tàu còn rất nhiều người đứng, xem ra lai lịch cũng không nhỏ. Nhưng em không biết họ rốt cuộc là ai. Làm chuyện của bọn em, có rất nhiều chuyện không được hỏi.”
Tố Khải hỏi: “Trước đó hoặc sau này cô còn gặp người này không?”
Khaki suy nghĩ rồi gật đầu: “Có gặp mấy lần, đều phải đi cùng Độc mới gặp được. Nhưng em cũng chỉ nhìn từ xa. Độc hình như còn có thể nói chuyện với người đó mấy câu.”
Trái tim Tố Khải nặng nề như bị đá tảng đè lên.
Lúc đó trong khi hành động, Độc và Sát đã bị bắt nhưng Độc chống chọi, rơi từ trên cao xuống và chết, thế nên manh mối bị đứt. Còn Sát vì quyết không khai gì nên đã bị tuyên án thẳng thừng. Sau này hắn đánh nhau với mấy phạm nhân trong tù, bị bọn chúng đánh chết, có lẽ vì kết oán quá nhiều. Manh mối duy nhất chính là Khaki, nhưng không phải chuyện gì Khaki cũng biết.
“Cô còn nhớ được chuyện gì liên quan tới hắn ta không?”
Khaki vắt óc suy nghĩ rồi lắc đầu.
Tố Khải cũng đành thôi. Anh đưa cho cô ta một bức ảnh khác: “Cô có ấn tượng với người này không?”
Khaki nhìn qua. Đó là một người phụ nữ. À không, nên nói đó là một thiếu phụ, nhưng trông bà ấy cực kỳ xinh đẹp và quý phái. Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt không nhìn vào ống kính mà nhìn về một phía xa xa. Trong ánh mắt ấy là say đắm, là hạnh phúc. Có lẽ bà ấy đang nhìn người mình yêu mới có thể bộc lộ một biểu cảm như vậy. Người phụ nữ khiến người ta khó quên, thế nên Khaki chắc chắn rằng mình chưa từng gặp bà ấy.
Cô ta khẽ lắc đầu.
“Bà ấy là?” Khaki tò mò hỏi.
Tố Khải không trả lời. Ánh mắt anh dừng lại trên bức ảnh. Đây là một bức ảnh chưa từng công khai ra bên ngoài. Mà thực tế là, người ngoài cũng rất hiếm khi được nhìn ảnh bà ấy lúc trẻ. Dù là bức ảnh trên bia mộ thì cũng đã không còn là khi bà ấy trẻ trung xinh đẹp nhất. Có người đã gìn giữ rất tốt bức ảnh thời kỳ này của bà ấy và chồng, chưa bao giờ công bố với bên ngoài. Nhưng nếu muốn điều tra thì vẫn có thể tìm ra được.
Người phụ nữ này chính là mẹ của Niên Bách Ngạn, Tư Tuyết.
Không hiểu sao, khi Khaki nói chưa hề gặp Tư Tuyết, Tố Khải đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tố Khải đưa cho Khaki xem bức ảnh cuối cùng: “Cô nhìn người này đi.”
Khaki nhìn qua ông ấy, rồi cầm lấy bức ảnh, xem một lúc: “Người này…”
Trái tim Tố Khải lại vọt lên: “Có ấn tượng sao?”
Khaki suy nghĩ khoảng một, hai phút gì đó rồi bỗng nhiên gương mặt dãn ra: “Nhớ ra rồi! Em đã từng nhìn thấy một bức ảnh trong phòng Độc. Đó là một bức ảnh chụp chung. Một là người đàn ông ngồi trên thuyền ban nãy, người còn lại là ông ấy.”
Tố Khải giật nảy mình: “Cô chắc chắn không nhớ nhầm chứ.”
Khaki nhìn lại ảnh một lần rồi gật đầu: “Chắc chắn mà. Vì người đàn ông trên ảnh này rất đẹp trai.”
Tố Khải cảm thấy lồng ngực như bị ai đấm mạnh, khó chịu, cả người bất lực. Anh cầm bức ảnh lên, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông trên ảnh. Không sai, đúng là ông ấy rất điển trai. Cho dù đã là một người hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn đủ khiến phụ nữ điên đảo. Thời gian đã ban cho ông ấy một sự hấp dẫn khiến những người đàn ông khác phải ghen tỵ. Nhưng nhìn ông ấy, Tố Khải luôn nghĩ tới một người khác. Không còn cách nào khác, hai người quá giống nhau.
Người đàn ông này chính là bố của Niên Bách Ngạn, Niên Quý.
Cả bức ảnh này cũng là một bức ảnh kín như bưng.
“A Tố Khải! Em nhớ ra rồi!” Khaki bỗng chốc rất kích động.
Tố Khải nhìn cô ta: “Nhớ ra chuyện gì rồi?”
“Người phụ nữ đó!” Khaki bắt đầu lật tìm các bức ảnh.
Tim Tố Khải lại lập tức căng thẳng. Suy nghĩ đầu tiên của anh là Tư Tuyết. Ai ngờ Khaki lại lật ra ảnh của Nguyễn Tuyết Cầm: “Người phụ nữ này, em đã từng gặp bà ta. Bà ta và người đàn ông này từng xuất hiện cùng nhau.” Dứt lời, cô ta chỉ vào một bức ảnh khác.
Tố Khải nhìn qua, người trên ảnh là Vincent.
Tim anh bỗng nhiên như rơi xuống vực sâu muôn trượng.
***
Nguyễn Tuyết Cầm bị tuyên án tù chung thân, nửa cuộc đời còn lại của bà ta sẽ sống trong tù.
Bà ta vẫn yên lặng như thế.
Những phạm nhân khác nghe nói bà ta phạm tội giết người, đương nhiên cũng không dám chọc vào.
Thế nên cuộc sống trong tù của bà ta bình lặng như nước. Khi được thả thì ngồi bên ngoài sưởi nắng. Bà ta không tham gia bất kỳ hoạt động nào, chỉ yêu cầu được bầu bạn với trà. Thấy bà ta im lìm, cấp trên cũng chấp nhận yêu cầu này.
Trước khi đi, Diệp Lan có tới thăm bà ta. Được biết con gái vẫn chưa rời khỏi ngành này, trông bà ta hơi rầu rĩ. Nhưng sau khi hay tin Diệp Lan đã quyết định sang Pháp tu nghiệp, hơn nữa còn đi mấy năm, bà ta cũng nhẹ lòng hơn ít nhiều.
Bà ta nói với Diệp Lan rất nhiều chuyện, nhưng không nhắc một chữ nào tới quá trình phạm tội và lý do phạm tội. Dù Diệp Lan hỏi thế nào bà ta cũng không nói. Bà ta chỉ dặn dò Diệp Lan ra nước ngoài phải hết sức cẩn thận, phải biết tự chăm sóc bản thân.
Diệp Lan còn tới thăm bố. Bố cô dường như già đi mười mấy tuổi vậy, già nua, tiều tụy, cô nhìn mà xót xa. Diệp Hạc Thành an ủi cô rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Được biết Diệp Lan tới thăm Diệp Hạc Thành, trong lòng Nguyễn Tuyết Cầm đương nhiên cũng khó chịu. Bà ta xin lỗi Diệp Lan vì không thể cho cô một gia đình yên ấm.
Diệp Lan ra nước ngoài chưa được bao lâu thì có một luật sư họ Cố tới gặp Nguyễn Tuyết Cầm.
Luật sư Cố này, bà ta quen.
Đó là một người đàn ông gầy nhỏ, trông vô cùng lanh lợi. Hai mắt sáng quắc tựa như có thể nhìn xuyên thấu mọi suy nghĩ nội tâm của người khác. Nguyễn Tuyết Cầm không lạ gì ông ta, chỉ có điều bà ta hơi bất ngờ.
“Giờ tôi đã bị tuyên án rồi. Lần này ông tới mất công một chuyện rồi.” Thái độ của Nguyễn Tuyết Cầm rất lạnh nhạt.
Luật sư họ Cố không cười mà nói thẳng: “Bà biết mình đã bị tuyên án là tốt. Có một số chuyện hay chôn sâu trong bụng để nó tiêu hóa hết đi.”
“Đây là ý của ông hay của ông ấy?” Nguyễn Tuyết Cầm cười khẩy.
Luật sư Cố cong môi cười: “Ngài Vincent không nói gì cả. Đây là ý của cá nhân tôi.”
“Ông đã làm luật sư cho ông ta hơn ba mươi năm, trung thành tuyệt đối, thật là khiến người ta khâm phục.” Nguyễn Tuyết Cầm chế nhạo.
Luật sư Cố điều chỉnh lại tư thế: “Tình hình của ngài Vincent bây giờ rất tệ. Ngài ấy không muốn làm liên lụy tới bà, thế nên vẫn không tới thăm bà.”
Nguyễn Tuyết Cầm hờ hững đáp: “Có những chuyện tôi nói ra cũng chẳng có ích lợi gì cho tôi. Ông quay về gửi lời tới ông ấy, tôi chưa ngu ngốc tới mức hy sinh thanh danh của gia tộc.”
Luật sư Cố thấy vậy cũng yên tâm. Ông ta hơi rướn người về phía trước: “Thật ra, ngài Vincent cho tới giờ vẫn còn rất quan tâm tới bà.”
Nguyễn Tuyết Cầm cười khẩy: “Thế ư? Vậy thì thay tôi cảm ơn ông ấy. Chỉ cần ông ấy tránh xa con gái tôi ra một chút, vì tôi không muốn ông ấy làm liên lụy con bé.”
Luật sư Cố đứng dậy, sắc mặt cũng trở nên thờ ơ: “Yên tâm đi! Tôi sẽ chuyển lời tới ngài Vincent. Chỉ cần bà ở yên trong tù, ngoan ngoãn ngậm miệng lại là được!”
***
Bright đối mặt với tổn thất nghiêm trọng nhất trong lịch sử trên thị trường cổ phiếu. Tất cả các bên, dù trong tối hay ngoài sáng đều giành giật nhau. Vincent bị cảnh sát và các cơ quan chức năng theo dõi chặt chẽ, không thể xen vào. Cứ như vậy, khi chỉ còn năm phút nữa là hết đợt giao dịch ngày thứ hai thì bị tạm ngừng giao dịch. Khi tạm ngừng, phía bí mật đã thành công thu mua được Bright với 30% cổ phần, trở thành đại cổ đông mới của Bright.
Ngày hôm ấy, Joey đã sắp xếp hành lý xong xuôi từ lâu, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm đi ra sân bay. Cô ta gọi một cuộc điện thoại tới Brazil, sau khi dặn dò xong mọi việc thì bắt đầu đi qua cửa kiểm soát an ninh.
“Thưa cô! Phiền cô tháo mũ, khẩu trang và kính râm xuống.” Nhân viên an ninh lịch sự nói.
Joey đảo mắt nhìn xung quanh. Giờ này sân bay không đông hành khách, cô ta cũng yên tâm hơn.
Khi tháo khẩu trang cùng các thứ xuống, cô ta nghĩ bụng chỉ cần qua cửa an toàn là ổn.
Chỉ cần rời khỏi Trung Quốc, bố sẽ được cứu.
Nhưng nhân viên an ninh làm ăn rất chậm chạp.
“Phiền anh nhanh giùm tôi, cảm ơn!” Cô ta thúc giục.
Nhân viên an ninh mỉm cười nhìn cô ta: “Thưa cô, thành thật xin lỗi. Phiền cô đợi một lát!” Dứt lời, anh ta rời khỏi vị trí.
Joey nhìn thấy nhìn thấy anh ta thì thầm gì đó với các nhân viên an ninh khác, còn thi thoảng nhìn về phía mình, chợt lo lắng. Cô ta vội vàng đội mũ cùng các thứ lên, giơ tay với lấy hộ chiếu của mình, quay người bỏ đi.
“Thưa cô, cô đợi một lát…”
Joey thấy vậy, cảm giác bất an trong lòng càng dữ dội. Cô ta rảo bước nhanh hơn.
Đúng lúc này, Tố Khải đưa mấy đồng nghiệp chặn đường của cô ta. Joey sững sờ. Khi ngước mắt lên nhìn thấy Tố Khải trong bộ cảnh phục, sắc mặt cô ta chợt tái mét.
“Cô Joey! Liên quan tới chuyện bố cô còn đang bị đợi điều tra, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra cùng chúng tôi. Cảm ơn!”